Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 15: Tây nam thống lĩnh.
-----oo0oo-----
Chương 7: Phong tuyết y nỉ
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Lúc trời tối nhất trước khi chuẩn bị đón bình minh, tuyết lại rơi, trong một con hẻm không có tên ở Hà khâu, một đôi nam nữ luân lạc thiên nhai ôm chặt nhau, tuyết hoa không ngừng bám lên đầu tóc, lên vai, lên áo choàng của bọn họ, dần dần cả người bọn họ đều phủ tuyết trắng, toàn thân trắng lấp lánh.
Nhiều năm sau nhớ lại đêm tuyết hôm nay, Tử Xuyên Tú nhớ hai người đã đi rất lâu, dường như đi khắp đường lớn hẻm nhỏ Hà khâu, đi mãi đến khi hai chân tê dại, nhưng hai người cũng không ai lên tiếng đòi về.
Đêm rất dài nhưng rốt cuộc cũng phải kết thúc. Phương đông xuất hiện lớp lớp vảy bạc, đêm đã tàn, bình minh đến rồi.
Một đôi tình lữ đứng lặng yên, trong ánh mắt lộ xuất tình cảm không muốn rời nhau.
"Muội, muội phải về rồi".
Tử Xuyên Tú si mê nhìn nàng: "Muội mau về đi. Ta cũng phải tìm lữ quán nghỉ ngơi".
Hai người đều nói cần đi, nhưng chân lại chẳng chút động đậy.
"Chúng ta sau này còn có thể gặp nhau không? Muội còn có thể thấy huynh không?"
Tử Xuyên Tú dời mục quang, chăm chú nhìn mặt đất phủ đầy tuyết: "Nếu muội muốn tìm ta, sang Đán nhã, liên hệ với Phổ Hân kì bổn thuộc Tư lệnh bộ Hắc kì quân, chỉ cần nói Hà khâu phong tuyết dạ, y sẽ dẫn muội đến gặp ta".
"Kì bổn Phổ Hân của Hắc kì quân, Hà khâu phong tuyết dạ..." Lâm Vũ lẩm nhẩm vài lượt, gật đầu nói: "Muội nhớ rồi".
"Như vậy thì chúng ta chia tay thôi..."
"Rất xin lỗi đã quấy rầy, nhưng hai vị đều không đi được!"
Hai người giật mình quay người, nơi đầu hẻm nhờ nhờ tối, một nam tử cao lớn từ từ bước tới.
Lâm Vũ thất thanh: "Lâm Vân Phi! Ngươi...Ngươi ở đó bao lâu rồi?"
"Thời gian đủ dài, đủ để ta thấy cái nên thấy và cả cái không nên thấy". Thượng tướng hải quân Lâm thị gia tộc thong thả tiến tới, trên người của hắn toàn là tuyết, trong mắt đằng đằng sát khí.
Tử Xuyên Tú trấn tĩnh nói: "Trốn trong bóng tối rình mò nam nữ tình tự, đây không phải là hành vi quân tử, càng không hợp với thân phận của các hạ".
"Câm mồm, tiện dân!"
Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói: "Lâm công tử, luận gia thế, ta cũng xuất thân môn đệ hiển hách như ngươi. Luận quyền thế, ta có lẽ còn trội hơn người, luận võ công, tại hạ càng tự tin hơn, vô luận mặt nào ta cũng hơn ngươi, vì thế làm phiền Lâm công tử đừng hô hoán tiện dân này nọ, ngoài ra"
Tử Xuyên Tú đi sang chỗ Lâm Vân Phi, thân thiết nói: "Ta sợ rất nhiều thứ, sợ đêm tối, sợ đau, sợ thiếu tiền, nhưng hay nhất là ta không sợ đánh lộn!"
"Vậy thì chết đi, tiện dân!" Lâm Vân Phi sát khí đằng đằng nhảy qua, Tử Xuyên Tú lập tức chuẩn bị ứng chiến, nhưng trong chớp mắt, một thân ảnh mảnh khảnh bỗng nhiên xen vào giữa bọn họ.
Tử Xuyên Tú thất thanh hô: "Lâm Vũ, nguy hiểm!"
Quyền đầu cuồng mãnh dừng ngay trước mặt Lâm Vũ, những sợi tóc xòa trước trán bị quyền phong hất bay tung lên, Lâm Vân Phi xoay người lui lại, nhãn tình đỏ rực la lớn: "Lâm Vũ, tránh ra!"
Lâm Vũ chẳng di động. Nàng nhìn hắn, đôi mắt trong veo như nước, cho dù là hỏa sơn sắp bạo phát cũng phải yên ắng trở lại trước ánh mắt đó. Nàng nhẹ giọng nói: "Vân Phi, ta không xứng với ngươi".
Sát khí tiêu tan, đứng đó chỉ còn là một nam tử thất tình. Lâm Vân Phi lặng lẽ tiêu hóa câu nói đó, lộ xuất thần tình bi ai. Hắn nhắm mắt, hai người đều nhìn thấy lệ chảy trên gương mặt vị thượng tướng thanh niên Lâm gia.
Tử Xuyên Tú bất nhẫn dời mắt, Lâm Vũ cũng hơi nghẹn ngào, xoay mặt: "Xin lỗi..."
"Hiện tại không phải là lúc nói xin lỗi". Lâm Vân Phi khó nhọc nói: "Lâm Vũ, muội nhất định không được về nhà, có mai phục".
"A?"
"Đêm qua có được tin tức huynh liền đến tìm muội, huynh đợi cả đêm". Lâm Vân Phi nghẹn lời: "Lâm Vũ, đi nhanh, lập tức li khai Hà khâu, rời khỏi lãnh thổ Lâm gia. Càng nhanh càng tốt!"
"Vì sao?"
"Trưởng lão hội đêm qua đã thống nhất ý kiến. Lâm Phàm tự thân hạ lệnh phải bắt muội, nếu không bắt sống được thì giết chết".
"Cái gì?" Hai người chấn kinh dị thường: "Sao có thể?"
"Lâm Phàm vì sao muốn hại ta?"
Lâm Vân Phi ngần ngừ: "Huynh cũng không biết rõ nguyên nhân".
Lâm Vũ và Tử Xuyên Tú trao đổi ánh mắt, đều cho là Lâm Vân Phi không nói lời thật. Với thân phận và địa vị của hắn, chắc chắn thuộc tầng lớp có đặc quyền biết rõ nội tình.
"Vậy ngươi vì sao chuẩn bị hai thớt ngựa?"
Lâm Vân Phi cười khổ: "Huynh vốn nghĩ, muốn cùng muội cao chạy xa bay".
Vì một nữ tử mà phản bộ gia tộc và tổ quốc của mình, buông bỏ tiền đồ sự nghiệp tươi sáng?
Lâm Vũ đột nhiên chấn động, ánh mắt nhìn Lâm Vân Phi có vài phần cảm động, ôn nhu nói: "Ta không đáng để ngươi hi sinh, ta không xứng. Vân Phi, ngươi rất ưu tú, tương lại nhất định tìm được một nữ tử hơn ta nhiều".
Lâm Vân Phi thở dài: "Thế gian dù có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, nhưng lòng huynh chỉ có mình muội".
Hắn dắt cương ngựa đến giao cho Lâm Vũ: "Đi đi, đi nhanh đi! Không nên về nhà, chỗ của muội đã bị khống chế, cũng không nên chạy về biên cảnh với Lưu Phong gia, đường bên đó cũng đã bị phong tỏa".
"Nhưng ta còn có bộ hạ ở nơi này, bọn Cơ Văn Địch..."
"Người mà Lâm gia muốn bắt chỉ là muội, nếu muội không có ở đây, bọn Cơ Văn Địch cũng không nguy hiểm".
Nhìn sang Tử Xuyên Tú, Lâm Vân Phi hung dữ kêu: "Họ Trương kia, ngươi nghe cho rõ đây".
"Ta không phải họ Trương". Tử Xuyên Tú lạnh nhạt đáp.
Lâm Vân Phi ngẩn ra: "Ta mặc kệ ngươi họ gì. Ngươi nghe đây, an toàn của Lâm Vũ giao cho ngươi. Nếu nàng bị mất một sợi lông, cho dù truy đến chân trời góc biển ta cũng giết ngươi. Nhớ chưa?"
Tử Xuyên Tú đơn giản đáp: "Ngươi an tâm, theo ta, Lâm Vũ không có chuyện". Gã tự tin, thanh âm điềm đạm mang lực lượng khiến người khác an tâm, Lâm Vân Phi cũng không hậm hực tiếp với gã.
Hắn đắm đuối nhìn Lâm Vũ, phảng phất muốn khắc sâu hình ảnh của nàng vào tâm hồn: "Chúc muội bình an!"
"Đa tạ, ngươi cũng bảo trọng. Gặp lại sau!"
"Huynh nghĩ, sẽ không có ngày gặp lại..." Lâm Vân Phi nói nhỏ, nhưng Lâm Vũ và Tử Xuyên Tú đều không nghe, hai người thúc ngựa chạy đi.
Ngựa chạy được chừng mười mấy mét, đằng sau bỗng có tiếng Lâm Vân Phi hô theo: "Có một chuyện cuối cùng, muội, muội có thích ta không?"
Lâm Vũ kéo ngựa giảm tốc độ, nghiêng đầu nhìn lại, hai người đều thấy trên mặt đối phương đẫm lệ. Lâm Vũ khẽ gật đầu, động tác nhanh đến mức không thể phát giác, sau đó thúc ngựa phi nhanh, vó ngựa đá tung tuyết trắng, thân ảnh nàng biến mất nơi cuối đường.
Nhanh như ánh chớp, cảnh vật hai bên đường lướt qua nhoang nhoáng, trong tai chỉ nghe tiếng gió ù ù.
Bình minh ló dạng, hai người theo đại lộ trải dài trên vùng đồi nhấp nhô, phía xa là một khu rừng xanh thẫm, đoạn đại lộ dọc biên rừng có một đại đội kị binh còn mang đuốc đang di chuyển, có thể nghe được tiếng vó ngựa dồn dập.
Tử Xuyên Tú giật mạnh cương kìm ngựa: "Chúng ta chậm rồi, bọn chúng đã phong tỏa công lộ từ Hà khâu đến Đán nhã".
Lâm Vũ gật đầu nói: "Không chỉ là Lưu Phong gia, đạo lộ đến Tử Xuyên gia cũng bị phong tỏa rồi".
"Không thể phong tỏa hoàn toàn, phong tỏa toàn bộ biên cảnh là tổn thất quá lớn với Lâm gia, hơn nữa biên cảnh quá dài cũng vô pháp dùng nhân lực khống chế. Chúng ta đi vòng qua đi, Lâm gia chắc không đoán chúng ta sẽ đi về hướng Ngõa Lâm".
Vì tránh đụng phải sự tra xét của cảnh sát biên phòng, hai người lựa những tiểu lộ vắng vẻ hoang vu mà đi, cứ đi như thế mười mấy dặm đường không hề gặp phải nhà dân, chỉ gặp vài người nông dân đi kiếm mật ong.
Những nông dân thuần phác đó chẳng hề hoài nghi thân phận của họ, nhiệt tình chỉ dẫn những con đường nhỏ liền lạc giữa các thôn, cứ theo vậy mà đi ngang các thôn làng, trải qua hai ngày lặn lội, bọn họ không đụng độ bất cứ trạm gác nào.
Tử Xuyên Tú từng lo lắng Lâm Vũ không thích ứng với sinh hoạt dã ngoại, nhưng khiến gã vô cùng kinh ngạc, kỹ năng sinh tồn của Lâm Vũ không hề kém gã, nàng phân biệt chính xác giữa rau và độc thảo, quen thuộc cách nấu ăn dã ngoại, ăn uống đơn sơ, trải đệm lá khô mà ngủ.
Càng khó tưởng đó là, dù phải lặn lội đường rừng nhưng ngoài gương mặt trắng tái vì mệt ra, vẻ mĩ lệ của nàng không hề giảm sút, y phục vẫn sạch sẽ như đang dạo chơi, thiên tính yêu cái đẹp của nữ tử khiến Tử Xuyên Tú không thể không kính phục.
Tử Xuyên Tú từng tò mò: "Muội không cần trang điểm sao?"
Lâm Vũ điềm đạm đáp: "Muội lệ chất thiên sinh".
Tử Xuyên Tú ngớ ngẩn, sau đó cả hai cười chảy cả nước mắt.
Hoàng hôn ngày thứ ba, hai người li khai sơn lâm xuất hiện trên công lộ biên cảnh, đây là đoạn lộ trình cuối cùng, cũng là đoạn đường nguy hiểm nhất, phía trước đã xẩm tới xuất hiện một trạm kiểm tra, thanh chắn hai màu trắng đỏ đang chắn ngang đường, binh sĩ vũ trang qua qua lại lại cảnh giới, quan sát người đi đường.
Một thanh niên quân quan mặc chế phục thẳng thớm xuất hiện trước mặt Tử Xuyên Tú: "Mời hai vị xuống ngựa, trình chứng kiện của bản thân".
Tử Xuyên Tú nhảy xuống ngựa, đưa chứng kiện qua.
Quân quan đó chỉ nhìn lướt qua chứng kiện của Tử Xuyên Tú rồi trả lại gã: "Đa tạ, Trương tiên sinh, ngài có thể qua rồi. Vị nữ sĩ này, xin trình chứng kiện".
Trước khi Lâm Vũ hồi đáp, Tử Xuyên Tú giành đáp trước: "Đây là thê tử tôi, chứng kiện của cô ấy bị mất rồi".
Quân quan đó hoài nghi nhìn Lâm Vũ: "Vị phu nhân này, cô có giấy tờ gì có thể chứng minh thân phận của mình hay không?"
"Không có. Thông thường xuất nhập Hà khâu không phải không cần kiểm tra hay sao? Chúng tôi căn bản không nhớ đến việc mang theo chứng kiện".
"Vậy thì phiền phức rồi!" Quân quan đó khoát tay, hai tên sĩ binh tiến lên trước mặt: "Chúng tôi phụng mệnh truy tìm một nữ tử trẻ tuổi, tuổi của cô ta cũng suýt xoát với vị phu nhân này, Trương tiên sinh, ngài có thể đi, tôn phu nhân cần phải lưu lại, đợi chúng ta tra rõ thân phận mới cho đi được".
"Tôi là thần dân của Tử Xuyên gia, thê tử của tôi cũng vậy. Các người không có quyền lưu giữ chúng tôi!"
Thanh âm của tên quân quan đó rất thiếu hơi, hiển nhiên đã phải lặp lại đoạn thoại sau nhiều lần: "Đây là lĩnh thổ của Lâm gia, bất quản người đến từ Tử Xuyên gia hay Lưu Phong gia, đã ở đất của bọn ta, các người phải tuân theo luật của Hà khâu. Tôn phu nhân đã không mang theo chứng kiện, lại vô pháp chứng minh thân phận, cơ quan pháp luật của Lâm gia có quyền khấu lưu. Trương tiên sinh, tôn phu nhân không phải là người đầu tiên bị khấu lưu, ngài ngài nhìn bên kia, rất nhiều người không có chứng kiện đều đang im lặng chờ ở đó, hi vọng ngài cũng phối hợp với chúng tôi, như vậy thì sẽ đỡ tốn thời gian".
Hai sĩ binh bước tới thô lỗ định kéo Lâm Vũ xuống ngựa, nàng quát lên: "Hỗn láo!" Nàng giật cương, ngựa chồm hai chân trước đá lên, hai sĩ binh đó hoảng hốt té lăn để né.
Tên quân quan đứng bật dậy, quát: "Bắt lấy!"
Đám sĩ binh ùa tới, giống như một tổ ong bị chọc trúng bay tán loạn, Tử Xuyên Tú lạnh lùng nhìn tên quân quan.
Tên quân quan đó lui vội về sau: "Ngươi muốn làm gì?" Tay rất nhanh cầm lấy chuôi đao.
Không đợi hắn xuất đao, Tử Xuyên Tú một quyền đấm trúng bụng hắn, trong nháy mặt, một cơn đau kịch liệt làm tê liệt thần kinh hắn, cả kêu cũng không ra tiếng, miệng há hốc ngáp ngáp, toàn thân mềm nhũn.
Tử Xuyên Tú hất tay hắn khỏi chuôi đao, rút quân đao của hắn kề và cổ hắn: "Ngừng lại! Ai dám tiến tới một bước, ta giết hắn!"
"A...Giết người rồi!" Một thanh âm nữ nhân thét lên chói tai, mắt thấy có người dám tập kích quân đội, trạm kiểm tra nhất thời phát loạn.
Nhân lúc hỗn loạn, Lâm Vũ thúc ngựa nhảy qua thanh chắn, một đám sĩ binh hò hét chạy đuổi theo, nhưng làm sao bắt kịp tốc độ của tuấn mã, chỉ thấy thân ảnh Lâm Vũ càng lúc càng nhỏ, mắt thấy sắp biến mất ở cuối đường.
"Lên ngựa! Không được để cô ta chạy thoát!" Lúc này, kẻ duy nhất bình tĩnh chính là tên quân quan bị Tử Xuyên Tú khống chế, hắn lúc này đã lấy hơi được, vùng vẫy hô hoán: "Phóng tín hiệu báo cho tiền phương cảnh giới!"
Đám sĩ binh như tỉnh mộng, mười mấy kị binh chạy về phía chỗ buộc ngựa, lấy ngựa đuổi theo. "Bùm" một tiếng vang dội, bầu trời hoàng hôn bỗng xuất hiện hoa lửa hồng sắc, xa xa liền có tiếng còi báo hiệu vang lên. Lập tức, bốn phía đều có tiếng còi đáp lại.
Đám sĩ binh còn lại cầm trường mâu xông về phía Tử Xuyên Tú: "Lập tức thả trưởng quân chúng ta, bằng không sẽ giết ngươi!"
Tử Xuyên Tú hét nhỏ: "Kêu bọn chúng tránh đường!" Tay dụng lực, quân quan đó bị Tử Xuyên Tú dùng sức bẻ ngoặt tay, hắn lập tức trắng toát mặt, mồ hôi túa ra trên trán, nhưng rất cương ngạnh, không rên la một tiếng nào.
"Bắt...bắt hắn!" Tên quân quan đó tiếp tục phát lệnh, thấy sĩ binh không dám tiến lên, hắn hét lớn: "Nhanh! Mặc kệ ta!"
Tử Xuyên Tú không khỏi tán thưởng: "Hảo hán tử! Bất quá, bộ hạ ngươi không phải đối thủ của ta!"
"Rắm thúi! Có giỏi thì thả ta ra, chúng ta đao thật thương thật đánh một trận! Ta không tin..." Nói còn chưa xong, quân quan đó ngạc nhiên há mồm, không biết từ lúc nào, người đứng sát sau hắn đã đột nhiên biến mất.
Tình cảnh đó vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung, người có nhãn lực tốt nhất e cũng chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ chuyển động như ảo ảnh trong trận đao thương, mười mấy thanh trường mâu cứ chọc theo nhưng đều chọc vào khoảng không.
Người đó đã dùng tốc độ nhanh hơn báo, linh hoạt hơn cả cá trong nước, tung hoành trong trận đao thương, tuy khoảng cách chỉ chừng tấc nhưng không có một thanh đao, thương nào chạm đến gã, phảng phất gã là một u linh không có thân