Vũ trường Dạ Vũ à? Trong lòng Thẩm Kình Hoài thầm nhẩm cái tên này trong lòng, định ngày mai sẽ tới chỗ này điều tra.
Anh đi lên lầu, lúc vừa ngang qua phòng của Qúy Tử liền nghe thấy một tiếng “bịch” phát ra từ bên trong, nghe hơi dọa người.
Thẩm Kình Hoài thấp giọng hỏi: “Qúy Tử, cháu có ở trong đấy không?”
Hóa ra lúc tắm Qúy Tử bước không chắc nên bị trơn ngã.
Cô đau đến mức không còn sức để mà kêu, hôm nay chả biết là ngày quái gì, ăn trọn hai trưởng vừa mệt lại còn đau, những uất ức trong lòng cứ thế trào ra.
Nghe thấy tiếng của Thẩm Kình Hoài, cô không kìm nổi, đáng thương đáp: “Chú nhỏ”
Giọng Qúy Tử hơi nức nở như sắp khóc, trái tim Thẩm Kình Hoài chợt thắt lại, anh thử phá cửa xông vào, ai ngờ cửa không khóa.
Anh cũng không có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này, hai ba bước chạy vọt vào trong phòng, một người vốn ổn trọng như Thẩm Kình Hoài hiện giờ đang loạn lên như cào cào.
“Cháu bị sao vậy?” Vừa mới bước vào phòng, một mùi thơm của hoa cỏ đã sộc vào mũi khiến anh đột ngột dừng bước.
Nếu không nhầm, đây hình như là mùi sữa tắm của khách sạn.
Trong phòng tối tăm, mặt sàn trải một tấm thảm mềm mại, phòng tắm còn đọng lại một lớp sương trắng dày đặc, có lẽ Qúy Tử đang tắm.
Vào phòng phụ nữ lúc này không quá thích hợp thì phải?
Anh cúi đầu và lùi lại một bước theo bản năng.
Qúy Tử vừa mặc quần áo xong, muốn đứng dậy nhưng đầu gối của cô đập xuống nền gạch, nỗi đau thấu tận tim can này khiến cô cắn chặt môi vẫn không đứng dậy nổi.
Cô tủi thân nói vọng ra ngoài: “Chú nhỏ, cháu không đứng dậy nổi.”
Cổ họng Thẩm Kình Hoài khẽ động, nghe thấy giọng cô cũng đủ biết ngã không hề nhẹ, còn lẫn tiếng rít thở đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng anh không thể bước vào đấy được, điều này không thích hợp.
“Tôi không thể vào phòng tắm đỡ cháu được.”
“Tại sao?” Qúy Tử không ngờ Thẩm Kình Hoài có thể độc ác đến nhường này.
Thẩm Kình Hoài đang định nói gì đó nhưng cứ ngắc ngứ mãi trong cổ họng, không tài nào nói ra được.
Anh biết nói gì bây giờ? Một người đàn ông bước vào phòng tắm của con gái, điều này có ý nghĩa gì sao anh không biết, không thể tùy ý phá vỡ các quy tắc được.
Qúy Tử nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu có trần như nhộng đâu mà chú phải sợ? Hơn nữa chú chả bảo thân thể cháu gầy yếu, khiến chú chướng mắt thây? Nếu chướng mắt thì sợ hiểu lầm cái gì chứ?”
Tự dưng cô lại nổi đóa, khóc lóc la lối, Thẩm Kình Hoài vào không được ra cũng chẳng xong, lung túng không biết phải xử lý thế nào.
Qúy Tử giận dỗi khịt mũi: “Ồ, giờ thì cháu hiểu rồi! Chú nhỏ thấy cháu vừa tắm táp thơm tho xong, sợ nhìn thấy dáng người nóng bỏng của người ta, không giữ được lý trí nên mới không dám vào!”
“Cháu nói linh tinh cái gì vậy?” Đầu của Thẩm Kình Hoài nhảy lên liên tục, anh hẳn phải hạ quyết tâm dữ lắm mới bước vào phòng tắm.
Thẩm Kình Hoài liếc mắt qua Qúy Tử đang ngồi xõng xoài trên mặt đất, chính nhân quân tử nhắm chặt mắt lại, sau đó duỗi tay ôm lấy eo của cô.
Qúy Tử bị hành động bất ngờ này làm cho giật mình, hốt hoảng kêu lên một tiếng, phản xạ có điều kiện vòng tay qua cổ Thẩm Kình Hoài.
Một mùi hương ngọt ngào thơm mát trên người cô gái xông thẳng vào mũi, Thẩm Kình Hoài bất giác mím chặt môi, không dám nghĩ tiếp.
Vì phải nhìn đường, Thẩm Kình Hoài chỉ có thể mở mắt, bế cô nhóc kia thật nhanh tới giường rồi xoay người rời đi.
Một đường vừa nãy anh bước đi rất nhẹ nhàng nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Trong trí nhớ của anh tràn ngập khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Qúy Tử, còn cả xương quai xanh cong cong như vầng trăng non kia nữa, hai đầu khớp nhòn nhọn lộ ra như móc câu vây lấy trái tim anh.
Mà giờ phút này, Qúy Tử đang ngồi thất thần trên giường, nhớ tới hình ảnh mình nép vào vòng tay của chú nhỏ như mèo con, hai tai cô chợt đỏ bừng.
Vòng tay của Thẩm Kình Hoài ấm áp vô cùng, cánh tay cũng thực có lực, bên anh giống như mọi mưa nắng bão tố đều biến mất.
Qúy Tử che mặt, chúa ơi, mắc cỡ muốn chết!
Cả một đêm Qúy Tử trằn trọc không ngủ được, lăn sang trái thì nghĩ tới gương mặt dịu dàng như ngọc của Thẩm Kình Hoài, lăn sang phải lại nhớ tới cánh tay rắn rỏi hữu lực của anh.
Chắc ngày thường chú phải rèn luyện rất nhiều nhỉ? Thoạt nhìn còn tưởng chỉ là thiếu gia yếu ớt mong manh nhưng không nghĩ tới cánh tay lại mạnh mẽ như vậy,