Kiều Minh Hạ không ngờ tránh được Dương Dịch Lạc và nhóm bạn xấu trong đội bóng rổ của cậu ta, nhưng vẫn không tránh được rượu.
Tô Hà lấy ra một chai rượu whisky còn lại 1/3 trong tủ đông nhỏ ở sát của căn bếp, anh cầm theo chai rượu và hai chiếc ly thủy tinh thấp đến trước mặt Kiều Minh Hạ.
Trong ly có những viên đá nửa hình tròn, khi Tô Hà rót rượu, bên ngoài các viên đá phát ra tiếng khi bị rượu làm tan chảy.
Cổ họng Kiều Minh Hạ trở nên khàn đặc, đợi Tô Hà đưa ly rượu cho cậu, vội vàng nói:
"Thầy, em không biết uống rượu."
“Để đó đi, có hứng thú thì cứ nếm thử một chút.”
Tô Hà không có ý ép buộc.
Kiều Minh Hạ nói xong, Tô Hà bật TV lên xem một chương trình giải trí rất nổi tiếng gần đây.
Vài cô gái trạc tuổi Kiều Minh Hạ đang hát hò nhảy múa, trang điểm dễ thương, nụ cười ngọt ngào.
Cậu quan sát biểu hiện của đối phương, Tô Hà xem cũng không quá chú tâm, một mặt mơ hồ được phản chiếu qua cửa sổ đằng xa, đan xen với đường bờ biển.
Anh càng làm cho mọi người cảm thấy trước giờ không ai có thể chạm được đến anh.
Tô Hà rất đẹp trai, khí chất an nhàn sung sướng khiến mỗi cử động của anh đều có sự khống chế tuyệt đối.
Anh cởi ra bộ vest chỉnh tề vào ban ngày, tháo cà vạt, cúc áo sơ mi mở tới ngực, ngón tay thon dài cầm chiếc ly đến bên môi nhưng không uống, vẻ mặt lười nhác, ánh mắt mơ màng, không biết đang nhớ ai.
Một Tô Hà không nguy hiểm như thế, làm Kiều Minh Hạ không thể giải thích được muốn đến gần anh.
Cậu di chuyển khoảng cách về phía ghế sô pha nhỏ bên cạnh, Tô Hà giật mình quay đầu lại, nhấp một ngụm rượu, nói chuyện phiếm với cậu về chương trình kia:
"Mấy cậu trẻ tuổi bây giờ thích xem mấy cái như này?"
“Em không có thường xem.”
Kiều Minh Hạ thành thật nói:
“Em không có thời gian…”
Tô Hà khen một câu rất ngoan, bấm vài lần vào màn hình điện thoại, rèm vải trắng bên trong sau lưng từ từ tự động đóng lại.
Anh không thay đổi chỗ, đưa tay ra để Kiều Minh Hạ qua ngồi lên.
Tất nhiên giống với trong văn phòng ngày hôm đó, để cậu ngồi trên đùi anh.
Kiều Minh Hạ vẫn mặc đồng phục học sinh bình thường, bên ngoài là một chiếc áo khoác thể thao rộng rãi màu đen, trắng và đỏ tía.Tô Hà ép sát mông cậu, khiến cậu cúi người về phía trước. Kiều Minh Hạ cảm thấy ánh đèn quá sáng, hai mắt cứ đoản loạn xung quanh, nhưng không nhìn rõ Tô Hà.
“Em bấm vào đây.”
Tô Hà đưa màn hình điện thoại cho cậu, hiện ra cả một dãy công tắc nhà thông minh: “Tự tắt đèn đi.”
Kiều Minh Hạ không nhìn kỹ, trực tiếp nhấn tất cả các công tắc.
Phòng khách đột nhiên tối om, chỉ có TV vẫn bật sáng nhưng cũng không quá chói mắt, màu sắc và độ sáng được thay đổi kèm theo nhạc nền nhẹ nhàng sống động, ánh sáng và âm thanh trong phòng khách trống trải được trung hòa một cách phù hợp nhất để tiếp xúc thân mật.
Kiều Minh Hạ nhanh chóng thả lỏng người, cậu đưa tay lên chạm vào mặt Tô Hà.
Khi nhìn từ bên cạnh gương mặt anh có một đường nét sắc sảo, đôi môi mỏng như lưỡi dao.
Kiều Minh Hạ còn tưởng rằng sẽ tự làm chính mình bị thương. Hiện tại cậu lấy hết can đảm để chạm vào Tô Hà, anh mở đôi môi mềm mại của mình ngậm lấy ngón tay của Kiều Minh Hạ.
Trong chương trình tạp kỹ, nhóm nhạc nữ mới bắt đầu nhảy một điệu nhạc dance quyến rũ, ánh đèn chuyển thành màu đỏ tím mê ly.
Đầu lưỡi Tô Hà quấn lấy đầu ngón tay cậu, nuốt sâu thêm vài phần, liếm trên vân tay cậu như muốn in những dấu ấn có một không hai giữa môi lưỡi anh. Anh giơ tay đè lên vai Kiều Minh Hạ, tư thế ôm ấp, dùng ngón tay mở dây kéo áo khoác thể thao, khóa kéo từ từ di chuyển xuống dưới.
Kiều Minh Hạ cúi đầu, hai mắt Tô Hà như muốn nhắm lại, lông mi nhẹ nhàng rung động.
Môi anh rất đỏ, nhưng vì quá hẹp và mỏng nên nếu không mím chặt sẽ nhìn không ra màu máu.
Nhịp tim đập nhanh dữ dội, Kiều Minh Hạ theo chuyển động của anh đẩy một cánh tay ra.
Áo khoác đồng phục bị Tô Hà nắm ở khuỷu tay, lộ ra áo phông bên trong.
Tay áo ngắn, chính diện vẽ một con gấu ấu trĩ.
Tô Hà thấy kỳ lạ, phun ra ngón tay cười nói:
"Làm sao mặc cái này?"
Dù không phải là mối quan hệ chính đại gì nhưng chuyện thân mật nhất cũng đã làm.
Kiều Minh Hạ vẫn còn xấu hổ không chịu được.
Vốn tưởng rằng sẽ giống như lần trước vào nhà tắm cởi quần áo, như thế Tô Hà sẽ không phát hiện quần áo cũ của cậu, cũng không phát hiện được sự nghèo nàn của cậu, kết quả lại bị nhìn thấy rõ ràng như thế.
Cậu muốn che con gấu lại, nhưng Tô Hà đã mở ngón tay ra trước, gom mặt con gấu lại, ngẩng đầu lên, nụ cười có vẻ càng rạng rỡ hơn bình thường:
"Sao lại đáng yêu như vậy? Đây là quần áo hồi nhỏ của em sao?"
Mỗi lần bị Tô Hà nói ‘dễ thương’, Kiều Minh Hạ đều vui đến mức trong lòng ê ẩm, có một số lời cũng không cố ý giấu đi nữa.
Cách lớp quần áo, tay Tô Hà nhéo nhéo một bên đầu v* của cậu, Kiều Minh Hạ có chút rên rỉ, thở hổn hển giải thích về bộ quần áo:
"...!Mấy năm gần đây không cao thêm bao nhiêu, cho nên vẫn có thể mặc."
Trong nhận thức của Tô Hà, không có khái niệm một bộ quần áo mặc mấy năm, anh vặn núm vú rồi ấn vào, trong khi Kiều Minh Hạ đang thở hổn hển từ từ kéo áo lên.
“Có chút suy dinh dưỡng, em gầy quá.”
Tô Hà hàm hồ nói, cắn đầu v* hồng hồng mút lấy:
“Nhưng không sao, sau này anh sẽ lo chuyện ăn uống.”
Kiều Minh Hạ ngồi không vững, mông áp lên đùi Tô Hà, còn bị một tay của anh vói vào lưng quần, kéo quần lót bên hông ra xoa xoa làn da mịn màng.
Cậu đáp lời, không rõ câu này là hứa hẹn giả vờ lúc động tình hay là thật sự nghiêm túc, cậu chỉ hi vọng Tô Hà sau khi làm xong vẫn nhớ được lời anh thuận miệng nói ra.
Không cần mỗi ngày quan tâm, cũng không cần ưu đãi nhiều, cậu quá cần sự quan tâm của Tô Hà rồi.
Từ nhỏ đến lớn không có ai quan tâm cậu cả.
Kiều Minh Hạ nghĩ vậy, sợ bị Tô Hà nhìn thấy, vội vàng rụt cổ cô xuống, những giọt nước mắt trong suốt lại không kìm được rơi trên má Tô Hà, như thể bị mắc mưa, anh nhìn Kiều Minh Hạ một cách kỳ lạ.
Cậu cho rằng Tô Hà sẽ không thích mình cứ hở là khóc, vội vàng lau nước mắt:
"Em không cố ý, không sao đâu—"
Tô Hà ngừng hôn cậu, kiên nhẫn nắm tay cậu, khẽ chạm môi, dỗ dành:
"Vậy em có thể nói cho anh biết tại sao em cứ khóc không? Chuyện nhà em anh cũng đoán được đôi phần… nhưng các thầy cô đều nói em rất kiên cường."
Cậu một chút cũng chẳng muốn kiên cường.
Kiều Minh Hạ nuốt vào tiếng nức nở, giọng nghẹn ngào hỏi:
"Thầy ơi, em có thể ôm anh một cái được không?"
Cậu vừa nói ra những lời này, Tô Hà có chút giật mình.
Anh lớn hơn Kiều Minh Hạ, từng trải nhiều chuyện hơn, lên giường chỉ để đáp ứng nhu cầu