“Hình như là đàn ông, bạn trai em à?” Bạch Nhạn Tùng cũng không biết hỏi câu này có thích hợp không, chần chờ mãi mới mở miệng.
Qúy Tử sửng sốt một giây, vội vàng phủ nhận: “Em không có bạn trai.”
Cô nhìn thời gian, đã là chín giờ tối.
Chết rồi! Đã muộn thế rồi, chỉ sợ Lý Trân Ngọc lại càu nhàu.
Qúy Tử chạy vội ra ngoài, thấy người mà Bạch Nhạn bảo là bạn trai kia.
Đứng ở trước cửa là một người đàn ông, tóc tai vuốt ngược bóng loáng, khi tới gần thì đúng là không quen nhưng trông dáng vẻ cũng khá đường hoàng.
“Anh là ai?” Quý Tử hỏi.
Người đàn ông trả lời: “Tên tôi là Trương Hoài Lễ, là người sẽ hẹn hò cùng em vào ngày mai.”
Lời nói của anh ta vô cùng ái muội, còn hơi mang ý ngả ngớn.
Qúy Tử không có ý định kết hôn, trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác bài xích, lúc này mới hỏi: “Làm sao anh biết tôi đang ở tòa soạn?”
Trương Hoài Lễ nói: “Tối nay vốn định đến nhà em mời em đi chơi.
Nam nữ thời đại mới rồi, ai mà chả có chút cuộc sống về đêm.
Tôi nghĩ Qúy tiểu thư là du học sinh từ nước ngoài về, chắc không tới mức bảo thủ như vậy.
Nào biết vừa đến nhà em, dì Qúy nói em không có nhà, hỏi thăm một hồi mới biết em ở tòa soạn, nên nhờ tôi tới đón em.”
“Ồ” Qúy Tử nhàn nhạt đáp lại một câu, vú Triệu chắc bị ép phải nói rồi.
Không còn cách nào, về nhà cô thể nào cũng bị trách phạt.
Mưa tạnh, đêm đã khuya nhưng ngoài đường vẫn sáng đèn, người ra kẻ vào, dòng người vẫn tiếp tục.
Đi đến con hẻm gần nhà Thẩm Kình Hoài, cô vô thức nhìn về phía khung cửa màu xanh lá cây.
Khoảng cách qúa xa để nhìn thấy người kia.
Trong lòng Qúy Tử nặng trĩu tâm tư, cũng không để ý mình đang đi theo Trương Hoài Lễ, cô bị đưa đến một con hẻm tối đen như mực, nơi cô còn không nhìn thấy ngón tay của mình.
Trương Hoài Lễ nói rất nhiều, lải nhải hết chuyện này sang chuyện nọ, tới khi nói tới cuộc sống ở nước ngoài, mặt anh ta chợt tối sầm lại, nói: “Người nước ngoài hễ cứ gặp mặt là sẽ hôn.
Qúy tiểu thư thích nghi với kiểu sinh hoạt như vậy à?”
Qúy Tử hãng còn xuất thần, có lệ gật đầu.
Trương Hoài Lễ cho rằng cô nghe hiểu ý mình, hắn nở nụ cười sáng rực, đột nhiên nghiêng người lại gần, nói mấy lời ái muội không rõ ràng: “Vậy tôi đây muốn thể hiện chút tâm ý với Qúy tiểu thư, chúng ta xã giao bằng nghi thức hôn nhé.”
Vừa dứt lời, anh ta liền chuẩn bị hôn tới.
Qúy Tử lúc này mới hoàn hồn.
Nơi này nguyệt hắc phong cao*, không một bóng người, dễ khiến lòng người say sưa, cả gan làm loạn.
* [月黑风高]: “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” [月黑杀人夜, 风高放火天.
].
Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối).
Miệng anh ta còn chưa chạm tới Qúy Tử, cả người đã bị một quyền hất văng xuống đất.
Qúy Tử chưa kịp phản ứng thì có người đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô chạy như điên.
A Di Đà Phật, đến nước này rồi mà cô vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó, ngốc đến thế là cùng.
Ánh trăng lộ diện, đường phố khoác một mảnh sáng trong.
Qúy Tử thở hổn hển, hàng mi ướt đẫm mồ hôi khiến tầm mắt cô bị nhòe đi không thấy rõ.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu, giờ này mới chú ý tới người vừa rồi kéo mình chạy trốn.
Nhìn thấy bóng người mặc tây trang màu đen, bờ vai rộng dáng người cao dỏng, thì mới biết đó là một người đàn ông.
Người đàn ông quay đầu lại, tầm mắt vừa lúc chạm phải Qúy Tử.
Cô che miệng lại, kinh ngạc hô lên: “Chú nhỏ?”
Thẩm Kình Hoài buông lỏng tay, không nói lời nào, cũng không có ý muốn trả lời.
Đầu óc Qúy Tử quay cuồng, cô chợt cảm thấy hơi lạnh giống như rơi vào hầm băng.
Cô thật sự không hiểu, tại sao lại gặp Thẩm Kình Hoài ở đây?
Cô chỗ hiểu chỗ không hỏi: “Chú, chú không ngốc chứ?”
Thẩm Kình Hoài vẫn không nói.
Một lúc lâu sau, anh mới hé môi, cất giọng sàn sạt: “Tôi nghĩ…cháu mới ngốc.”
“…” Qúy Tử thật không hiểu nổi, chú không phải…ngốc sao?
Lúc này, cô nhớ lại phong thư lần đầu nhìn thấy còn mới tinh.
Nếu đầu óc Thẩm Kình Hoài có vấn đề, làm sao anh có thể viết được mấy bức thư đó?
“Tôi nhớ đã dặn cháu đừng giao du với mấy tên nhà giàu đó rồi mà, trước mặt cháu nói một đằng, sau lưng làm một nẻo, vậy mà bảo nghe lời chú dạy?”
Qúy Tử á khẩu không trả lời được, đầu lưỡi cô tê dại mất đi cảm giác, cứng nhắc đáp: “Anh ta không phải…bạn trai cháu.”.
Truyện Quân Sự
“Tôi biết.”
“Dạ?”
Thẩm Kình Hoài chậm rãi nói: “Nếu đúng là như vậy, khi hắn hôn cháu, cháu sẽ không cự tuyệt.”
“Vâng” Qúy Tử chậm chạp