Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 12: Đặc Lan hội chiến.
-----oo0oo-----
Chương 5:Quỹ tặng chi nghị
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Sáng sớm ngày 28 tháng 6 năm 782, trong ánh sáng ban mai mờ ảo, cờ xí Quang minh vương bỗng xuất hiện trên cao điểm như u linh, ma tộc quân đội đang rút lui nhìn thấy kinh hãi ngây ngốc.
Phảng phất như thần binh từ trời xuống, tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng hò hét vang dội, uy thế lẫm lẫm, kị binh nhân loại như tuyết lỡ từ trên đồi cao ào xuống, ba ngàn cây mã đao chớp chớp như thiểm điện, như một trận gió cuốn tập kích đội ngũ bộ binh ma tộc.
Bị uy thế kinh khủng đó chấn nhiếp, ma tộc binh bạo phát hỗn loạn: "Bọn chúng đến rồi!" "Cứu mạng!"
Sự trùng kích của kị binh như gió lốc quét qua đại địa, vừa tiếp xúc thế đã như gió mạnh thổi rạp cỏ gầy, ma tộc quân phơi thây hoang dã.
Ma tộc quân đang sắp xếp đội hình nối dài thích hợp cho việc hành quân, đối diện với công kích bất ngờ, bọn họ vô pháp điều động bộ đội tập trung phản ứng.
Nếu như lúc này chỉ huy quan của ma tộc đủ bình tĩnh thì hắn sẽ phát hiện kẻ địch đuổi đến chỉ có mấy ngàn kị binh, chỉ cần giằng co một lúc rồi tổ chức phản kích thì nhất định đánh bại bọn họ, thậm chí còn có thể bao vây tiêu diệt.
Nhưng La Tư đã bị tiếng hò hét xung phong của kị binh nhân loại làm cho rối loạn đầu óc, trong một đêm liên tục nhận mấy cú đột kích, vô tình đã đánh giá sai lầm thực lực của địch nhân, lão cho rằng, bản thân đang bị chủ lực liên quân bám lấy không tha.
Do nôn nóng quay về Á lộ thành hội hợp với hậu quan nhằm cứu lấy lương thảo, La Tư hạ lệnh đoàn đội nào bị tập kích thì tự mình ứng chiến, các đoàn đội khác vẫn phải tiếp tục thần tốc lên đường nhằm cắt đuôi kẻ địch.
"Đuổi theo, giết bọn chúng!" Tử Xuyên Tú lớn giọng mệnh lệnh cho kị binh.
Gã không thích giống như Tư Đặc Lâm lúc nào cũng xông pha trước sĩ tốt, nhưng lúc kịch chiến, gã nhất định phải đi trước, chỉ huy quan phải đặt thân trong trận mới có thể nắm được biến hóa của chiến tình, cũng mới có thể tùy cơ ứng biến.
Lần này cũng như thế, gã vốn định chỉ tiến hành tập kích một lần lên La Tư quân đoàn đang thoái lui nhưng địch nhân ứng phó rất có vấn đề, giữa các đoàn đội không có sự phối hợp, thậm chí hậu đội bị công kích cũng không thấy tiền quân cho lính đến tiếp cứu.
Tuy gã không rõ nguyên nhân nhưng gã lại có cảm giác rất rõ địch nhân đang hỗn loạn, gã có cơ hội sấn tới. Gã lập tức cải biến kế hoạch tập kích xong là rút, chuyển thành tiếp tục truy đuổi theo địch nhân.
Kị binh quất ngựa hò hét đuổi theo, vó ngựa bóc tung bụi đất, trên đại công lộ Viễn Đông như đang có một cơn lốc xoáy di chuyển, mã đao lấp lánh trong ánh sáng ban mai mờ mờ.
Chiến thuật của Tử Xuyên Tú vô cùng đơn giản, gã tập trung toàn bộ kị binh, chuyên môn xung sát ở những chỗ địch nhân có tổ chức, dùng sự cơ động và sức mạnh của ngựa để đập nát đội hình của chúng.
Năm giờ mười phút, bộ binh bảo vệ quân nhu quân dụng bị đánh tan tành, mấy chục xe vận tải nằm lăn lóc bên đường, kim tiền và lương thực vương vải trên đất nhưng không ai có thời gian thu thập.
Liền sau đó, đoàn đội trưởng Ba Đăng của hậu vệ bộ đội bị loạn mã đạp chết, bộ đội của hắn bị đánh tứ phân ngũ liệt, bỏ chạy lẩn trốn khắp nơi trong sơn dã.
Tử Xuyên Tú mặc kệ đám tàn binh đó,. tiến quân nhanh như tên bắn.
Gã giống như một con sư tử bụng không đáy, kiên nhẫn bám theo bầy trâu rừng, con nào rớt ra sau lập tức bị gã làm thịt, cứ từng bước giảm thiểu số lượng của chúng.
Nếu như địch nhân kiên quyết chống cự, gã lập tức thoái lui, tiếp tục rình mò tìm chỗ sơ hở khác, gã công kích nhưng không tham chiến, một kích là rút.
Đối với ma tộc binh bị đánh tan tác hỗn loạn, Tử Xuyên Tú tạo sức ép khiến chúng chạy ngược trở lại đội ngũ đại quân, gây hỗn loạn cho đại quân.
Mười một năm trước đối phó với Lưu Phong Tây Sơn, Tử Xuyên Tú với tuyệt chiêu truy kích này mà nổi danh thiên hạ, gã giỏi nhất là nắm cơ hội làm cho địch nhân rối loạn, các đoàn đội ma tộc cứ như thế từng đội từng đội bị đánh tan.
Đối diện với công kích thần xuất quỷ mạc của Tử Xuyên Tú, mười mấy vạn quân ma tộc mất đi chủ huy trở nên vô cùng lúng túng, bọn chúng chỉ đành làm theo mệnh lệnh duy nhất: "Chạy theo hướng đông, không cần dừng lại!"
Đặc biệt, một lời đồn đại đáng sợ không biết nguồn gốc lại lan truyền khắp đại quân: "Chúng ta bị bao vây rồi!"
"La Tư tước gia đã chết trận rồi!"
"Hia mươi vạn Viễn Đông quân đã đuổi đến nơi rồi. Chạy mau, chậm là không còn mạng đâu!"
Sự hoảng loạn lan nhanh như ôn dịch, từ trung lộ lan rộng ra toàn tuyến, vừa mệt mỏi lại vừa thiếu ngủ, các sĩ binh mất đi lí trí, điên cuồng la hét bỏ chạy, bọn chúng chỉ biết: hướng đông, hướng đông! Đông là phương hướng về vương quốc, chạy về hướng đông mới có thể giữ mạng!
Các đoàn đội phá vỡ đội hình, bộ binh, kị binh hỗn tạp, dòng người cuồn cuộn mười mấy dặm công lộ Viễn Đông, ma tộc bại binh chen chúc bít cả con đường, trang thiết bị nặng đều bị vứt lại, vũ khí, cờ xí bỏ la liệt.
Mắt thấy bộ đội tan vỡ, La Tư lúc này mới ý thức được bản thân đã phạm sai lầm lớn.
Lão làm sao cũng không tưởng được, một chi kị binh lại tạo thành tổn thất lớn như thế cho đại quân của lão, lão hạ lệnh khôi phục trật tự đánh lui truy binh nhưng chẳng chút hiệu quả.
La Tư tự thân nhảy lên ngựa, chạy ngược lại đội ngũ, lão giận dữ hò hét, mắng chửi, uy hiếp, thậm chí có cả khẩn cầu, thế nhưng ý đồ tập kết bộ đội mất đi sự chỉ huy đang tứ tán khắp nơi đã quá muộn rồi.
Quân đội một khi sụp đổ thì rất khó khôi phục, bộ đội mất đi kỷ luật trật tự thì chẳng qua chỉ là một tổ hợp nông dân kinh hoàng thất thố mà thôi, công tước cả một đại đội cũng không thể tập hợp, kết quả là bại binh vẫn tiếp tục tràn qua mặt lão và vệ đội của lão.
Trên đại công lộ, ma tộc sĩ binh chen lấn đạp nhau, có kẻ bị chèn chết nhưng vẫn kẹt trong đám đông, tiếp tục bị ùn lên trước.
Đại lộ, tiểu lộ, bình nguyên, dốc núi, dốc đồi, sơn cốc, rừng cây đều lèn chặt người, chỗ nào bị ách lập tức có kẻ rút đao ra chém mở đường, chẳng quản là đồng bào của mình, cũng chẳng quản có phải là trưởng quan của mình hay không.
Lúc bảy giờ sáng, sắc trời sáng tỏ, làn sóng bại tán đã ngừng lại.
Không phải là do nỗ lực của chỉ huy quan ma tộc, chỉ là qua một đêm chạy điên khùng, thể lực của ma tộcn binh đã tận, bọn chúng mệt mỏi lăn đại ra đất mà thở.
Tại một thôn trang nằm trước Á lộ thành, một viên tướng quân ma tộc khoác áo choàng vàng nhảy xuống ngựa, tay nắm lấy dây cương, nhắm hướng Á lộ thành mà đi, vệ binh liều mạng kéo lão lại: "Tước gia, tước gia, nguy hiểm, không thể đi đến đó đâu!"
Phảng phất như bị mộng du, La Tư lào thào: "Á lộ thành, ở đâu? Lương thảo của ta, ở đâu? Quân đoàn của ta, ở đâu?"
Sương sớm vẫn còn lảng đãng quanh Á lộ trấn, một đàn quạ từ đâu bay đến đậu trên tường thành đổ vỡ cháy nám, quác quác mấy tiếng thỏa mãn.
Đứng trước thành trấn đã bị đốt cháy hoang tàn, đại quân Bán thú nhân đã bày sẵn đội hình, kim sắc cờ xí bay rợp trời, đội ngũ hai bên cánh đen nghịt trải dài không thấy điểm cuối.
Hơn bảy giờ sáng ngày 28 tháng 6 năm 782, tại Á lộ thành cách biên cảnh Viễn Đông gần bốn mươi dặm, La Kiệt quân đoàn đã cắt đứt đường lui về nước của La Tư quân đoàn.
Ngày 28 tháng 6 năm 782, tại Á lộ trấn trước Á lộ thành, trong diện tích chưa đến ba cây số vuông, gần mười hai vạn tàn binh của đệ cửu quân đoàn ma tộc đang tụ tập.
Mà xung quanh thôn trang, Viễn Đông liên quân đã bày bố sẵn đủ loại cạm bẫy như hố sâu, hầm chông..., vô số trận địa cung tiễn thủ đang nhắm vào ma tộc binh, đề phòng bọn chúng đường cùng làm liều.
Trên công lộ phía sau, bộ đội tăng viện đang từ nội địa Viễn Đông kéo đến, bộ binh lần lượt tập kết đến các điểm chiến lược, xa đội vận tải lương thực và bổ cấp cũng đang nối đuôi nhau đến, trải dài ngút mắt trên công lộ.
Ma tộc quân còn có mười hai vạn sĩ binh, nhưng liên quân Viễn Đông gồm đệ nhất quân, đệ nhị quân và đại bổn doanh gần hai mươi lăm vạn quân đang bao vây chặt chẽ ba mặt.
Trải qua cả một chặng đường dài bị truy kích mệt mỏi, liên tục bị đánh sau lưng, sĩ khí của ma tộc quân đã hoàn toàn sụp đổ, ở trong mắt của Tử Xuyên Tú, đây bất quá chỉ là một đám tù binh chưa bị giải trừ vũ trang, không thể xưng là quân đội được.
Thiếu lương thực, lại thêm liên quân ngày đêm tuyên truyền tác động, trong mấy ngày này, ma tộc binh phân tán thành nhiều nhóm lợi ích, thậm chí có cả nguyên đoàn đội vượt khỏi công sự đơn giản đi đầu hàng liên quân, các quân quan cũng không thể ngăn cản, bọn họ cũng chẳng có ý ngăn cản, bởi vì bọn họ biết bản thân nói không chừng cũng phải đi theo con đường đó.
Cho dù vẫn có tướng lĩnh ma tộc không thừa nhận thực tế nhưng với tình hình này, sự tiêu tan hoàn toàn của đệ cửu quân đoàn là khó tránh khỏi.
Ngày 30 tháng 6 năm 782, khi màn đêm vừa đến, từ trong ma tộc quân có ba kị binh chạy ra, tương ứng, từ doanh địa của Viễn Đông liên quân cũng cử ra bốn kị binh.
Song phương vượt qua chướng ngại tiền tuyến, hội hợp tại con dốc của một ngọn đồi nhỏ.
Chủ soái ma tộc quân La Tư công tước sắc mặt âm trầm, theo sau là Đoàn đội trưởng Áo Kim thân tín và Phí Gia trưởng lão.
Bọn chúng yên lặng ngồi trên lưng ngựa, nhìn kị binh đối phương đang tiến về phía này.
Từ hình dáng có thể nhận thấy, phía đối phương đến đàm phán là hai nhân loại và hai bán thú nhân.
Khi cự li còn hai mươi bước, song phương đều xuống ngựa, La Tư và bộ hạ của lão đưa hai tay vỗ khắp y phục, biểu thị không có mang theo vũ khí bên người.
Đối phương cũng làm động tác như vậy, song phương dắt ngựa dần dần tiếp cận.
"Là Gia Nạp công tước đại nhân của vương quốc phải không?" Còn cách mấy bước, bên phía liên quân có người lên tiếng, lại dùng ngôn ngữ ma tộc thuần chánh.
La Tư hừ khẽ một tiếng, nhỏ giọng đáp: "Là ta! Quang minh vương phải không?"
"Là ta, còn có các đồng sự của ta".
Vừa tiếp cận, phía ma tộc đã bị dọa giật mình, nhân loại tự xưng là Quang minh vương lại đeo một diện cụ thanh đồng hung ác, không lộ mặt thật.
Cho dù xử cảnh bất lợi, La Tư vẫn không nhịn được, châm biếm: "Chẳng lẽ Quang minh vương điện hạ vang danh thiên hạ lại không dám lấy chân diện mục đối diện người đời sao?"
Tử Xuyên Tú hờ hững nhếch mép, nếu luận về sự lợi hại của mồm mép, một trăm tên La Tư cũng không phải là đối thủ của gã, thế nhưng thắng lợi khiến gã vui vẻ khoan dung đại lượng.
Gã tử tế quan sát La Tư công tước, từ sau khi cách biệt ở Đỗ Toa năm đó, vị công tước này già hơn nhiều, tiều tụy nhiều, nhãn tình đỏ ké mệt mỏi, mặt đầy nếp nhăn, cho dù xử cảnh bất lợi, lão vẫn cái kiểu kiêu ngạo như cũ.
Tử Xuyên Tú bình thản nói: "Công tước đại nhân, chúng ta mạo hiểm đến nơi này chắc không phải là để thảo luận về diện cụ của ta phải không?"
La Tư hừ lạnh một tiếng, bắt đầu giới thiệu thân phận của hai người đằng sau lão, ma tộc tướng quân được giới thiệu chỉ là gật đầu cứng nhắc, im lặng không chào hỏi.
Tử Xuyên Tú cũng giới thiệu: "Đây là Tư lệnh đệ nhất quân Bố Sâm, Phó tư lệnh đệ nhị quân Bố Lan, còn có Phó tư lệnh đệ nhất quân La Kiệt".
"Thế nào, công tước đại nhân hẹn bọn ta đến đây là có kiến nghị gì hay? Các người đã hạ quyết tâm đầu hàng?" Câu này Tử Xuyên Tú dùng ngôn ngữ ma tộc nói rất rõ, ba đại biểu ma tộc đồng thời biến sắc.
Đoàn đội trưởng Áo Kim thanh âm the thé: "Các người tuy quân đông, nhưng chỉ cần bọn ta liều mạng chống cự, thắng bại còn khó nói. Sự kiêu dũng của sĩ binh thần tộc, các người còn chưa thấy qua đâu. Nói không chừng, lúc đó phải đầu hàng chính là các người!"
Tử Xuyên Tú thuật lại lời của hắn bằng ngôn ngữ nhân loại bởi vì hai đại biểu bán thú nhân không hiểu được tiếng ma tộc.
Bố Sâm lập tức lên tiếng phản bác: "Vứt đi! Kiêu dũng; của các ngươi không dọa được người Viễn Đông đâu! Ở Đặc Lan thành, bọn ta bắt các ngươi làm tù binh lên đến hơn hai vạn tên. Một đội kị binh của Quang minh vương đã truy kích các ngươi hơn một trăm dặm, đánh cho các ngươi cong đít bỏ chạy, lại thu hoạch vô số vũ khí và quân nhu của các ngươi. Vị La Kiệt tướng quân một mình xung phong tiêu diệt Á lộ thành, chiếm đoạt toàn bộ lương thực dự trữ của các ngươi. Các ngươi không lương, không vũ khí, không thuốc men, sĩ binh mất đi sĩ khí, mỗi ngày đều có đào binh chạy qua phe ta. Muốn đánh sao? Được, đánh thì đánh, không cần bàn nữa, ngày mai quân ta sẽ tiêu diệt toàn bộ các ngươi trước giờ ngọ!"
Bố Sâm nói một hơi, vừa nhanh vừa gấp, thoại ngữ giống như đạn liên thanh bắn ra.
La Tư ngạo mạn nói: "Bọn ta có thể kiên thủ chờ viện binh! Tín sứ cầu viện đã xuất phát, nơi này cách chỗ đóng của biên phòng quân vương quốc không đến năm mươi dặm, biên phòng quân nhất định sẽ đến cứu viện bọn ta!"
Tử Xuyên Tú cười cười: "Công tước các hạ, bọn ta sẽ nói cho ngươi sự thật. Chủ lực của Viễn Đông liên quân đều đang tụ lại tại đây, bố trí thiên la địa võng trên đường biên giới, đệ tam thập tam đoàn đội của biên phòng quân vừa bị bọn ta đánh tan. Muốn cứu viện các người, trừ phi vương quốc động viên đại binh lực đến, bằng không với vài đoàn đội của biên phòng quân còn không đủ cho bọn ta tráng miệng. Mà công tước đại nhân chắc còn rõ hơn ta, đại binh lực tăng viện là không thể à".
Sắc mặt của La Tư công tước trắng nhợt, lão kinh hoảng nhìn vào mắt Quang minh vương:
"Ngươi....Ngươi nói bậy! Vương quốc tuyệt không thể vứt bỏ chiến sĩ trung thành!"
"A, thật sao? Vậy các người bị vây ba ngày rồi, có thấy vương quốc phái một binh một tốt nào đến cứu hay không?"
La Tư mệt mỏi tựa vào ngựa thở phì phò, lão mấp máy cặp mắt trắng dã, không nói nên lời.
Một kẻ khác đến tham gia đàm phán là Phí Gia trưởng lão trầm ổn nói: "Muốn ăn sạch bọn ta, ta là nói, muốn ăn sạch bọn ta, nhất định phải trả giá rất đắt! Sĩ binh Thát tháp tộc tuyệt không bó tay chịu chết, các hài tử của bọn ta sẽ chết, nhưng quân đội của các người cũng sẽ máu chảy thành sông. Đây là kết cục lưỡng bại câu thương".
"Ta đồng ý". Tử Xuyên Tú ôn hòa nói: "Vì thế bọn ta mạo hiểm đến đây là để tìm biện pháp giải quyết".
"Ta có một đề nghị!" Mắt nhìn thấy Quang minh vương đã có biến đổi, La Tư vội nói: "Quang minh vương, ngài cũng đã nhìn ra, vậy ta xin nói thẳng, lần này xuất binh Viễn Đông, Thát tháp tộc bọn ta bị mắc lừa Ma thần hoàng. Tắc nội á tộc là muốn mượn đao giết người, mượn Viễn Đông làm tiêu hao thực lực của Thát tháp tộc ta. Đây là một âm mưu!"
"Mượn Viễn Đông làm tiêu hao thực lực Thát tháp tộc. Câu này rất hay!" Tử Xuyên Tú mỉm cười bình luận: "Vì sao không phải là mượn Thát tháp tộc làm tiêu hao thực lực của Viễn Đông chứ?"
"Nói ngược lại cũng là vậy thôi. Ma thần hoàng không có ý tốt, lão muốn chúng ta tự tàn sát. Quang minh vương, các người truy cầu độc lập cho Viễn Đông, bọn ta thì đối diện với áp bức của Tắc nội á tộc. Phải biết, không phải tất cả thần tộc đều là phần tử hiếu chiến, Tắc nội á tộc khinh hiếp các tộc khác của thần tộc, áp bức Viễn Đông, bọn ta sớm đã bất mãn! Quang minh vương, Tắc nội á tộc và Ma thần hoàng là địch nhân chung của chúng ta!"
"La địch nhân của ngươi? Ta không thấy có tên Ma thần hoàng nào đến đánh ta cả, ta chỉ thấy có mười bảy vạn Thát tháp binh hung hăng xông vào Viễn Đông mà thôi!" Tử Xuyên Tú lạnh lùng nói.
"Quang minh vương điện hạ, bọn ta thừa nhận, bọn ta là mắc lừa Tắc nội á tộc. Nhưng hiện tại tỉnh ngộ thì quá trễ rồi, chúng ta là chiến hữu cùng chiến hào, không nên tự tàn sát nhau. Để chúng ta trở thành bằng hữu, ngài ở Viễn Đông làm Quang minh vương, bọn ta tôn trọng lãnh thổ và tước vị của ngài. Còn ta, ta suất lĩnh quân đội trở về nước, phục cừu bọn Tắc nội á tộc nham hiểm".
"À à, vậy phải làm sao?"
"Nói đơn giản, đó là hòa bình! Quang minh vương điện hạ giải vây cho bọn ta, thả bọn ta về nước". La Tư nói văng cả nước miếng.
Tử Xuyên Tú suy nghĩ một lúc, lên tiếng: "Thế nhưng các người xâm lược Viễn Đông, gây tổn thất lớn cho bọn ta..."
"Ta nguyện ý bồi thường. Trong xa đội vận tải của bọn ta có chở một lượng vạn rất lớn..."
"Những thứ đó đã bị bọn ta thu thập, là chiến lợi phẩm của phía ta". Tử Xuyên Tú lạnh lùng nói.
"Vậy dùng lương thực của bọn ta...."
"Cũng là chiến lợi phẩm của quân ta".
"Vậy bọn ta sẽ lưu người lại làm con tin..."
"Tù binh đã đầy nghẹt chỗ chứa của bọn ta, không cần phải rước thêm phiền phức nữa!"
"Điện hạ!" La Tư nói như muốn khóc: "Ngài rốt cuộc là muốn gì? Ngài không thấy ngài đã lột sạch bọn ta rồi sao?"
"Cái này..." Tử Xuyên Tú nhìn trên dưới La Tư, giống như đang thẩm định giá con người lão. "Công tước đại nhân, ta thấy chiếc nhẫn của ngài, đó đó, chiếc nhẫn màu xanh đó. Ái chà, đẹp thật. À à, cái dây chuyền của ngài nhìn thật mới mẻ...Ta rất thích. Ngài chớ ngại, ta chỉ là muốn xem thử...
"Đẹp thật, ta tạm mượn nhé, mọi người đều là bằng hữu. Đúng rồi, công tước đại nhân, đai ngọc của ngài thật xinh đẹp... A A Phí Gia trưởng lão, ngài làm gì lén lén lút lút thế, ngài cho là ta không thấy chuỗi ngọc trên cổ ông sao? Còn sợi dây chuyền đá quý của Áo Kim các hạ, ngài cũng không cần lén giấu chiếc nhẫn hồng bảo thạch đâu, ta không có hứng thú với nó, thật sự không có hứng thú...
Đương nhiên, Quang minh vương điện hạ vĩ đại không có nhận hối lộ, thế nhưng La Tư công tước rất hào sảng: "Mọi người đều là bằng hữu. Để kỉ niệm ngày gặp mặt hôm nay, Điện hạ nhận mấy món này làm kỉ vật nhé!"
Đã là "Quà kỉ niệm của bằng hữu", điện hạ dĩ nhiên khó mà từ chối.
Đương nhiên, đã nhận quà của bằng hữu thì cũng phải có quà trao lại. La Kiệt tặng một cái tất mang một tháng chưa giặt, Bố Sâm thì tặng cái bàn chải đánh răng...Dù sao đây chỉ là vật kỉ niệm, đánh dấu tình bằng hữu giữa Viễn Đông và Thát tháp tộc.
"Công tước đại nhân", đến cuối buổi đàm phán, Tử Xuyên Tú lên tiếng: "Những gì ngài nói, ta cơ bản đồng ý. Viễn Đông và Thát tháp tộc không oán không cừu, chúng ta không cần phải liều mạng đánh nhau".
Ba đại biểu ma tộc gục gật đầu tán dương: "Quang minh vương điện hạ thật là anh minh!"
"Vì thế," Tử Xuyên Tú giống như làm ảo thuật, một xấp giấy xuất hiện trên tay gã: "Cơ bản chiếu theo những gì ngài nói, bọn ta đã làm một bản hòa ước, thỉnh công tước đại nhân điền tên lên, bọn ta lập tức để các người về nước. Đúng rồi, thuận tiện thêm một điều khoản, ngài vẫn nợ bọn ta một khoản bồi thường sau này".
Trong nhất thời, ba đại biểu ma tộc như hóa đá.
La Tư ý thức được, bản thân đang đối diện với một đối thủ rất gian xảo, dưới cái diện cụ xanh lè hung ác kia, chắc chắn là một kẻ xảo quyệt, âm hiểm không thua kém Ma thần hoàng, nhưng đau đớn chính là, lúc này bản thân ngoài nghe theo sắp xếp của hắn, còn đường nào khác để đi sao?
Ngày 01 tháng 07 năm 782, dưới sự "hộ tống" của hai mươi lăm vạn quân Viễn Đông, mười hai vạn tàn binh đệ cửu quân đoàn ma tộc theo đại công lộ Viễn Đông di chuyển về vương quốc ở hướng đông.
Đại quân hạ cờ xí, các sĩ binh cúi đầu ủ rũ, trên tay trống không, các loại vũ khí đều đã bị tước.
Không có ai lên