Tô Hà rất hiếm khi lớn tiếng với cậu, thậm chí là lần anh hung dữ nhất cũng không lạnh mặt im lặng như bây giờ, Kiều Minh Hạ lập tức ngẩn ra khi nhìn thấy anh quay đầu không nói lời nào khởi động xe đi.
Suốt buổi sáng này, cảm xúc của cậu thay đổi rất nhanh, chưa kịp hoàn hồn khỏi sự biết ơn vì được Tô Hà cứu thì cậu đã bị anh dội một gáo nước lạnh vào đầu.
Kiều Minh Hạ vội thắt chặt dây an toàn, đổi hộp sữa tay bên này sang bên kia mấy lần.
Gương chiếu hậu không còn nhìn thấy con hẻm nhỏ kia nữa, Kiều Minh Hạ lắp bắp quay đầu lại:
"Thầy, em..."
“Yên lặng.”
Tô Hà lạnh lùng nói.
Kiều Minh Hạ không có gan để nói lại, cậu co rúm ở ghế phụ bên cạnh, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Cậu sợ bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tô Hà, đóng băng tất cả sự ấm áp và dịu dàng một cách kiên quyết.
Nếu không phải đang ở trong xe, có lẽ Kiều Minh Hạ đã không để ý đến mọi thứ mà chạy trốn rồi.
Đầu óc cậu còn chưa kịp sắp xếp lại rõ ràng mấy chuyện hỗn loạn ngày hôm qua, không ngờ lại bất ngờ gặp được Tô Hà ở nơi quen thuộc.
Tại sao anh lại đến, trường học đã xảy ra chuyện gì sao...
Gặp phải biến cố quá lớn, Kiều Minh Hạ cũng theo đó mà năm lần bảy lượt lên xuống như bị sóng cuốn trôi.
Bây giờ đang ngồi trong một chiếc xe hơi khô ráo, mùi nước hoa, hộp sữa, một món đồ trang trí hình mèo lật đật mới đổi ở phía trước mặt, điều đáng lẽ phải khiến Kiều Minh Hạ cảm thấy thoải mái.
Nhưng thái độ thờ ơ đột ngột của Tô Hà lại ném cậu vào tuyệt vọng.
Sự tức giận của Tô Hà không ảnh hưởng đến tốc độ lái xe của anh, anh vẫn như cũ vừa nhanh vừa ổn định quẹo sang đường lớn.
Lúc chờ đèn đỏ trên đường, Tô Hà trả lời cuộc gọi, anh đang đeo tai nghe Bluetooth.
Kiều Minh Hạ mơ hồ nghe thấy người bên kia và anh nói gì đó.
Tô Hà đã trả lời rất ngắn, không ‘ừm’ thì ‘được’, lộ rõ vẻ xa cách.
Sau đó, chiếc SUV rẽ vào một góc, không đi về hướng trường học.
Kiều Minh Hạ hoàn toàn hoảng sợ, cậu cầm công tắc chốt cửa xe - khóa rồ,không động đậy - nhìn sang Tô Hà, giọng nói thay đổi:
"Thầy, không trở lại trường học sao?"
“Hả?”
Tô Hà nhìn cậu, tiết kiệm từng chữ nói:
“Không về.”
Kiều Minh Hạ bị những lời này làm cho kích động đến mức như đang lơ lửng trên mây, không bay lên đến trời mà cũng không đạp xuống dưới dất, như giẫm lên không trung, trong lòng thấp thỏm.
Cậu mở miệng, nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của Tô Hà, cũng không dám nói gì nữa.
Từ nút giao đường cao tốc vòng quanh, trừ giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối ra thì không còn kẹt xe nhiều.
Tô Hà lái xe một cách liều lĩnh, như thể anh đang trút ra sự bực dọc nào đó.
Kiều Minh Hạ cảm nhận được không hẳn là tức giận, nhưng cậu vẫn rất sợ.
Tô Hà chưa từng đối xử như thế với cậu, thà anh mắng cậu một trận chứ cũng không muốn Tô Hà không nói tiếng nào như hiện tại.
Cơn tức giận không làm cậu ngạt thở, mà là sự oán hận.
Đầu tiên là sự oán hận của cha cậu, sau đó là Phương Bình Bình, những thanh thiếu niên đầy ác ý ở trường, thậm chí một hoặc hai giáo viên dùng ánh mắt đầy thành kiến nhìn cậu
Cậu sống trong môi trường trần đầy thù hằn quá lâu, khó khăn lắm mới nhìn thấy một chút ánh mặt trời, khi nắm lấy nó cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ánh mặt trời này sẽ làm bỏng tay cậu.
Tô Hà không thể hận cậu, Kiều Minh Hạ nghĩ, nếu không cậu sẽ đau lòng đến chết mất thôi.
Cậu đã nhìn thấy ánh sáng, Tô Hà không thể để cậu lại bị đẩy vào bóng tối lần nữa.
Khi hôn nhau và làm tình trong căn hộ cao tầng, thỉnh thoảng chạm phải ánh mắt của nhau trong lớp học cùng với những bí mật kích thích như điện giật, khi tan học vừa bước qua góc đường lập tức nắm tay nhau, khi ăn kẹo sữa hình con thỏ...
Những việc tim đập thình thình kia đều không bằng bây giờ.
Tuyệt vọng, uất hận không rõ, trái tim Kiều Minh Hạ bỗng nhiệt trống rỗng.
Bởi vì đau khổ cậu mới yêu Tô Hà.
Nhận thấy tình yêu không cần những bước thủ tục phức tạp hay quy trình khắt khe, giờ đây, cậu ngồi trong xe, không biết bị đưa đi đâu, tự dưng lại hiểu được tất cả.
Cậu không muốn rời xa Tô Hà, không muốn Tô Hà tức giận, không muốn kết thúc với Tô Hà.
Cho dù muốn kết thúc, cũng phải đợi cậu nói xong câu ‘em yêu anh’ cái đã.
Cậu không quan tâm người khác đối xử với cậu thế nào, Kiều Minh Hạ đã lên kế hoạch cho một cuộc chạy trốn, những tội lỗi mà cậu phải gánh chịu có thể được rửa sạch khi cậu bước đến một thế giới xa lạ.
Hầu như tất cả những người cậu gặp - kể cả cha mẹ cậu - đều hoàn toàn thay đổi, trở thành một vết đen thật nhỏ thật nhẹ trên người Kiều Minh Hạ.
Chỉ có Tô Hà không phải là một vết đen đơn điệu.
Anh là biển mà cậu có thể sa vào bất cứ lúc nào, cũng là một tia sáng vô cùng đặc biệt.
Biển chứa đựng tất cả mọi thứ, mà ánh sáng lại phản chiếu ra hy vọng.
Chiếc xe màu đen xám lái vào một khu chung cư, sau khi cánh cổng an ninh nghiêm ngặt được mở ra, trước mắt dường như là một đường núi bao lấy một nơi non xanh nước biếc vô cùng xinh đẹp ở ven thành phố.
Từ nãy đến giờ Kiều Minh Hạ luôn cúi đầu, cậu cũng không uống chút sữa nào cả.
Tô Hà nhìn sang cậu, cảm xúc phức tạp trong lòng đã tan biến hơn phân nửa theo đoạn đường dài.
Vài giây sau khi nghe Kiều Minh Hạ nói cậu đã làm mất chiếc đồng hồ Blancpain, đầu óc anh đã trống rỗng.
Khi hoàn hồn lại thì bản thân đã đạp chân ga lao đi, Tô Hà nghiền ngẫm cảm xúc, cũng không phải chỉ có tực giận, mà đa phần còn hòa lẫn vào cảm xúc tiếc nuối đầy phức tạp.
Mặc dù chiếc đồng hồ này đắt tiền nhưng nó không phải là chiếc đồng hồ có giá trị nhất trong bộ sưu tập của anh.
Vì đây là món quà sinh nhật của Ninh Viễn nên Tô Hà luôn đeo chiếc đồng hồ này để biểu thị tấm lòng, không phải là món đồ anh yêu thích nhất, nhưng nó có ý nghĩa đặc biệt nhất đối với anh.
Sau khi tiện tay tặng cho Kiều Minh Hạ, lúc đầu thỉnh thoảng khi Tô Hà còn chưa quen với cảm giác trống vắng này, đã dần đoán được suy nghĩ lúc đó của Ninh Viễn
Anh đối tốt với Ninh Viễn quá nhiều năm, dẫn đến việc đối phương thích gì đều bắt anh đoán.
Đoán đúng, thưởng chút ngọt ngào, nếu đoán không trúng, thái độ của Ninh Viễn liền thay đổi 180 độ, lạnh