Cô Triệu bị dị ứng với cây ngải cứu, trong sách Tây y viết rằng đó là dị ứng với phấn hoa Artemisia nhưng người chết rồi giờ giải thích cũng vô ích.
Là tại hắn, chính hắn nợ An Mạt Lị khiến cô ôm lòng oán hận mà đầu thai thành người cá.
Triệu tiên sinh không vạch trần chuyện của An Thiến, hắn thà coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra thì hơn, một kiếp mộng phù du khép lại, hắn sẽ sống hết phần đời trong căn nhà này coi như tự cứu lấy mạng sống của mình.
Cái chết của cô Triệu để lại rất nhiều ồn ào, tới độ phải liệt ngải cứu cùng một vài loại hoa có khả năng gây dị ứng khác vào danh sách cấm sử dụng.
Người bình thường còn chưa từng thấy triệu chứng này huống chi là Triệu tiên sinh, anh ta hoàn toàn thoát khỏi dạng tình nghi.
Nói lời phải giữ lấy lời, Thẩm Kình Hoài đem toàn bộ ảnh chụp giao lại cho Triệu tiên sinh, rút máy ảnh bắt tàu cùng Qúy Tử đến trấn Tiên Dương ngay trong đêm.
Số 401 Đường Đồng Hoa? Nếu An Thiến đã hết chỗ để đi, có lẽ cô ta sẽ về lại nơi này.
Bình thường, giờ này Qúy Tử vẫn còn sức ầm ĩ tới gà bay chó sủa nhưng bây giờ do không chịu nổi được cơn mệt mỏi, vừa dựa vào thành ghế, cô đã ngủ thiếp mất tiêu.
Thẩm Kình Hoài nghiêng đầu thử ngó xem thì thấy cô nhóc này đã ngủ ngon lành từ lúc nào.
Không biết có phải quá lạnh không mà hai má cô hơi ửng hồng như thể trái đào mọng bị đông cứng.
Son trên môi cũng chưa được dậm lại, để lộ vệt da khô bong tróc.
Chẳng lẽ khát nước sao? Thẩm Kình Hoài nảy lên một ý nghĩ, sau đó cởi áo vest khoác lên vai cô.
Có lẽ do hơi ấm trên cơ thể đàn ông còn sót lại trước đó, Qúy Tử cảm thấy cực kỳ thoài mái, xuất thần mon men theo nguồn nhiệt, nháy mắt đã quanh quẩn trong lồng ngực của Thẩm Kình Hoài.
Thẩm Kình Hoài trông một loạt hành động mớ ngủ của cô nhóc, không khỏi dở khóc dở cười, anh cũng không định đẩy cô ra, miệng khẽ nói: “Đồ ngốc này.”
Qúy Tử bị tiếng còi tàu đánh thức, mê man hỏi: “Ngốc gì ạ?”
Thẩm Kình Hoài khôi phục lại gương mặt lạnh tanh giống ngày thường, nghiêm túc nói: “Tôi nói cháu ngốc.”
“Cháu đâu có làm gì đâu?” Qúy Tử vừa mới tỉnh dậy, giọng nói mềm mại pha chút bực tức.
“Ở nơi công cộng mà không chút đề phòng, cứ thế lăn quay ra ngủ, cháu không sợ à?”
“Có chú nhỏ bên cạnh rồi nên cháu mới không sợ.”
Thẩm Kình Hoài nhướng mày, cố nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói vừa rồi.
Anh đột nhiên đưa tay ra, nhéo nhéo đôi má mềm mại của Qúy Tử, như có như không nói: “Ý cháu là…tôi không phải đàn ông?”
Tính sát thương của lời này quả thực quá chí mạng, cú đánh hiểm hóc đá thẳng vào lòng tự trọng của đàn ông.
Qúy Tử không hiểu câu kia đã chọc vào chỗ nào của Thẩm Kình Hoài vì vậy cô lập lờ nói: “Ý của cháu đâu phải như vậy! Chú nhỏ nghiện liên tưởng tới mình thì có, cái câu còn hơn cả bình thường mà chú cũng cáu.”
Thẩm Kình Hoài cười lạnh một tiếng, đột nhiên sà vào lỗ tai cô thấp giọng nói: “Nếu cháu đã chơi trò vịt chết còn cứng mỏ thì lại đây thử đi?”
Qúy Tử ngẩn ra, chớp mắt mặt đỏ bừng, vặn hỏi: “Thử là thử gì ạ?”
“Có dám cùng tôi…” Thẩm Kình Hoài chậm rãi nói, chất giọng khàn khàn mang chút gợi cảm như dụ dỗ cô gái nhỏ ngây ngô phạm tội.
Vẻ ngoài điềm tĩnh xen lẫn lười biếng kia quả là quá mức hại nước hại dân.
Ánh mắt của cô gái nhỏ đầy trông mong chăm chú dõi theo anh “Cái gì cơ ạ?”
Có phải làm mấy chuyện nam nữ bí mật không? Không phải trong mấy cuốn truyện tình yêu đều nhắc tới hay sao, chẳng lẽ chú nhỏ cũng không phải ngoại lệ? Khụ khụ khụ–không ngờ chú nhỏ có thể táo bạo được tới vậy?
Thẩm Kình Hoài híp mắt, sau đó nói tiếp: “Cùng tôi uống thi ba cốc rượu trắng?”
“Hả?” Mặt Qúy Tử nghệt ra, từ từ, đây đâu phải những gì cô nghĩ?
“Nếu đã không dám thì lần sau nhớ chú ý lời nói hành động, kể