“Bài này là dạng khác của ví dụ hai, rất dễ, chỉ cần làm thêm một bước ở phần đầu.
Có bạn nào xung phong đọc đáp số của mình không?”
Chương Tiểu Uyển nói xong cũng không thấy ai giơ tay.
Cô đã quá quen với tình huống này, nói: “Vậy thì cô đành phải chỉ định một bạn bất kỳ.”
Dứt lời, cô đưa mắt quan sát lớp học một lượt.
Tất cả học sinh đều cúi thấp đầu, không ai dám ngẩng lên nhìn vào mắt cô.
Chương Tiểu Uyển suy nghĩ một lúc, sau đó gọi một cái tên: “Kiều Minh Hạ, em ra đáp số bao nhiêu?”
Bàn thứ hai ngay sát tường, cậu không hề nhúc nhích.
Mãi cho đến khi bị người ngồi cạnh huých tay, Kiều Minh Hạ mới đột ngột đứng dậy, ngơ ngác nhìn cô giáo dạy toán đang đứng trên bục giảng.
Cậu nhìn xuống bài tập còn bỏ trống, bây giờ mới tính thì không kịp nữa rồi.
Việc nhắc nhau đáp án sẽ không xảy ra ở đây.
Lớp học im phăng phắc.
Chương Tiểu Uyển không ngờ được học sinh ngoan mà cũng có lúc mất tập trung.
Cô đang định phê bình mấy câu thì thấy sắc mặt Kiều Minh Hạ có vẻ không được khỏe, mặt hơi sưng lên.
Cô nhớ đến cảnh ngộ gia đình đáng thương của cậu, cũng có nghe loáng thoáng chuyện cậu phải vất vả bận bịu mỗi ngày.
Chương Tiểu Uyển thở dài, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Cô là giáo viên nổi tiếng nghiêm khắc, hiếm khi nào dịu dàng cho qua như vậy.
Kiều Minh Hạ như thoát được kiếp nạn, nhỏ giọng nói cảm ơn cô ạ.
Cậu ngồi xuống liền cảm thấy chân hơi run, tiếp theo đó là sự đau đớn xâm chiếm.
Kiều Minh Hạ cong lưng ngồi xuống.
Tư thế này khiến eo cậu càng thêm đau.
Cửa huyệt bị Tô Hà làm đến sưng đỏ cọ xát với quần lót làm cậu khó chịu muốn chết.
Mắt Kiều Minh Hạ ướt nhòe, dùng tay che mặt nằm sấp xuống bàn với mục đích không để các bạn phát hiện ra dáng vẻ này của mình.
Đôi mắt đè lên cánh tay, toàn thế giới biến thành màu đen u ám.
Sáng nay lúc ở cổng trường chào tạm biệt, Tô Hà nhéo mặt cậu, bình luận về bộ dạng nước mắt lưng tròng của cậu: “Đừng để ai thấy em như vậy, anh sợ em gặp phải người xấu thôi.
Tất nhiên, anh cũng là người xấu.”
Mặt Kiều Minh Hạ rất dễ sưng nên cậu phải né tránh bàn tay của Tô Hà.
Cả sinh lý lẫn tâm lý của cậu đều hỗn loạn.
Việc Tô Hà bắn vào trong không nằm trong kế hoạch của hai người.
Đầu óc cậu khi ấy rối bời, khoái cảm cũng không trọn vẹn.
Tiếp theo đó lúc tắm rửa dương v*t vẫn mềm oặt.
Tô Hà muốn an ủi cậu, nhưng sờ soạng một hồi lâu mà Kiều Minh Hạ vẫn không có phản ứng nên anh đành bỏ cuộc.
Tô Hà xin lỗi cậu, nói anh không cố ý, lúc tắm cho cậu cũng rất tận tình chu đáo.
Nhưng lý do tại sao anh lại bắn vào trong, Kiều Minh Hạ không hỏi thì anh cũng không nói.
Sau đó là một bữa sáng phong phú.
Kiều Minh Hạ không biết thức ăn được mang đến từ đâu.
Tô Hà không hài lòng với tốc độ phục vụ của bọn họ, vừa gắp thức ăn cho cậu vừa cau mày nhắn tin.
Rất nhanh anh đã nhận được một cuộc điện thoại, từ xa cũng nghe được có ai đó ở đầu dây bên kia đang rối rít xin lỗi.
Cậu chỉ nếm vài miếng và húp chút cháo, nói không muốn ăn nữa.
Tô Hà cũng không ép buộc cậu.
Hai người im lặng dùng xong bữa sáng.
Tô Hà hỏi về tấm thẻ trên ban công.
“Em còn giữ không?” Anh hỏi, ra hiệu cho Kiều Minh Hạ.
Kiều Minh Hạ gật đầu: “Trong ba lô.”
Tô Hà giải thích: “Thẻ đứng tên anh, không giới hạn, có thể dùng ở bất cứ đâu.
Nếu em muốn xài tiền mặt thì qua chi nhánh ngân hàng tại Hồ Nam tìm một chị tên là Chung Đình, nói tên anh ra tự khắc chị ấy sẽ giúp em...!Hoặc có thể bảo anh đưa em đi đổi tiền.”
Điều này còn trên cả mong đợi của Kiều Minh Hạ, cũng là thứ Dương Dịch Lạc không thể cho cậu.
Nếu tối hôm qua làm tình xong mà Tô Hà nói với cậu những lời này, Kiều Minh Hạ có thể bởi vì tự ti mà sinh ra sự cảm động.
Nhưng hiện tại đã quá muộn, đối với cậu mà nói, việc này không phải chơi điếm, mà giống như cái giá trả cho việc Tô Hà bắn vào mông cậu.
Cũng quá mỉa mai đi.
Kiều Minh Hạ nghĩ, tay nắm chặt chiếc thìa sứ trắng tinh: “Vâng.”
Gái bán hoa ở phố đèn đỏ cũng không thấp kém bằng cậu.
Một đằng thì ấm ức tủi thân, đằng khác lại vẫn chấp nhận.
Tô Hà còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng điện thoại lại vang lên, anh phải ra ban công nghe máy.
Kiều Minh Hạ để ý lúc điện thoại đổ chuông Tô Hà có vẻ kinh ngạc trong phút chốc.
Giọng nói lúc nghe điện thoại rất nhỏ, nửa chữ cậu cũng không nghe lén được.
Thời gian cũng không còn sớm, Tô Hà đề nghị đưa cậu đến trường.
Thật ra buổi học của cậu không bắt đầu sớm như vậy.
Kiều Minh Hạ khăng khăng cậu có thể tự đi nhưng Tô Hà vẫn khóa cửa, dẫn cậu vào thang máy.
Anh cố ý tìm đề tài bắt chuyện, nhìn vào tấm bảng điện tử nảy số tầng mà hỏi Kiều Minh Hạ: “Hôm qua không về nhà...!có sao không?”
Bàn tay ấm áp nắm lấy tay Kiều Minh Hạ, khiến cậu quyết định quên đi chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng.
Trong phòng là giao dịch đôi bên tình nguyện tiền trao cháo múc.
Mà ngoài này là nắng thu ấm áp, là bầu trời vạn dặm trong xanh.
“Chắc hôm qua không có ai ở nhà.” Kiều Minh Hạ nhẹ nhàng nói: “Nếu không thì đã gọi điện cho em.”
Tô Hà hỏi có đúng không?
Bọn họ nắm tay nhau bước ra khỏi chung cư, gặp phải mấy cô bé đi ngang qua.
Trong đó có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa tò mò quay đầu nhìn lại, còn mỉm cười rất kỳ quái.
Kiều Minh Hạ sợ bị phát hiện, muốn rút tay về nhưng lại bị Tô Hà nắm chặt.
Anh nghiêng đầu nhìn Kiều Minh Hạ, mỉm cười kêu cậu đừng sợ.
Khuôn mặt Tô Hà có vẻ gì đó thật sắc bén, cảm giác như anh sẽ không bao giờ rung động trước người khác dù cho anh có nở nụ cười.
Điều kỳ lạ là nụ cười không khiến anh trở nên ấm áp mà lại