Tô Hà nhận được tin nhắn của thư ký vào ngày đầu tiên của năm mới.
Trong một khoảng thời gian dài như vậy, tại sao chiếc đồng hồ đó lại đến tay Phi Ca, rồi người cho vay có lai lịch như thế nào, số tiền kia được sử dụng như thế nào đều được giải thích rõ ràng.
Phương Bình Bình - mẹ của Kiều Minh Hạ- đang gặp khủng hoảng tài chính do nghiện ma túy, không có việc làm lại còn muốn dùng tiền gấp nên thông qua một người bạn mà quen biết được với một phía cho vay nặng lãi.
Khoản vay đầu tiên chỉ vài nghìn tệ, nhanh chóng dùng bằng tiền trợ cấp đi học của Kiều Minh Hạ để trả sạch, sau đó nếm chút trái ngọt, bắt đầu vay mượn nhiều hơn, đến nỗi dần rơi vào vũng lầy.
Sau đó, bà không còn cách nào khác là phải bỏ trốn một mình để trốn tránh nhóm người cho vay.
Hiện tại không rõ tung tích bà ở đâu.
Bà không liên lạc với Kiều Minh Hạ, có lẽ nghĩ rằng như vậy thì Kiều Minh Hạ sẽ an toàn, nhưng không ngờ mọi chuyện không đơn giản như thế.
Tiền không trả được thì người nhà phải chịu tội.
Người cho vay đến nhà bà và bê hết đồ đạc, tìm thấy chiếc đồng hồ Blancpain từ dưới ghế sofa.
Tên cầm đầu đó cũng có con mắt biết nhìn hàng, biết món đồ này không phải hàng chợ, nên đưa nó và cả tấm thẻ kia cho Phi ca.
Phi ca là người rất cẩn thận, sẽ không sử dụng mấy món quà tặng không rõ nguồn gốc này ngay lập tức, vì sợ làm mất lòng mấy nhân vật lớn, nên đợi hơn nửa tháng sau vẫn không có động tĩnh gì mới bắt đầu quẹt thẻ.
Tô Hà không có bất kỳ ý tưởng lớn lao nào, thiếu nợ trả tiền là điều hoàn toàn hợp lý.
Nhưng cũng không thể để cho Kiều Minh Hạ trả số tiền này, anh có cảm giác rằng, có thể cậu không nhà cậu đã thiếu bao nhiêu tiền, tiền lãi lại là bao nhiêu.
Anh không trả lời tin tức của thư ký ngay lập tức, dùng nụ hôn đánh thức Kiều Minh Hạ đang ngủ trong chăn, kéo cậu từ giấc mơ về hiện thực.
Tô Hà áp sát vào mặt cậu, dưới lớp chăn, hai người trần truồng áp sát vào nhau.
"Chúc mừng năm mới."
Sau khi Tô Hà nói xong, cuối cùng Kiều Minh Hạ cũng mở mắt ra.
Cậu xoay người nhào vào vòng tay Tô Hà, hôm qua được Tô Hà ôm từ phía sau ngủ cả đêm cũng không thỏa mãn, phải dựa vào vai Tô Hà.
Tô Hà phối hợp ôm cậu, véo nhẹ vào mông Kiều Minh Hạ.
“Mới sáng sớm mà đã quyến rũ anh rồi sao?” Anh cười hỏi, đưa đầu ngón tay lướt qua khe mông cậu, chạm vào huyệt khẩu có chút đỏ hồng một lúc rồi hơi tiến vào: “Vẫn còn ướt, Kiều Kiều.”
Kiều Minh Hạ đánh anh, xấu hổ vùi đầu vào.
“Muốn không?” Tô Hà hỏi, ngón tay lại đâm sâu vào trong thêm một centimet, chạm vào nơi Kiều Minh Hạ không thể chịu đựng được nhất.
Bạn trai nhỏ khàn giọng rên rĩ, thích muốn chết nhưng cứ õm ờ từ chối ôm lấy anh.
Tối hôm qua bọn họ đến Tân Cảng, Tô Thanh đặt nhà hàng, vì lo nghĩ cho Kiều Minh Hạ nên đã chọn một nhà hàng bình thường ở đó, thức ăn cũng thiên về khẩu vị nhẹ và đồ chay.
Tô Thanh chỉ đến khoảng ba mươi phút, đúng là chỉ gặp mặt một lần, nhưng chỉ nói với Kiều Minh Hạ “xin chào” và “lần sau gặp lại”, còn lại luôn nói chuyện với Tô Hà.
Có lẽ so với Tô Hà, đúng là Tô Thanh không giỏi giao tiếp với mấy cậu thanh niên cho lắm, nói chuyện rất lúng túng không biết làm thế nào.
Hiếm lắm anh mới nhìn thấy anh cả không tự nhiên lúng túng đến thế.
Tô Thanh quá bận, trước khi rời đi đã dặn Tô Hà rằng cứ ghi hóa đơn vào danh sách chi tiêu của anh, sau đó lại mua cho Kiều Minh Hạ một bánh ngọt số lượng có hạn, mỗi ngày nhà hàng chỉ bán ba mươi phần, để làm bồi thường.
Anh còn phải chạy sang đón năm mới với vợ sắp cưới và gia đình cô, làm một số công việc chính thức, sau đó trở về nhà, làm việc đến khuya.
Sau khi Tô Thanh rời đi, Kiều Minh Hạ mới thôi không hồi hộp nữa, nhưng tiếc là vẫn không ăn bao nhiêu cả.
Ăn cơm xong thì đi dạo một lúc ở khu vườn sau của khách sạn, bến cảng đông đúc người trong ngày Tết, Tô Hà và Kiều Minh Hạ cũng không định tham gia vui chơi, ngay cả khách sạn cũng không ra khỏi.
Về phòng là lại làm tình.
Kiều Minh Hạ kể lại toàn bộ sự việc hồi sáng khi ở cùng với Dương Dịch Lạc, Tô Hà thực sự cảm thấy như thể anh đang ghen với một tên học sinh trung học – cũng không phải nhằm vào Dương Dịch Lạc.
Sau khi anh nghe được những lời không chút sợ hãi e dè của học sinh trung học, anh chợt cảm thấy có chút ghen tị với lứa tuôi mười bảy, mười tám tuổi còn được mắc sai lầm này.
Sau đó lại đổi hướng nghĩ, nếu anh ở độ tuổi đó, có lẽ không có cách nào cho Kiều Minh Hạ tất cả những gì mà anh có thể cho như bây giờ.
Mặc dù vậy, Tô Hà vẫn có một số suy nghĩ không hợp lý, hoặc lo lắng về tuổi tác.
Vì vậy, khi lên giường thì chơi hơi ác một chút.
Hôm qua, Kiều Minh Hạ đã bị anh đè lên trước cửa sổ làm, đối diện đó là quang cảnh ban đêm của bến cảng danh tiếng Tân Cảng.
Đám đông vẫn nhốn nháo, ánh đèn nhấp nháy, giống như những vì sao rơi xuống.
Rèm cửa không đóng, khi Kiều Minh Hạ quỳ xuống, chỗ lòng bàn tay vịn vào xuất hiện một lớp sương mù, trượt xuống, anh ôm lấy Kiều Minh Hạ, làm cậu dán sát lưng vào cửa sổ, trong phòng chỉ có một bóng đèn ngoài cửa là đang bật, bóng hình Kiều Minh Hạ được những ánh sáng nhỏ vụn kia phản chiểu vào trong lòng Tô Hà.
Dáng vẻ tự ôm chân tự để lộ hoa huy*t trông cực kỳ ngoan ngoãn, Tô Hà hơi bị mất kiểm soát, làm đến cuối, giọng Kiều Minh Hạ đã cực kỳ khàn, ấm ức giả vờ khóc, vừa cắn vừa hôn lên cằm và vai của anh.
Tô Hà đã quên hai người đã làm mấy lần, cuối cùng Kiều Minh Hạ cũng không thể bắn ra nữa, mà họ cũng đã bỏ lỡ tiếng chuông đầu tiên của năm mới.
Anh ôm Kiều Minh Hạ, cả hai cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm lớn, dưới nước các ngón tay đan chặt với nhau.
Kiều Minh Hạ đã buồn ngủ đến híp cả mắt.
Khi Tô Hà hôn cậu, cậu theo bản năng hé môi đáp lại, ngậm lấy đầu lưỡi của anh, mơ hồ nói: "Chúc mừng năm mới."
Năm mới có một khởi đầu mới, Kiều Minh Hạ và anh cũng đang mong chờ ngày này.
Kiều Minh Hạ nằm trên giường cả tiếng đồng hồ, nửa mơ nửa tỉnh, Tô Hà ôm lấy cậu, hôn hôn sờ sờ một lúc rồi dần dần trở nên khác thường, lại ôm cậu vào lòng.
Anh rất muốn làm lần nữa, nhưng phía sau Kiều Minh Hạ đã sưng tấy, vừa chạm vào là kêu đau trốn tránh, cuối cùng là dùng chân giải quyết.
Lúc đầu Kiều Minh Hạ khép hờ mắt, ngón tay nắm chặt lấy cánh tay đang ôm eo cậu, không biết là từ chối hay là muốn anh ôm chặt hơn, dán chặt vào Tô Hà, cuối cùng khi sắp bắn ra thì quay đầu đòi hôn.
Đến lúc bọn họ thực sự đứng dậy rời khỏi giường, cũng đã gần trưa rồi.
Vào ngày nắng đầu