Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 16: Phong hỏa giai nhân.
-----oo0oo-----
Chương 8: Thiên ý lộng nhân
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Bình minh trời vẫn rất lạnh, sương mù phủ mê mang rừng già, mặt trời ló dạng cũng không khiến sương mù tan đi, sương mù trầm xuống vướng víu trên đầu cỏ. Trong khu rừng ngỡ yên tĩnh đó không ngờ đầy rẫy chiến hào, hầm chông, bẫy rập. Nơi này, chính là chiến tuyến Lam thành, biên cảnh giao giới giữa Tử Xuyên gia và Lưu Phong gia.
Trên chiến tuyến dài hơn năm trăm dặm, sĩ binh trú thủ Lam thành lúc nào cũng cận kề cái chết. Đây là nơi giao tranh quyết liệt giữa hai nước, cũng là đường biên sinh tử.
Sĩ binh nơi này ngày đêm đều là chém giết, tập kích, công doanh, vây hãm, mai phục, máu và tử vong luôn làm khiếp đảm người thường, ở nơi này lại là chuyện thường như cơm bữa.
Có người làm thống kê, trên chiến tuyến chừng năm mươi dặm, bình quân mỗi ngày có hai mươi lăm sĩ binh bỏ mạng, năm mươi ba người thụ thương, vô luận là Tử Xuyên gia hay Lưu Phong gia, sĩ binh song phương nghe đến Lam thành là biến sắc.
Đám cung tiễn thủ ẩn nấp sâu trong rừng cảnh giới bên ngoài rừng. Đột nhiên, nhãn tình bọn họ sáng lên, trong sương mù buổi sáng, một thân ảnh yểu điệu lúc ẩn lúc hiện xuất hiện. Thân ảnh càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ, bọn họ thất kinh há hốc miệng: ở biên giới sinh tử tàn khốc này sao tự nhiên xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như thế!
Lam thành trận địa được ví là lối vào địa ngục, là đất tử vong, lại có một nữ tử xinh đẹp xuất hiện, chuyện này so với khủng long xuất hiện còn hiếm hơn. Tiếu binh mở banh mí mắt ra nhìn: "Rõ ràng là một nữ tử! Còn là một mĩ nữ!"
Nữ tử bạch sam trắng hơn tuyết, mi mục như họa, sắc mặt trầm tĩnh, giống như một vầng trăng vừa lên, chủng khí chất siêu phàm thoát tục khiến người ta khuynh đảo. Nàng thong thả đi, y phục lất phất, nhìn nàng, đám quân nhân bất tri bất giác mất thần thái, mục quang kinh thán và hâm mộ nhất tề dừng trên người nàng.
Trên chiến tuyến xuất hiện trận trận tao động, tiếng huýt sáo vang lên tứ phía, các sĩ binh cười cợt hô hoán: "Có mĩ nữ đến! Có mĩ nữ đến!"
Nàng đến sát trước trận địa, một quân quan lúc này mới nhớ đến chức trách của hắn: "Vị tiểu thư kia, xin dừng bước!" Hắn điều chỉnh thanh âm êm ái nhất có thể: "Đây là cấm khu quân sự, không có thông hành chứng thì không thể đi loạn!"
Nữ tử đó khẽ nhíu mày, chúng nhân bất giác cảm thấy đau lòng, phảng phất như có gì đấy xéo qua tim, cả quân quan đó cũng nhìn đến ngây ngốc, tay chân lúng túng: "Ư, a, cái này, chuyện này..." Coi như hắn còn có điểm lý trí, không có nói lời ngu si kiểu: "Nàng không cần thông hành chứng cũng có thể đi".
"Thông hành chứng ở đây". Một giọng nam cất lên, chúng nhân lúc này mới để ý thấy có một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng đi cùng nữ tử đó. Gã không có khoác áo choàng kị binh, không mang giày quân nhân, không đeo quân hàm, nhưng các quan binh lại không dám có chút khinh thị gã: người này ẩn hàm anh khí bột bột mà không lộ, không giận mà uy, khí chất tướng lĩnh dường như là thiên sinh.
Quân quan không tự chủ hướng về gã kính lễ, phảng phất đây là chuyện tự nhiên vậy.
Nam tử đó hoàn lễ: "Ngươi là trưởng quan của bộ đội đóng ở đây?"
"Vâng, xin hỏi ngài là?"
"Theo ta đến đây".
Sau mấy phút, hai người lại trở về chỗ cũ. Quân quan đó lớn tiếng phát lệnh: "Mở rào cản để bọn họ qua!"
Rào cản được dọn dẹp, các sĩ binh mở ra một lối đi, đôi nam nữ kì quái đó thong thả đi qua trận địa, thân ảnh dần mơ hồ rồi biến mất trong sương mù mông lung.
Các quan binh vô cùng tò mò, ồn ào bàn luận: "Nữ tử đó xinh đẹp như tiên nữ trên trời. Cả đời ta lần đầu thấy được nữ tử xinh đẹp như thế!"
"Nam tử đó cũng không tệ à, anh tuấn khí khái, hình như rất có thân phận, bọn họ là tình lữ chăng? Thật là một cặp trời sinh, xứng đôi hết chỗ chê".
Rất nhiều binh sĩ theo dò hỏi tên quân quan: "Trưởng quan, bọn họ là ai vậy?"
Quân quan đó chìa bản mặt trơ trơ ra đáp: "Ta không biết".
"A, nhưng chính ngài hạ lệnh cho bọn họ thông qua..."
"Đồ ngu!" Quân quan đó hung hăng mắng: "Ngươi có biết nam tử trẻ tuổi đó có cái gì không, gã có Phi ưng lệnh bài của Quân vụ xứ! Loại lệnh bài này, ba mươi vạn biên phòng quân cũng chỉ có mình Minh Huy đại nhân có.Đại nhân vật như thế, chúng ta đắc tội được sao? Mọi người không bàn tán nữa, đây là một đại nhân vật đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, không quan hệ đến chúng ta. Ai dám tiết lộ sự tình, sau này có rơi đầu thì chớ trách ta không cảnh báo trước!"
Các sĩ binh lè lưỡi, quả nhiên không dám bàn tán nữa.
Đi ngang qua trận địa cuối cùng phía Tử Xuyên gia, trước mắt hiện ra một vùng tuyết ngai ngái, đây là khoảng trống giằng co giữa hai phía.
Tử Xuyên Tú ngừng chân, mỉm cười nói: "Tiễn đến đây thôi, bước thêm nữa e là ta biến thành tù binh mất, lúc đó lại phiền muội đưa ta về".
Lưu Phong Sương nhìn phía trước, bóng Lam thành ẩn hiện trong sương sớm. Lam thành, cứ điểm kiên cố không thể phá của Lưu Phong gia, nhìn thấy thành bảo quen thuộc, nàng lại không có cảm giác tự hào như vẫn có trước đây, ngược lại là cảm giác đau khổ lẫn phức tạp.
Nhìn nam tử mệt mỏi sau lưng, trong lòng nàng dâng lên một sự nhu tình quyến luyến, nhỏ giọng hỏi: "Huynh...huynh có thể đi cùng muội không? Chúng ta cùng đi!"
Tử Xuyên Tú nhìn thành trì phía xa đến xuất thần.
Lưu Phong Sương cho rằng gã không nghe, tiếp tục gợi ý: "Chiếu theo tập tục nước muội, phương thức của nữ tử trẻ tuổi dùng để báo đáp ân nhân cứu mạng đó là..." Trên mặt nàng nổi lên một mảng hồng, khóe môi hơi run run, nhưng thanh âm nhỏ xíu vẫn truyền rõ vào tai Tử Xuyên Tú: "Gả cho người đó".
Tử Xuyên Tú cười cười: "Ở quý quốc, cứu một mạng người thật là sự kiện quá nguy hiểm, vạn nhất cứu phải một nữ tử xấu xí thì tiêu rồi".
Lưu Phong Sương phì cười, hỏi: "Huynh thấy muội giống một xú nữ sao?"
Tử Xuyên Tú trầm mặc, cô gái này đã biểu lộ tâm ý rõ ràng, mình cứ giả vờ ngây ngô thì quá thất lễ với người ta.
Gã nhẹ nhàng nói: "A Vũ, ta rất hiểu tâm ý của muội. Nhưng, ta là quân nhân Tử Xuyên gia!"
Lưu Phong Sương buồn bã: "Đúng vậy, huynh là quân nhân Tử Xuyên gia!"
Nam tử trước mắt nàng không chỉ là quân nhân Tử Xuyên gia, hơn nữa thân phận không phải tầm thường. Từ Đán nhã hành tỉnh một đường đến Gia nam hành tỉnh của tây bắc biên phòng quân khu, dọc đường giới bị sâm nghiêm, đặc biệt sau khi tiến nhập khu quân sự, ba bước là có trạm gác, năm bước lại một trạm canh, nhưng có gã đi cùng, đường đi sướng thông vô trở, vô luận là nơi giới nghiêm cao đến mức nào, chỉ cần gã đưa chứng kiện ra, cảnh vệ kiểm tra lập tức đại kinh thất sắc, bọn họ ngay cả kiểm tra sơ qua cũng không dám.
Người này tuyệt đối không phải là một quân quan cao cấp bình thường, gã là quyền thần có thể nắm quân quyền, bằng không không thể khiến quân binh kính sợ như thế!
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy ngưng thị nhìn gã: "Huynh đã là quân nhân Tử Xuyên gia, vậy vì sao huynh lại cứu muội?"
"Bằng hữu Lâm Vũ của ta bị Lâm gia bắt, ta đương nhiên cứu muội ấy".
"Huynh biết muội là..."
Tử Xuyên Tú lập tức ngắt lời nàng: "Đối với ta mà nói, muội chỉ là Lâm Vũ, một cô nương mà ta thích, cái khác đều không phải".
Gã tươi cười: "Mỗi một thiếu niên đều thích nằm mộng ban ngày. Cô gái mà hắn thích bị ác long bắt đi, hắn vung bảo kiếm vượt mọi gian khổ tiêu diệt ác long cứu cô gái về. Lâm Vũ, ta cảm ơn muội đã giúp ta thực hiện được mộng tưởng thiếu niên".
Lưu Phong Sương ngây ngốc nhìn gã, nhìn gương mặt anh tuấn, nhãn tình đen nháy lúc nào cũng có ý cười, hàng ria mép mờ trên môi, anh tuấn tiêu sái mà không mất khí thế hào hùng, dũng mãnh như hổ lại vẫn ôn nhu tình cảm, huynh ấy trung thành với Tử Xuyên gia nhưng lại bất chấp để cứu nàng, một kẻ địch phải diệt trừ của gia tộc, chỉ vì một phần tình ý mơ hồ.
Đây là một kì nam tử, nàng biết bản thân cả đời cũng không quên được người này.
"Vì sao chứ?" Trong lòng Lưu Phong Sương có một thanh âm đang run rẩy: "Nếu chúng ta có duyên, vì sao để muội sinh ra ở Lưu Phong gia, còn huynh sinh ra ở Tử Xuyên gia? Nếu chúng ta vô duyên, ông trời sao lại sắp đặt chúng ta gặp nhau giữa biển người mênh mông? Đã gặp huynh, thế gian còn có nam tử nào khiến muội động tâm được đây? Nhất kiến quân, ngộ chung sinh!"
"Thiên ý lộng nhân!" Lưu Phong Sương lẩm nhẩm.
Tử Xuyên Tú cũng gật đầu: "Thiên ý lộng nhân! Lão thiên rất thích trêu đùa người ta, chúng ta có biện pháp gì chứ?"
Lưu Phong Sương nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
Hai người yên lặng nhìn nhau, trong mắt chứa đựng vô vàn thâm tình lẫn bi ai.
"Lâm Vũ," Tử Xuyên Tú cũng đang dậy sóng trong lòng, cố giữ bình tĩnh ngoài mặt, điềm đạm nói: "Chúng ta đều là người phàm, vô pháp cãi ý trời, nhưng sinh tử hưng suy là quy luật bất biến của tạo hóa, đế quốc cường thịnh rồi cũng có ngày diệt vong, Quang minh đế quốc diệt vong, Tử Xuyên gia và Lưu Phong gia cũng có ngày diệt vong. Không nên quá cố chấp, cứ thuận theo tự nhiên, ta lúc nào cũng hoan nghênh muội đến Đán nhã, có ta ở đây, muội có thể an toàn, ta có năng lực bảo vệ muội".
Lưu Phong Sương cười đáp: "Đa tạ, muội rất cảm ơn huynh".
"Đáp ứng ta, nhất định sẽ đến".
"Muội sẽ đến".
Hai người đều biết, nàng không thể đến. Trong mắt của nàng, Tử Xuyên Tú nhìn thấy quyết ý thê lệ, đường đường là nguyên soái của Lưu Phong gia, há có thể cầu quân nhân Tử Xuyên gia bảo vệ?
Nàng thâm thúy nhìn gã, rất lâu rất lâu, hai người không ai nói chuyện. Cuối cùng, nàng cúi người bái chào: "Mong có ngày chúng ta có thể gặp lại, xin bảo trọng".
Nàng chuyển thân bước đi, mới vài bước thì nghe Tử Xuyên Tú gọi lớn: "Lâm Vũ!"
Lưu Phong Sương lập tức ngừng chân, nàng quay phắt người lại, ánh mắt đầy mong chờ, nàng đang đợi, toàn bộ tinh thần đều tập trung chờ nghe Tử Xuyên Tú nói.
Tử Xuyên Tú đột nhiên thanh tỉnh trở lại, gã mấp môi một hồi, cuối cùng nói: "Cẩn thận, muội phải bảo trọng thân thể".
Quang mang mong chờ trong mắt Lưu Phong Sương tiêu thất, nàng thất thần nhìn Tử Xuyên Tú, cuối cùng cười khổ đáp: "Đa tạ, huynh cũng nhớ bảo trọng".
Thân ảnh yểu điệu đó chuyển thân li khai, dần dần dung nhập vào trong sương mù dày đặc, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn. Ngóng theo hướng giai nhân, Tử Xuyên Tú đứng yên tại chỗ, tâm tình buồn bã, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Đầu tiên là Tử Xuyên Trữ, tiếp đến là Lưu Phong Sương, những người gã thích đều bỏ gã đi, bản thân phải chăng bị chú định cô độc? Gã nghĩ đến rất nhiều sự tình, từ lúc còn ấu trĩ chưa hiểu chuyện, thiếu niên hiếu động phá phách, thanh niên xung động liều lĩnh, rất nhiều sự tình ngỡ đã quên lần lượt lướt qua đầu gã, gã yên lặng nhấm nháp quá khứ của mình, cảm giác rất khó hình dung, ấm áp lẫn nhói đau. Vào lúc này, gã biết, bản thân đã trưởng thành rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, sương mù đã thấm ướt y phục gã, gã chầm chậm quay trở về.
Quay về trận địa phía Tử Xuyên gia, quân quan đó tiến tới nghênh đón gã: "Đại nhân, ngài quay về rồi!"
"Ta..."
Tử Xuyên Tú còn chưa kịp đáp, đột nhiên, từ xa truyền đến thanh âm vang rền, phảng phất như mặt đất cũng khẽ rung động, thanh âm đó do ngàn vạn tiếng hoan hô hòa quyện tạo thành: "Nguyên soái vạn tuế! Lãnh tụ của chúng ta vạn tuế! Lưu Phong vạn tuế!" Tiếng hô liên miên cao vút, chấn hám vạn dặm, biên phòng quân phía Tử Xuyên gia kinh hãi thất sắc.
Các quan binh biến sắc: "Đám hỗn đãn Lưu Phong gia điên rồi! Bọn chúng phát cuồng sao?"
"Đây là hổ gầm, mãnh hổ bị khốn trong lồng cuối cùng đã về núi rồi". Tử Xuyên Tú hờ hững nói.
Nghe tiếng hoan hô vang đến tận trời, tâm tư gã rất xấu. Gã biết, nữ hài tử "Lâm Vũ" mà gã thích đã chết rồi, sống lại chính là tuyệt đại danh tướng "Lưu Phong Sương". Gã có dự cảm, bản thân sẽ có một trận chiến ác liệt với nàng.
Tuyết lại đổ mê man, bất tri bất giác tuyết lại rơi từ hồi nào.
* * *
Trên mặt tuyết ngai ngái, Lưu Phong Sương bước đều như máy, thất hồn lạc phách, nước mắt không thể ức chế chảy dài trên má.
Trong lòng nàng trùng trùng tâm sự, tiền đồ mệnh vận của Lưu Phong gia tộc, tiền đồ mệnh vận của bản thân, bản thân đi đâu về đâu? Một mình vượt chiến tuyến trở về Lưu Phong gia, hành động này vô cùng mạo hiểm, nếu đụng phải bộ đội của Lưu Phong Sâm, bản thân chắc chắn bị bắt giao cho Tử Xuyên gia.
Đối với một nữ tử thanh xuân mà nói, áp lực như thế lên vai nàng là quá lớn, nàng không chỉ phải tranh thủ sinh tử của bản thân, còn phải gánh vác mệnh vận của ngàn vạn người, gánh vác hưng suy tồn vong của tổ quốc, áp lực đó đủ để quật ngã một nam tử tráng kiện. Nhưng nàng không hề để áp lực đó trong lòng, càng không vì áp lực đó mà rơi lệ.
Khiến nàng đau lòng là một nam nhân khắc sâu trong tim nàng, gã có một gương mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, đĩnh đạt chính trực, kiên nghị vững vàng. Cho dù vào thời khắc sắp chết, vướng víu nhất trong lòng nàng cũng chính là người đó.
Huynh ấy không khiến nàng thất vọng, hệt như giấc mộng của các thanh nữ, huynh ấy như bạch mã hoàng tử từ trời xuống, cứu lấy công chúa thoát khỏi nanh vuốt ác quỷ, mang lại hạnh phúc cho công chúa.
Không phải vì may mắn thoát chết, mà là bởi vì huynh ấy đã đến, cho dù biết nàng là địch nhân của tổ quốc huynh ấy, huynh ấy vẫn đến!
Huynh ấy đến rồi, vậy là đủ, thành bại đã chẳng còn quan trọng. Chỉ cần hai người ở cùng nhau, sinh tử chẳng đáng quan tâm.
Nàng không có hỏi Tử Xuyên Tú làm sao gạt được Lâm Định, càng không có truy cứu gã rốt cuộc có thân phận gì, nàng chỉ biết, là gã cứu nàng, mạo hiểm cả sinh mạng để cứu nàng.
Từ Đán nhã tây nam đến Gia nam tây bắc, trên lộ trình xuyên qua quốc thổ địch nhân, vô số chốt kiểm tra và trạm gác, nguy cơ trùng trùng, nàng không hề sợ hãi, chỉ cần có gã bên cạnh, nàng hận không thể biến lộ trình trở nên dài vĩnh viễn. Khoảng thời gian này, không có tướng quân tinh minh lẫn chính trị gia gian xảo, chỉ có một thiếu nữ đang say trong hạnh phúc được người yêu bảo vệ trên đường.
Đáng tiếc, hạnh phúc trôi qua rất nhanh.
Nàng không dám tưởng tượng, nếu như lúc chia biệt huynh ấy ôm chặt lấy nàng, nếu như huynh ấy nói: "Muội đừng đi!"
Bản thân có thể dời bước được không? Đại nghiệp của Lưu Phong gia, quyền thế ngang trời, bản thân có dũng khí hi sinh hết mọi thứ không?
Nhưng gã không có nói, nàng cũng không thể ở lại, hai người đều gánh vác trách nhiệm nặng nề, người sống trên đời, có nhiều việc phải làm, không phải chỉ có ái tình mà thôi.
Nhất quyết đã là vĩnh biệt, từ giờ về sau, trên thế gian lại thêm một thiếu nữ buồn bã, biệt quân, bi ai nhỏ lệ!
Bỗng nhiên chân vấp phải thứ gì đấy, Lưu Phong Sương cảm giác hơi đau, nàng cúi đầu nhìn, là một dây bẫy báo động vùi trong tuyết.
"Dừng lại!" Mấy sĩ binh từ sau các gốc cây xuất hiện, mũi mâu sáng loáng chĩa vào nàng. Một quân quan bước tới: "Cô là ai, từ phía kia qua đây làm gì?"
Nhìn thấy hồng sắc chế phục quen thuộc, Lưu Phong Sương xúc động, cổ họng nghèn nghẹn: thì ra bất tri bất giác nàng đã tiến vào trận địa phía Lưu Phong gia. Nàng chùi lệ, đứng thẳng người lên, chấn chỉnh tinh thần: đã lựa chọn con đường này thì đã không thể quay đầu rồi!
Nàng lặng lẽ tháo cái nón trùm đầu đi tuyết xuống, yên lặng nhìn chúng sĩ binh.
Nhìn rõ dung mạo thanh lệ của nàng, quân quan đó như bị sét đánh trúng: "Cô...cô là...cô là..."
"Choang, choang..." Giống như bị ma chú, trường mâu trong tay sĩ binh nối nhau rơi xuống đất.
"Lưu Phong Sương điện hạ!" Không biết là ai hô lên đầu tiên, mọi người giống như kinh tỉnh từ trong mộng, phản ứng hô hoán om sòm: "Nguyên soái điện hạ quay về rồi! Điện hạ của chúng ta về rồi!"
Càng lúc càng nhiều tiếng hoan hô, các sĩ binh từ các nơi ẩn nấp liên tiếp xuất hiện. Bọn họ từ bốn phía chạy qua chỗ này, hình như sợ xúc phạm đến nguyên soái tôn kính, ai nấy tự giác dừng lại cách nàng vài bước chân.
Kết thành một vòng tròn lớn bao lấy Lưu Phong Sương, các sĩ binh kích động thân thể run rẩy, khí tức từ tiếng hô hoán ngưng thành từng đạo khí trắng trong không khí.
Lưu Phong Sương yên lặng nhìn bọn họ, nàng có thiên phú tướng lĩnh ưu tú, có thể khiến mỗi sĩ binh khi nàng nhìn họ đều cảm giác nàng đang đặc biệt chú ý đến họ.
Nhìn thuộc hạ cũ, có kẻ quen mặt kẻ mới đến, nàng nhìn thấy sự kì vọng trong mắt bọn họ, sự kích động không thể kìm chế, sự tôn kính và sùng bái vẫn như trước đây!
"Điện hạ, ngài...ngài cuối cùng cũng về rồi! Bọn họ nói ngài chết rồi, nhưng chúng tôi đều không tin. Không có ai có thể đánh bại ngài, ngài là bất tử! Chúng tôi vẫn luôn chờ ngài về. Toàn thể quan binh nhi thập bát quân nhiệt liệt hoan nghênh ngài quay về!"
Không biết là ai dẫn đầu, đám sĩ binh yên lặng trở lại, nối tiếp nhau quỳ xuống quanh Lưu Phong Sương, trên nền tuyết trắng, đám đông quỳ xuống khảm thành một đóa hoa hồng sắc nổi bật.
Đánh cược lần này thắng rồi, quân đội ở Lam thành vẫn còn trung thành với nàng. Lưu Phong Sương bừng bừng nhiệt huyết: "Trời chưa bỏ Lưu Phong gia, thời vận vẫn còn ở phía ta!"
Nàng lẩm nhẩm: "Đúng thế, ta đã về rồi! Bọn nội tặc ngoại địch ý đồ diệt nước ta, các ngươi hãy chờ xem, Lưu Phong Sương ta đã về rồi! Các sĩ binh, cầm vũ khí đi theo ta!"
Không có giải thích, Lưu Phong Sương cất bước quyết đoán đi về phía Lam thành, sĩ binh không hề do dự đi theo nàng, như một đàn ong bay về cái tổ Lam thành.
Đám đông đi đến đâu, tiếng bước chân gấp rút làm kinh động chỗ đó, không ngừng có chiến sĩ từ trong chiến hào lò đầu ra hỏi: "Lão huynh, xảy ra chuyện gì, các người đi đâu vậy?"
"Lưu Phong Sương điện hạ trở về rồi!"
"Mau đi theo, điện hạ đang đi đằng trước!"
Lưu Phong Sương, cái tên này phảng phất như có một chủng ma lực, tin tức lan truyền nhanh như có cánh, chưa đến mấy phút, cả trận địa đều bị kinh động, cả vạn sĩ binh hoan hô rời khỏi chiến hào, nhìn thấy thân ảnh mĩ lệ quen thuộc đó, đám lão chiến sĩ cửu kinh sa trường bất giác rơi lệ, bọn họ chạy đến hoan hô vang trời: "Nguyên soái vạn tuế!" Tiếng hô bay cao bay xa, chấn hám cả mặt tuyết rộng lớn.
Phảng phất như phát cuồng, vô số sĩ binh nhảy qua hào câu, rào sắt, cầm vũ khí gia nhập hàng ngũ phía sau Lưu Phong Sương, đội ngũ như hòn tuyết lăn không ngừng phình to.
Bộ đội đốc chiến ở tuyến hai vốn định ngăn trở bộ đội tự phát, nhưng nhìn thấy thân ảnh Lưu Phong Sương, các sĩ binh của Đốc chiến đội lập tức minh bạch phát sinh sự tình gì: Binh biến! Bọn họ rất nhanh lựa chọn: "Nguyên soái điện hạ, chúng tôi mở đường cho ngài!"
Vô số bộ đội gia nhập, đến lúc áp sát Lam thành, đội hình đã kéo dài dằng dặc.
Mắt thấy đại đội nhân mã sát khí đằng đằng áp tới, thủ bị đội trên thành hoảng hốt kéo cầu gỗ lên, một quân quan mập mạp đứng trên thành gọi các sĩ binh ngoài thành: "Các sĩ binh, tự động rời trận địa là tử tội! Ta lệnh các ngươi lập tức quay về nguyên trận địa, kẻ kháng lệnh xử quyết theo quân pháp!" Theo tiếng hô của hắn, một đội cung tiễn thủ xuất hiện căng dây lắp tên.
Lúc mọi người còn chưa kịp có hành động thì Lưu Phong Sương đã bước ra. Đối diện vô số mũi tên đang chĩa xuống mình, nàng chẳng chút lo sợ, bước thẳng tới, cởi chiến giáp vứt xuống đất, trên người chỉ khoác y phục thông thường.
Nàng ngẩng đầu để sĩ binh trên thành đều nhìn thấy rõ dung mạo nàng, thanh âm thanh thúy truyền lên đầu thành: "Quan binh thủ bị đội trên thành, các ngươi có kẻ nào muốn bắn chết Lưu Phong Sương ta! Bắn đi, giết chết ta, các ngươi sẽ giúp cho Tử Xuyên gia hoàn thành bá nghiệp, các ngươi sẽ được lưu danh sử sách!"
Trong nhất thời, hàng ngũ cung tiễn thủ trên thành xuất hiện sự hoảng loạn, tiếng kinh khiếu vang lên: "Lưu Phong Sương! Lưu Phong Sương! Lưu Phong Sương điện hạ đang ở dưới thành!"
Tên quân quan mập đó thấy tình hình không ổn, vội hạ lệnh: "Bắn tên! Bắn tên! Giết chết cô ta!"
Không có mũi tên nào bắn ra.
Quân quan đó đại nộ quát: "Đốc chiến đội, cung tiễn thủ nào không chịu bắn, lập tức chém! Bắn cho ta!"
Dưới mệnh lệnh áp bức, trên thành cuối cùng cũng có tên bắn xuống, tiếng tên xé gió chíu chíu. Lưu Phong Sương căn bản không thèm nhìn, miệng cười khinh miệt tiếp tục bước