Sau khi sự tình kết thúc, khi đứng chân của Kiều Minh Hạ run rẩy kịch liệt.
Tô Hà xoa xoa huyệt khẩu của cậu, sưng tấy rất nghiêm trọng nhưng không để lại thương tích gì.
Trong lòng anh biết, không cần vội vàng lấy thuốc, trước tiên anh xả một bồn nước ấm cho Kiều Minh Hạ để cậu ngâm một lúc cho đỡ mệt.
Tô Hà luôn luôn ở bên cạnh, mặc quần áo ngủ, xoa bọt dầu gội trên đầu Kiều Minh Hạ.
Kỹ thuật của Tô Hà giống như vuốt mèo, năm ngón tay xòe ra, ấn từ trên đỉnh đầu đến chỗ lõm sau gáy, Kiều Minh Hạ thoải mái liếc nhìn, cũng không giấu nổi những dấu hôn toàn thân, cứ thế để Tô Hà nhìn, để anh mát xa cho.
Sau khi trải qua hai lần quan hệ tình dục điên cuồng và hoang đường, rào cản giữa họ cuối cùng cũng lặng lẽ tan ra một chút.
Tô Hà cũng vui vẻ yên tâm, anh không cần đồ chơi chỉ biết vâng vâng dạ dạ chỉ có thể làm tình, mà là khát vọng muốn nhìn thấy tình nhân nhỏ bé khác người trước mặt.
Nếu Kiều Minh hạ có thể trở thành hình dáng anh mong đợi, Tô Hà nghĩ, anh có thể sẽ duy trì mối quan hệ như vậy với cậu.
Gia đình đã biết xu hướng tính dục của anh, và bố mẹ anh đã nói rõ rằng họ không ủng hộ anh nhưng họ sẽ không ngăn cản, theo ý anh.
Anh cả của anh là Tô Thanh đã có bạn gái môn đăng hộ đối, và có lẽ không lâu nữa sẽ kết hôn vì mối quan hệ giữa hai gia đình.
Về phần con cái, bọn họ chọn thụ tinh nhân tạo hay nhận con nuôi, Tô Hà cũng không cần biết, dù sao nhất định sẽ có.
Tô Thanh đã giúp anh chặn được hầu hết áp lực, khi nói với gia đình cũng là do Tô Thanh thay ba mẹ giải quyết.
Hiện tại sự tự do của anh phần lớn là nhờ sự thỏa hiệp và giúp đỡ của anh trai.
Tô Thanh hiểu rõ anh, nhưng cũng đã nhiều lần đề cập đến chuyện hy vọng Tô Hà có thể tìm được người bạn đời lâu dài, đừng có ở ngoài ba bốn tháng lại đổi một người, không tốt cho sức khỏe, cũng rất mất mặt người nhà họ Tô.
Trước đây Tô Hà nhớ nhung tới Ninh Viễn, cùng với người khác bất lực.
Nhưng hiện tại, anh hoàn toàn thất vọng với lựa chọn của Ninh Viễn, biết rằng cho dù Ninh Viễn muốn quay lại, có lẽ anh cũng sẽ không còn một lòng như trước được nữa.
Rõ ràng như vậy rồi, nhìn Kiều Minh Hạ đang chơi với bong bóng trong bồn tắm càng thêm thuận mắt.
Anh chợt nghĩ, Kiều Minh Hạ tuy rằng nhỏ tuổi thật, nhưng cũng có ưu điểm riêng của cậu.
Ví dụ, anh không phải lo lắng về vấn đề Kiều Minh Hạ ham muốn tiền, ham muốn nhà hoặc xe của anh, cái thẻ đó sau khi đưa cho Kiều Minh Hạ một đồng cũng chưa từng dùng qua.
Kiều Minh Hạ không có một chút cảm giác nào đối với nội tâm bên trong của Tô Hà, Tô Hà đã ngừng tắm cho cậu giữa chừng.
Cậu gội đầu, tắm rửa sạch sẽ, sảng khoái nói: "Được rồi."
Cậu bước ra khỏi bồn tắm, Tô Hà đưa qua một chiếc khăn tắm lớn, mắt anh lướt qua dấu hôn trên môi và xương quai xanh Kiều Minh Hạ, núm vú sưng tấy và những vết bầm tím trên háng và trong đùi, nghĩ một chút vẫn là hỏi thăm chút.
"Có đau không?"
Kiều Minh Hạ lấy khăn lau tóc, lắc lắc đầu một vài giọt nước văng ra, tóc cậu rối tung lên, trông cậu rất ngây thơ và dễ thương: "Không đau."
“Không lẽ chỉ không đau sao?” Tô Hà xấu xa nói: “Vừa rồi có phải thoải mái hay không?”
Kiều Minh Hạ không trả lời mà chạy đến ôm lấy anh, những sợi tóc lấm tấm để lại những vết nước trên bờ vai trần trụi của anh.
Chiếc khăn tắm quá lớn, được kéo ra đằng sau giống như một phụ kiện tóc kỳ lạ của người dân tộc, sau khi cầm nó, Kiều Minh Hạ ngại ngùng, chân trần chạy vào phòng ngủ để mặc quần áo.
Tô Hà nhìn dấu chân sẫm màu trên sàn gỗ rắn chắc mà bất giác mỉm cười.
Không lâu sau, anh nghe thấy Kiều Minh Hạ bên ngoài khẽ ngâm nga.
Nó không có giai điệu, không liên tục, có lẽ là không muốn cho anh nghe ra là bài gì, Tô Hà thấy tâm trạng Kiều Minh Hạ đang rất tốt, anh mới tự mình đi tắm rửa.
Đang gội đầu dở, nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Kiều Minh Hạ lại vào phòng tắm.
Qua lớp kính mờ, có thể thấy Kiều Minh Hạ đang mặc bộ đồ ngủ mà anh ấy đã mặc lúc nãy, khó chịu kéo kéo cổ áo, giọng nói khàn khàn gọi thầy giáo.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Hà hỏi.
“Chuông đó đang reo.” Kiều Minh Hạ nói và bổ sung thêm câu: “Thầy ơi, vừa rồi có người gọi vào điện thoại di động của thầy, em định mang đến cho thầy thì người ta tắt máy rồi.”
Tối qua Tô Hà gọi điện cho nhân viên dọn dẹp, theo lý mà nói thì giờ cũng gần đến giờ ăn sáng rồi - từ nhỏ đến giờ anh không thích ăn sáng.
Tô Thanh sợ anh bị sỏi thận, không thể kiểm soát được ở nước ngoài, giờ anh trở về và cử người đúng giờ mang đến trước cửa mỗi ngày.
Khi Tô Hà không gọi cơm thì mang đến một đống, dù sao ăn không hết thì cũng đem bỏ - anh cảm thấy cũng chỉ có hai tình huống này, không muốn tự mình đi mở cửa, nên dạy Kiều Minh Hạ cách sử dụng khóa thông minh.
"Có một hệ thống liên lạc nội bộ màu trắng và hai nút bên cạnh chuông cửa.
Em ra nhấn nút màu đen để nói chuyện với người bên dưới, có thể nhìn thấy họ qua màn hình, đợi khi nào vào thang máy thì ấn nút đỏ quẹt thẻ giúp họ." Khi Tô Hà dặn dò, thì nhìn thấy cậu đang gật đầu liên tục: "Trực tiếp mở ra là được, hẳn là người mang bữa sáng hoặc là dọn dẹp."
“Không cần hỏi gì sao?” Kiều Minh Hạ hoài nghi nói.
Tô Hà: "Ừ, nếu là người dọn dẹp, em để bọn họ vào dọn dẹp phòng ngủ.
Nếu giao đồ ăn sáng thì đừng cho bọn họ vào hành lang, mang đến phòng ăn được rồi, em thích ăn gì thì ăn trước đi."
Kiều Minh Hạ nói vâng, rồi xỏ dép và quay đầu đi ra ngoài.
Thang máy dành cho khách không phải là thang máy đặc biệt mà cậu và Tô Hà sử dụng trở về nhà, Kiều Minh Hạ ngồi xổm ở hành lang, tò mò chờ đợi cánh cửa chống trộm chưa từng được mở trước đó sẽ vang lên tiếng chuông cửa.
Cậu đầy nghi ngờ về ngôi nhà này, các công tắc và thiết bị gia dụng có thể điều khiển bằng điện thoại di động, cũng như hai thang máy với các chức năng khác nhau, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi tiếp xúc trước đây của cậu.
Kiều Minh Hạ có thể mơ hồ cảm thấy Tô Hà có thể giàu có, nhưng cậu không dùng tấm thẻ đó và không dám càn rỡ.
Hình như tối hôm qua có gì đó thay đổi ít nhiều, cậu chủ động về với Tô Hà rồi Tô Hà đưa thẻ ra vào cho cậu, anh không hề tỏ ra sốt ruột khi nghe cậu khóc đến mức nói năng lộn xộn.
Tô Hà thật tốt, cậu nghĩ, và liếc nhìn về hướng phòng tắm.
Chuông cửa lại vang lên, Kiều Minh Hạ đứng thẳng dậy, cố nén tâm trạng lo lắng, giả bộ lãnh đạm tự