Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 14: Chuyển Thuấn Hồng Nhan.
-----oo0oo-----
Chương 1: Bạn đồ vinh quy
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Năm bảy tám hai, chiến tranh giữa Viễn Đông và ma tộc vương quốc bước sang năm thứ ba.
La Tư dẫn Thát tháp tộc từ Gia Nạp làm loạn, sau đó bị gót sắt của Ma thần hoàng đạp tan tành. Diệp Mã Nhĩ quân đoàn, Vân Thiển Tuyết quân đoàn chính diện cường công, Hắc hà quân đoàn bao vây cánh trái, Đông bộ quân đoàn khép chặt cánh phải, Thát tháp tộc bị đánh liên tục thối lui, La Tư chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trận tuyến không bị tan vỡ.
Nhưng khi một chi kình lữ cường đại đột nhiên từ Viễn Đông trở về, Tây nam quân đoàn tiến vào Gia Nạp lĩnh địa, như một thanh đao bén thọc vào hậu phương Thát tháp tộc, đợi khi biết gia hương đã bị chiếm lĩnh, ý chí chiến đấu của tộc nhân Thát tháp tộc cuối cùng cũng sụp đổ, trước sự cường công của các lộ quân đoàn của Ma thần hoàng, bộ đội Thát tháp tộc bị cắt đứt chiến tuyến co cụm tiến hành kháng cự điên cuồng cuối cùng.
Không có đầu hàng, không có khoan thứ, đây là quán lệ của chiến tranh hoàng quyền, tộc chiến bại được chú định phải bị trảm thảo trừ căn, cho dù đầu hàng cũng chẳng qua là thoát tử vong nhưng lại biến thành nô lệ.
Thất bại của Thát tháp tộc đã thành định cục, vì tránh sự đả kích hủy diệt của Ma thần hoàng, La Tư sống sót sau đại nạn suất lĩnh một lượng lớn binh lính còn lại chạy về hướng tây.
Đội ngũ đào vong băng rừng vượt suối, chạy ngang bình nguyên băng tuyết, trốn tránh sự truy sát của Long kị binh trực thuộc Ma thần hoàng và truy binh của các tộc tranh thủ lấy lòng Ma thần hoàng, từng đội, từng đội quân tiến ra phong tỏa đường biên giới ma tộc.
Vì yểm hộ bộ đội triệt thối, chiến sĩ Thát tháp tộc vứt bỏ sinh tử, vô số cảnh tượng bi tráng xuất hiện trên con đường được mệnh danh là con đường tử vong. Nhưng không chỉ là chiến sĩ, còn có cả phụ nữ, trẻ em, người già đói rét, bệnh tật ngã xuống, thi thể lót đầy đường rút lui của Thát tháp tộc.
Dùng chân đạp lên thi thể mà đi, sắc mặt lạnh băng không chút biến chuyển, bọn chúng dĩ nhiên đã mất đi cảm giác.
Gần như toàn bộ tộc dân Thát tháp tộc làm cuộc đại thiên di, cho dù dọc đường tử thương vô số nhưng số lượng của bọn chúng vẫn vô cùng đông đảo, nhiều đến mức bộ đội biên phòng của Viễn Đông không thể ngăn cản được bọn chúng.
Đặc Lan quân khu và Đông nam quân khu đồng thời cáo cấp. Do lo lắng dẫn sói vào nhà và chọc giận ma tộc vương quốc, chỉ huy cứ điểm Đặc Lan cũng là tư lệnh đệ nhất quân là La Kiệt hạ lệnh phong tỏa mọi cửa quan, cấm nạn dân Thát tháp tộc nhập cảnh.
Thế là, ở trước vòng phong tỏa kiên cố của Viễn Đông quân, nạn dân Thát tháp tộc bị bức phải ngừng chân. Bởi vì truy bình phía sau càng lúc càng áp sát, bọn chúng cũng không thể quay đầu, hàng hàng lớp lớp nạn dân đen nghịt trước các phòng tuyến, tiếng khóc than van xin rền rĩ đêm ngày.
Thỉnh thoảng có tộc nhân Thát tháp tộc muốn dùng sức xông vào phòng tuyến, nhưng không đi được mấy thước đã bị cung tiễn thủ bắn chết, thi thể rơi xuống hào câu.
Phụ nữ Thát tháp tộc quỳ thành hàng dài trên tuyết, bọn họ ôm lấy hài nhi dùng sức lếch về phòng tuyến, gào khóc: "Tôi chết không sao, nhưng xin cứu lấy con tôi!"
Đích thân chứng kiến thảm trạng, đại tướng quân Bạch Xuyên đến thị sát đông tuyến rơi lệ như mưa, nàng hạ lệnh mở cửa quan, tiếp nhận nạn dân Thát tháp tộc.
Hành động này khiến tư lệnh đệ nhất quân La Kiệt bất mãn và kháng nghị, nhưng đại tướng quân Bạch Xuyên chuyện ta ta làm, La Kiệt cũng chẳng biết làm sao, bởi vì Tử Xuyên Tú từng nói, khi không có gã ở Viễn Đông, mọi chuyện đều do Bạch Xuyên toàn quyền quyết định. Hà huống, cho dù không có xảy ra việc bảo hộ nạn dân Thát tháp tộc thì Viễn Đông và ma tộc vương quốc sắp tới cũng khó mà tránh khỏi một trận quyết chiến.
Trong ba tháng, Tắc nội á tộc đánh bại bộ tộc lớn thứ nhì trong vương quốc, biểu hộ thực lực của mình. Nhìn rõ hình thế, thủ lĩnh các tộc nhanh chóng chạy đến trước Ma thần hoàng, nhốn nhào bày tỏ lòng trung thành của mình, ai nấy đều nhỏ lệ hối hận.
Tuy Ma thần hoàng không có ý, nhưng thủ lĩnh các tộc vì để biểu đạt lòng trung thành, thề phải tiêu diệt Thát tháp tộc sa cơ thất thế. Vô số Cảm tử đội, Trừ gian tổ, Biệt động đội được thành lập, hướng theo Thát tháp tộc truy sát, thanh thế rất lớn.
Bộ đội truy sát của các tộc truy đuổi Thát tháp tộc đến tận biên cảnh Viễn Đông, xảy ra đụng độ với bộ đội Viễn Đông. Bộ đội Viễn Đông trú đóng Đặc Lan đều là quân tinh duệ, tự nhiên không xem các tổ đội ô hợp của các tộc ma tộc ra gì, chỉ vài trận chiến nhỏ đã đánh cho truy binh ma tộc nhếch nhác bỏ chạy.
Đụng độ này cả hai bên đều không tình nguyện. Phía Viễn Đông tuy chiếm ưu thế nhưng lại lo lắng Ma thần hoàng tức giận, toàn quân đóng ở Đặc Lan duy trì tình trạng báo động chiến tranh.
Ngày qua ngày cũng không thấy ma tộc đại quân tiến đến, thì ra đám truy binh bị thất bại sợ Ma thần hoàng trách phạt, không dám đem tình hình biên cảnh báo về Ma thần bảo.
Nhưng nội bộ Ma thần bảo lúc này, mây đen chiến tranh lại đang bao phủ.
Nhân dư uy đại thắng Thát tháp tộc, Tắc nội á tộc cường hãn đang sẵn sàng ra trận, tiếp thụ bài học thất bại do cô quân xâm nhập của quân đoàn La Tư thảo phạt Viễn Đông lần trước, lần này tổng tham mưu bộ của ma tộc vương quốc hoạch định kế hoạch rất nghiêm mật.
Ở địa khu biên cảnh ma tộc và Viễn Đông, vương quốc thiết lập vương quốc nam lộ đại doanh và bắc lộ đại doanh, thống soái nam lộ đại doanh do tư lệnh đệ ngũ quân đoàn Lăng Bộ Hư đảm nhiệm, thống soái bắc lộ đại doanh di tư lệnh đệ thất quân đoàn Cổ Tư Tháp đảm nhiệm.
Hai người này đều là đại tướng nổi danh của vương quốc, xuất thân là tướng lĩnh Tắc nội á tộc, một người thì kinh nghiệm phong phú, lão luyện trầm ổn, một người thì gan dạ liều lĩnh, dũng mãnh vô bì. Đông chinh lần này lấy Lăng Bộ Hư làm thống soái, Cổ Tư Tháp làm phó soái.
Cổ Tư Tháp là tướng quân của lứa thanh niên vương quốc, tuổi mới gần ba mươi đã đảm nhiệm thống soái của một đại quân đoàn, ngoài thân phận là thành viên hoàng tộc và là cháu Ma thần hoàng, bản thân hắn cũng có tài năng và chiến công lừng lẫy.
Trong chiến tranh Viễn Đông hai năm trước, trong hành động bao vây tiêu diệt các lộ quân đội Tử Xuyên gia, hắn thống soái bộ đội vô cùng linh hoạt và cường hãn, tấn công như gió, chỉ bốn ngày đã liên tục đánh tan bảy nhánh quân Tử Xuyên gia, mở đường cho Tạp Đốn thân vương tiến vào Viễn Đông.
Theo lý mà nói, một tướng lĩnh có công trạng như thế lại là thành viên hoàng tộc thì đương nhiên được trọng dụng, nhưng sự thật lại hoàn toàn tương phản, sau chiến tranh Viễn Đông hắn lại bị bỏ rơi. Nguyên nhân không phải do hắn mà vì tính cách tàn khốc khát máu của hắn không được Ma thần hoàng thích.
Đây là thời đại không hiếm tướng lĩnh tâm ngoan thủ lạt, ma tộc cũng không che giấu việc đồ sát, thậm chí còn đem việc đồ sát phát triển thành chiến thuật kích thích ý chí chiến đấu của binh lính.
Chẳng hạn như Đế Lâm của Tử Xuyên gia, mặc dù hắn là đại địch của ma tộc nhưng địch nhân như thế lại khiến trên dưới ma tộc kính sợ, thậm chí tôn kính, Đế Lâm đã đưa đồ sát thành nghệ thuật đăng phong tạo cực. Hắn tốn công tính toán mưu kế, vung đao chính xác, giết tối thiểu phải là bao nhiêu người, phải chảy bao nhiêu máu, hao phí bao nhiêu sức lực, đạt được hiệu quả tâm lý chiến lớn nhất, đồ sát chỉ là một thủ đoạn, là vì chinh phục hoặc để chấn nhiếp địch nhân. Hơn nữa đồ sát đem kết hợp với thủ đoạn vỗ về chiêu an sẽ khiến địch nhân sợ hãi, không chiến tự tan.
Mà Cổ Tư Tháp lại hoàn toàn không giống như thế, hắn hung tàn hẹp dạ, có thù tất báo, tầm nhìn thiển cận, tính tình nóng nảy, hắn là kẻ thích giết người, thích mùi máu tanh.
Một thí dụ chứng minh cho sự điên cuồng của hắn là trong chiến tranh Viễn Đông, một thành trì trên đường tiến công của hắn bị một phân đội Vũ lâm quân hạ trước.
Vốn đây chỉ là một sự kiện nhỏ, hơn nữa chỉ là một tòa tiểu thành cũng chẳng cấp cho Cổ Tư Tháp thêm chút vinh dự nào, nhưng Cổ Tư Tháp lại bỗng nhiên đại nộ, lập tức chạy đến hiện trường, ngoác mồm mắng chửi phân đội Vũ lâm quân đó, muốn đoạt lấy chiến lợi phẩm của bọn họ.
Vũ lâm quân là quân đoàn hoàng gia của Ma thần hoàng, do ái tướng của Ma thần hoàng là Vân Thiển Tuyết thống suất, các quân quan bên dưới cũng đều kiêu ngạo ngang tàng, quân quan chỉ huy phân đội đó đáp trả: "Vũ lâm tướng quân nói thì tôi nghe!"
Cổ Tư Tháp tức thì gầm lên như sấm: "Ngươi chỉ sợ Vân Thiển Tuyết mà không sợ ta, cho là ta không dám giết ngươi sao?" Bị khinh thị dẫn đến giận dữ hôn mê đầu óc, dưới ánh mắt của vô số người, hắn băm vằm tên quân quan đó thành tương.
Bốn phía truyền lại tiếng la kinh hoàng, mùi máu xộc vào mũi, quan binh Vũ lâm quân từ bốn phía kéo qua bao vây, Cổ Tư Tháp lúc này mới ý thức bản thân phạm sai lầm lớn, hắn kinh hoàng thất thố bỏ chạy khỏi hiện trường, vì đề phòng tin tức bị lộ, lại dẫn bộ hạ vây chặt thành trì, tiêu diệt sạch sẽ Vũ lâm quân trong thành để diệt khẩu, báo cáo là đụng phải sự kháng cự quyết liệt của nhân loại.
Nhưng sự kiện này sau đó cũng bại lộ, là vụ bê bối gây chấn động cả giới quân sự ma tộc vương quốc.
Vân Thiển Tuyết phẫn nộ đến tố cáo với Ma thần hoàng, sau khi điều tra thì kết quả thu được khiến người ta vô cùng kinh hãi: mạng sống người khác đối với Cổ Tư Tháp đơn giản giống như ngắt một cọng cỏ.
Trong yến hội hắn thường ra lệnh cho bộ hạ đem đao thật thương thật ra đấu, chỉ có người sống sót mới có thể thoát thân, mĩ danh gọi là "Cường hóa huấn luyện" nhưng thực chất là lấy việc tàn sát làm vui.
Cho dù ma tộc có nổi tiếng tàn nhẫn nhưng hành vi của Cổ Tư Tháp đã vượt khỏi sự tưởng tượng của ma tộc nhân, khiến ai nấy đều tức giận.
Kì thật chuyện cũng không phải khó lý giải, một kẻ có quyền thế tột bật, rượu ngon mỹ nữ kề cận, chẳng có việc gì làm, tương lai thế nào chẳng bị hủ hóa, bọn chúng dần sẽ thờ ơ vô cảm trước sinh hoạt bình thường, chỉ có máu tươi và tử vong mới khiến bọn chúng cảm nhận được kích thích.
Nhận được báo cáo, Ma thần hoàng trầm mặc rất lâu, cuối cùng chậm rãi nói: "Đây là một con chó điên!" Do hắn là cháu của lão nên không có tước chức quyền của hắn, chỉ đem hắn nhốt trong cung cấm không cho ra khỏi Ma thần bảo, sau đó chuyển hắn đến Hắc hà lưu vực xa xôi.
Hắc hà lưu vực chính là đất tụ cư của Á côn tộc, mà Á côn tộc chính nổi danh bưu hãn kiệt ngạo bất tuân, Á côn tộc trưởng dã tâm bừng bừng, Ma thần bảo có câu: "Á côn nhất định sẽ phản!" Ma thần hoàng đưa cháu của lão đến nơi này, người mù cũng biết dụng ý của lão.
Mẫu thân của Cổ Tư Tháp cũng là em gái Ma thần hoàng vào cung khóc lóc xin xỏ cho con trai, bà ta khóc than: "Hoàng huynh à, huynh đem bảo bối của muội đày đến Hắc hà xa xôi, bỏ vào tay bọn Á côn tộc dã man, huynh nói làm sao muội có thể yên tâm đây".
Ma thần hoàng rất kinh ngạc hỏi: "Hảo muội muội của ta, muội lo lắng cho người của Á côn tộc sao?"Nếu như là thời thái bình, thân thích của Ma thần hoàng bị thất sủng đày đến nơi xa xôi, có thể đoán được cuộc đời sau này của hắn sẽ rất ảm đạm, lạc thú của hắn chắc chỉ còn là trêu chọc vài cô gái Á côn tộc quê mùa hay giết vài tên Á côn tộc cho vui, nhưng không ngờ loạn Thát tháp tộc lại cấp cho hắn một cơ hội chuyển mình.
Sau khi tiếp được lệnh cần vương, hắn là người đầu tiên dẫn quân đến tiếp cứu Ma thần bảo, hơn nữa trên chiến trường lại thể hiện được tài năng quân sự, liên tục đánh phá đại quân Thát tháp tộc.
Ma thần hoàng tuy chán ghét hắn nhưng kẻ có công thì phải tưởng thưởng đã là luật của quân đội, do đó vẫn chiếu theo luật ban thưởng cho hắn.
Khi bàn về chiến tranh với Viễn Đông, liên quan đến chọn nguyên soái cho Viễn Đông thảo phạt quân của vương quốc, các vị đại thần cấp cao không có sự lựa chọn nào khác, nhất trí tiến cử Lăng Bộ Hư.
Đây là nhân tuyển không có gì đáng chê, Lăng Bộ Hư đóng quân ở Viễn Đông nhiều năm, vô cùng quen thuộc tình hình Viễn Đông, tài năng và chiến công đều vượt xa tướng khác, khi triệt thối khỏi Viễn Đông, đối diện Viễn Đông đại quân bội tín tập kích nhưng vẫn không loạn, còn khiến mấy vạn Viễn Đông quân phơi thây sa trường. Tướng tài như thế, y không làm thống soái thì ai làm?
Thế nhưng liên quan đến chọn phó soái thì vương quốc có sự chia rẽ, có người tiến cử Diệp Nhĩ Mã, có người tiến cử Vân Thiển Tuyết, đều là tướng lĩnh kiệt suất của vương quốc, nhưng xét Diệp Nhĩ Mã đã quá già, còn Vân Thiển Tuyết tuy chiến công trác việt, từng đảm nhiệm thống soái trăm vạn đại quân, nhưng hành động quân sự lần này là để báo thù, "Muốn Viễn Đông phải trở thành đất chết!" Vân Thiển Tuyết quá ôn hòa, e là không thích hợp?
"Nói đến chém giết máu me, ta có biết một người rất thích hợp". Tạp Lan hoàng tử nói: "Kẻ có ngoại hiệu là chó điên thì thế nào?"
Từ sau khi có truyền ngôn đồn nhị hoàng tử có hy vọng kế thừa hoàng vị, không có ai dám gọi lén hắn là "Phong cẩu lang" nữa, thế là cái biệt hiệu "Phong cẩu" hoàn toàn là để chỉ một mình Cổ Tư Tháp.
Ma thần hoàng nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.
Biết được đến Viễn Đông, Cổ Tư Tháp hết sức cảm kích Tạp Lan. Đây là nam nhân không thích tài phú và mỹ sắc, chiến đấu và chém giết mới là toàn bộ sinh mệnh của hắn.
Lúc lâm biệt, Tạp Lan chỉ nói với hắn một câu: "Phóng tay mà làm!"
Hắn cung kính cúi đầu kính lễ, sau đó hùng hổ bước đi.
Lấy sự trầm ổn của Lăng Bộ Hư phối hợp với sự hung ngoan của Cổ Tư Tháp, ma tộc vương quốc coi như đã có một sự tương hỗ tuyệt vời, có thể phát huy công kích lực cường hãn nhất.
Chủ lực tây chinh lần này là đệ thất quân đoàn (Hắc hà quân đoàn) và đệ ngũ quân đoàn (Tây nam quân đoàn), quân đội tổng cộng ước chừng hai mươi lăm vạn.
Ngoài hai đại quân chủ lực, Vũ lâm tướng quân Vân Thiển Tuyết suất lĩnh binh mã bổn bộ thiết lập Viễn Đông trấn áp đại doanh, hô ứng với tiền phương. Còn có các tộc vì đại quân tây chinh mà cắt cử quân đội phụ trợ, bọn chúng chuyên môn phụ trách bảo vệ an toàn cho lộ tuyến tải lương và hậu cần, tránh bi kịch đường tải lương bị người Viễn Đông đánh bọc sườn như La Tư từng bị.
Sau khi chiến thắng Thát tháp tộc, uy tín của Ma thần hoàng tăng cao, quân lệnh ban bố ra, các tộc vì để biểu lộ lòng trung thành của mình đều cực lực hưởng ứng lời kêu gọi của thần hoàng bệ hạ.
Thế là, trên con đường từ quốc nội đến biên cảnh Viễn Đông, người ngựa ngày đêm di chuyển không dứt, vô số lương thảo, vật tư, nhân lực được chuyển không đứt đoạn đến nam bắc hai đại doanh.
Ma tộc đại quân đao ngựa sẵn sàng, không ngớt có đại đội vượt biên cảnh gây hấn, đồ sát cư dân và đốt cháy thôn trang ở biên cảnh, khí thế hung hãn khó bì.
Viễn Đông tự biết quốc lực bạc nhược, khó mà kháng cự nổi với ma tộc vương quốc binh cường lực mạnh, La Kiệt phụ trách thủ vệ đông bắc biên cảnh và Bạch Xuyên phụ trách đông nam biên cảnh khổ tâm ăn ngủ không ngon.
Cho dù đã đến như thế nhưng bọn họ vẫn muốn tận lực tranh thủ cơ hội hòa bình, phái tín sứ đem lễ trọng đi yết kiến ma thàn hoàng, giải thích rõ sự kiện phát sinh vào tháng tám, "Xung đột với quân đội vương quốc không phải là bổn ý của Quang minh vương mà là do Bố Đan, người này đã bị Quang minh vương tru sát". Trên tín thư xưng hô rất khiêm tốn: "Viễn Đông vốn chỉ là một nơi khô cằn của vương quốc, không dám nhọc đại quân của bệ hạ. Bọn thần nguyện phụ thuộc vương quốc, vĩnh viễn trấn thủ tây cương, trung thành ngô hoàng!"
Sau hai tuần, lễ vật được giữ nguyên trả lại, còn kèm thêm cái đầu của tín sứ.
Thế là không còn đường lui, biên cảnh Viễn Đông liền gia tăng phòng bị, bộ đội đêm ngày mài đao chờ lệnh.
Mấy vị đại tướng giống như đang ngồi trên miệng núi lửa, chịu đựng dày vò, càng khiến bọn họ bất an đó là, vào thời khắc sinh tử tồn vong này, Quang minh vương lại không có ở Viễn Đông!
Ngày mười bốn tháng chín năm bảy tám hai, Nguyên lão hội tại Đế đô.
Theo thỉnh cầu của Tử Xuyên Tham Tinh, Nguyên lão hội triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Trường diện hôm nay vô cùng tráng lệ, dưới ánh nắng chói lòa, ở chính môn đại điện, Cấm vệ nghi trượng đội khoác hồng y đứng khắp trường nhai, kiếm mâu chen chúc như rừng, nếu không phải sớm được thông báo, đám nguyên lão còn cho rằng có người muốn phát động chính biến quân sự.
Đám nguyên lão tò mò tụ tập ở cổng, chụm đầu thì thào bàn luận, đưa mắt tán thưởng phục sức đẹp đẽ của cấm vệ quân.
Chỉ nghe một tiếng khẩu lệnh hô vang, đội quân nhạc thổi bản "Anh hùng chiến thắng trở về", trên thảm đỏ xa xa có một vị tướng quân trẻ tuổi.
Gã đi đến nơi này, cấm vệ nghi trượng đội bạt đao hành lễ, gót sắt rập đều đặn tạo nên khung cảnh chuyên nghiệp, mã đao phản chiếu ánh nắng sáng loáng huy hoàng.
Vị tướng quân thanh niên đó anh tuấn đĩnh bạt, anh khí bức nhân, thân vận chế phục tướng quân xanh sẫm viền vàng càng hiển lộ vẻ bất phàm, ở phía trước người này, tổng trưởng Tử Xuyên Tham Tinh thân thiết vì gã dẫn đường.
Nghi thức và quy cách hoan nghênh long trọng như thế, cho dù là thống lĩnh Tư Đặc Lâm khải hoàn trở về cũng không được hưởng đãi ngộ thế này. Mắt nhìn khung cảnh đang diễn ra, các nguyên lão và người đi đường đều không khỏi xì xầm dò hỏi: "Vị tướng quân đó là ai thế?"
Đáp án rất nhanh có được, có điều nó lại khiến mọi người thất kinh trợn tròn mắt: "Hắn chính là kẻ phản quốc khi xưa, là yếu phạm bị truy nã Tử Xuyên Tú!"
Khoảng từ năm bảy tám mươi đến bảy tám mốt, nếu phải bình chọn "Quân quan bê bối nhất" ở Tây xuyên đại lục, chẳng phải nghi ngờ, Tử Xuyên Tú đương nhiên có số phiếu bình chọn cao nhất.
Xú danh của gã lan xa, không chỉ giới hạn trong địa khu Tử Xuyên gia, còn lan truyền đến Viễn Kinh ở tây phương xa xôi, cả Hà Khâu ở nam phương cũng biết gã tội nghiệt thâm trọng, thân là nhân loại lại đầu hàng ma tộc, gã chính là sự sỉ nhục của cả nhân loại.
Lâm gia thương nhân rất có đầu óc kinh tế phát minh ra một dạng quân bài, cho in trên đó các nhân vật lịch sử có xú danh vang dội, trong đó bao gồm Tứ đại tổng trưởng Tử Xuyên gia Tử Xuyên Khắc vang danh bạo ngược, nhị đại tổng trưởng Lưu Phong gia Lưu Phong Hâm tham lam thành tính, phản đồ Lôi Hồng của Tử Xuyên gia, còn có các bạo quân, quái tử thủ, phản đồ, ác ôn, đầu đảng cướp...nhưng những "Nhân vật phong vân" đó khi đứng trước đương đại anh hùng Tử Xuyên Tú của Tử Xuyên gia đều phải thối lui ba bước, hình ảnh Tử Xuyên Tú được dùng để chế tác đồ án "Đại vương" của bộ bài.
Vài ví dụ đơn giản nhưng đủ để chứng minh thanh danh Tử Xuyên Tú xấu đến mức nào.
Là dưỡng tử của Tử Xuyên Viễn Tinh, thân là tướng lĩnh cao cấp mang họ Tử Xuyên lại đi đầu hàng ma tộc, thiết lập sỉ nhục chưa từng có cho Tử Xuyên gia.
Đế đô thời báo: "Lâm Hà năm tuổi đã đi ăn trộm hạt dẻ, có thể thấy người này khoái trộm cắp, đạo đức tồi tệ, tư tưởng hủ hóa!"
"Lâm Hà tiểu học trốn học, mục thị tôn trưởng, chẳng có pháp kỉ, biểu hiện từ nhỏ đã có dấu hiệu chứng tỏ hắn sau này đi theo con đường phản bội tổ quốc, phản bội nhân dân!"
"Hàng xóm láng giềng của Lâm Hà thường phải than vãn: Lâm Hà đánh bạc cả ngày, thua bạc thì trộm tiền đánh người! Tên này sớm đã bộc lộ bản chất tàn ác bóc lột nhân dân!"
"Lâm Hà là con chó của Ma thần hoàng, là tai mắt của Ma thần hoàng sắp đặt ở thế giới nhân loại!"
"Lâm Hà là gián điệp của Lưu Phong gia, lúc một tuổi đã từng đến Viễn Kinh tiếp thụ khóa huấn luyện tình báo đặc biệt!"
Thống lĩnh xứ tuyên bố: "Lâm Hà từng có ý đồ phát động binh biến ở Đế đô, may mà có tổng thống lĩnh La Minh Hải văn võ song toàn của chúng ta mạo hiểm xâm nhập sào huyệt bọn chúng, vạch rõ âm mưu của hắn, ngăn cản hắn thực hiện tội ác!" Báo chí khắp nơi trên Tử Xuyên gia lập tức khai thác đề tài này, viết thành một tuyển tập "La Minh Hải một mình chống băng đảng Lâm Hà", lập tức bán đắt như tôm tươi.
Mà La Minh Hải đã ra mặt, Tử Xuyên Tham Tinh cũng không cam lòng bị lu mờ, người phát ngôn của tổng trưởng phủ thông báo: "Có một sự kiện cơ mật muốn thông báo ọi người, phản tặc Lâm Hà từng tổ chức hành động đại nghịch hành thích tổng trưởng!" Các tuồng hát lập tức khai thác đề tài này, các buổi biểu diễn Lâm Hà dẫn ác đồ xông vào tổng trưởng phủ, bộ dáng hung ác như sói lang, vào lúc nguy cấp quan đầu, tổng trưởng điện hạ kính ái từ trời sa xuống, múa ra "Mỹ nữ biến thân kiếm pháp", hét lớn: "Vì ái tình trên thế giới, vì hòa bình chính nghĩa, ta phải đại biểu ặt trăng trừng phạt ngươi!" Thế là băng đảng Lâm Hà tiêu tan.
Thống lĩnh Minh Huy cũng có tấu chương tố cáo: "Lâm Hà ý đồ kích động tướng sĩ Biên phòng quân đầu hàng địch nhân, may mà tôi sáng suốt phát hiện, ngăn cản âm mưu của hắn!" Liền đó tuyển tập truyện tranh "Minh Huy đại chiến Lâm Hà" xuất bản, hình ảnh vẽ rất sống động, tả rõ Minh Huy tiến hành chiến đấu ác liệt với bè đảng Lâm Hà. Lâm Hà khí thế hung hãn, bè đảng đông đảo dũng mãnh chiếm được thượng phong. Phải làm sao? Vào thời khắc nguy cấp, anh hùng liền xuất hiện. Thống lĩnh Minh Huy đột nhiên phi thân nhảy vào trận chiến: "Tiểu vũ trụ bạo phát! Thiên mã lưu tinh quyền!" Tên xấu xa Lâm Hà kêu thảm: "Không thể...ta không thể bị đánh bại..." Thân thể tan tành.
Ngày tiếp ngày, đủ loại âm mưu kinh hồn liên quan đến Lâm Hà được công bố, cả nhân loại chấn kinh, đương nhiên những âm mưu đó đều bị các vị anh hùng ngăn cản kịp thời.
Hiện tại, một người như thế lại quang minh chính đại đứng ở đại đường Nguyên lão hội, được tổng trưởng thân thiết dẫn đường, được đứng kề vai với tổng trưởng trên đài cao. Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay sao!
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, nghị trưởng Mã Cách bất đắc dĩ phải dùng dùi gõ ầm ầm lên mặt trống: "Yên lặng, yên lặng! Hiện tại, tổng trưởng điện hạ Tham Tinh đại nhân có điều muốn phát biểu với các vị, các vị nguyên lão xin giữ yên lặng dùm!"
Tử Xuyên Tham Tinh đứng trên đài chủ tọa, liên tục vẫy tay yêu cầu yên lặng.
So với kính úy quyền uy của tổng trưởng, sự tò mò đối với nội dung lão sắp diễn thuyết còn lớn hơn, tạp âm trong nghị trường rộng lớn dần dần biến mất.
Tử Xuyên Tham Tinh không có rườm rà hoa lá hẹ mở màn, lão trực tiếp tiến vào chủ đề, tảng âm trầm ấm hồi đãng trong nghị trường: "Khi hung nạn lâm đầu, có người ưỡn ngực ngẩng đầu, đường đường chính chính xung sát trận ngũ địch nhân, xem chết như không; có người thì nhẫn nhục chịu đựng, cô độc một mình đi tìm con đường cứu giúp tổ quốc. Cho dù là giết địch lập công hay là nhẫn nhục chịu đựng để tìm đường cứu nước, đều là người khiến chúng ta kính trọng. Hiện tại, ta trịnh trọng tiến cử một vị dũng sĩ đến các vị nguyên lão tôn kính, người này chính là phó thống lĩnh của gia tộc chúng ta, là anh hùng của Mạt y hội chiến và Viễn Đông chiến tranh!" Nói đến đây, lão vỗ tay cao giọng đầy kịch tính: "Mời Tử Xuyên Tú các hạ".
Tử Xuyên Tú đang ở trên đài chủ tọa với lão liền đứng lên, gật đầu chào các vị nguyên lão, nét mặt bình hòa tươi tắn.
"Các vị nguyên lão tôn kính, người thanh niên ở trước mặt các vị, gã, chính là anh hùng của thời đại chúng ta. Chính gã, đã sáng tạo nên kì tích hào hùng! Hiện tại, ta rất vinh hạnh được báo cáo sự tình anh hùng của gã cho quý vị được biết".
Tử Xuyên Tham Tinh giảng thuật sinh động sự tích của Tử Xuyên Tú, giảng thuật gã làm sao thâm nhập địch doanh, trảm sát phản nghịch Lôi Hồng. Giảng thuật gã bị địch nhân truy sát ra sao, quá trình bảy ngày bảy đêm sinh tử đào vong. Giảng thuật gã nếm mật nằm gai, tay không khởi nghĩa, hô khiếu phong vân, tung hoành Viễn Đông, chấn kinh ma tộc vương quốc.
Giảng đến đoạn hấp dẫn, lão đề cao âm lượng: "Tử Xuyên Tú các hạ, đơn thương độc mã trùng sát ma tộc đại doanh, lấy thân thể máu thịt tử chiến địch cừu, chém phản tặc Lôi Hồng, sát thương vô số tướng lĩnh cao cấp của ma tộc, sự cương liệt đó phải được dựng thành mẫu mực của gia tộc. Trong muôn vàn gian nan, gã vẫn luôn trung thành với gia tộc, không quên nỗi nhục mất đất. Gã hóa danh thành Quang minh vương, lôi kéo dẫn dắt người Viễn Đông đối kháng ma tộc, tiêu diệt Lỗ Đế quân đoàn, đánh bại La Tư quân đoàn, trục xuất Lăng Bộ Hư quân đoàn, chém đầu vô số tướng lĩnh ma tộc, báo cừu cho các tướng lĩnh trung liệt phía ta!"
Cả đại đường Nguyên lão hội bỗng trầm lắng cực điểm, các nguyên lão đều nghe đến xuất thần, có người trong mắt còn lấp lánh lệ quang, vô số ánh mắt sùng bái, kính trọng, bội phục, kinh ngạc tập trung lên người vị thanh niên thần thái ôn hòa đó.
Ai cũng không nhìn ra, vị tướng quân trẻ tuổi anh tuấn nho nhã đó lại trải qua nhiều khổ nạn như thế, nếm trải tinh phong huyết vũ, sinh tử đại chiến. Thanh danh của gã đã từng bị chà đạp, đến hôm nay cuối cùng đã rửa sạch hàm oan, trở thành đại anh hùng được vạn chúng ngưỡng mộ.
Tử Xuyên Tú, cái tên này đã trở thành truyền kì!
Tử Xuyên Tham Tinh kết thúc đoạn diễn giảng của lão: "Không đến thời gian hai năm, gã đã tiêu diệt mấy chục vạn ma tộc binh, thu phục vô số thành trấn Viễn Đông, địch khấu nghe đến Tú tự doanh là kinh hồn táng đảm. Hôm nay toàn bộ Viễn Đông đã không còn bóng dáng ma tộc. Với sức lực của một người khiến cho nội tình ma tộc biến động dẫn đến chiến tranh hoàng quyền, quang phục toàn cảnh Viễn Đông, tạo nên một chiến công vĩ đại cho tổ quốc, đây là sự tình trước giờ chưa từng có trong lịch sử. Sau khi thu phục Viễn Đông, tay nắm quyền thế một cõi, thế nhưng gã vẫn nhớ mình là chiến sĩ của gia tộc, tự mình suất lĩnh Viễn Đông quân trở về với gia tộc. Sự trung thành sắt son này, há dễ có trên đời sao!"
Tức thì, cả nguyên lão hội sục sôi. Đám nguyên lão nghe như say như mê, vô số người đứng lên ùa tới để nhìn cho rõ người anh hùng đó, âm thanh tán thưởng vang dội: "Đúng là một trong Tử Xuyên tam kiệt, anh hùng thu phục Viễn Đông, người phục cừu của gia tộc".
Hội nghị Nguyên lão hội lần này kéo dài đặc biệt. Khi hội nghị kết thúc, rất nhiều nguyên lão vây quanh Tử Xuyên Tú để hỏi han, ai nấy đều mời Tử Xuyên Tú đi ăn uống tẩy trần, mọi người cùng giao lưu. Ai cũng nhìn rõ, lập được đại công như thế, Tử Xuyên Tú nhất định sẽ trở thành đại nhân vật ở Đế đô, thiết lập được giao tình với nhân vật như thế, sau này nhất định có lợi.
Vẫn mỉm cười ôn hòa, Tử Xuyên Tú khéo léo từ chối, nói đã hẹn ăn cơm với Thống lĩnh Trung ương quân cùng Tổng giám sát trưởng đại nhân. Đối với tổng giám sát trưởng Đế Lam hung danh vang dội, đám nguyên lão rất cố kị, thế là mọi người đều nói đã có hẹn thì hôm khác nhất định phải mời a Tú đại nhân.
Tử Xuyên Tú không có chỗ ở cố định tại Đế đô, trước đây gã ở trang viên của Tử Xuyên Trữ, hiện tại hiển nhiên đã không còn thích hợp. Hai người Tư Đặc Lâm và Đế Lâm đều kêu gã đến nhà ở, nhưng gã mỉm cười chối từ: "Tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi vợ chồng mấy người!" Thấy thái độ của gã khá cương quyết, Tư Đặc Lâm đành sắp xếp cấp cho gã một phòng ở nhà khách của Trung ương quân.
Đến tối, tam kiệt Tử Xuyên gia cùng tụ lại một chỗ dùng cơm. Hiện tại mọi người đều là người có thân phận, tự nhiên không dùng cách ăn cơm bá vương lưu manh khi xưa, nhưng những kỷ niệm ngày còn ở Viễn Đông quân giáo thì chẳng ai quên được. Có điều sáu, bảy năm trôi qua, ba người đều đã có thành tựu huy hoàng, đạt được đỉnh cao sự nghiệp và nhân sinh, ôn lại chuyện xưa xúc cảm, làm sao không khiến người ta cảm khái cho được.
Màn đêm buông xuống, đèn đường từng ngọn được châm sáng. Đế Lâm cáo từ trước về nhà, Tư Đặc