Hành trình mua đồ ăn của Vương Thu đã phát triển từ chợ đồ ăn đến siêu thị, cuối cùng hận không thể gom hết dầu muối dấm tương về nhà.
Trả tiền cũng là cậu đoạt trước, không để Trịnh Quân trả.
Nhưng mà lúc cậu trả tiền, túi đồ to đã bị Trịnh Quân cầm lấy, để lại cho cậu mấy túi đồ ăn nhìn to nhưng không nặng bao nhiêu.
Nhưng sếp Trịnh dù thông cảm cho cậu vẫn không nói được một câu dễ nghe, còn cố ý chê cười: "Dám để cho ông chủ cầm nhiều đồ như vậy, lá gan không nhỏ."
Vương Thu không thèm để ý mấy lời chua ngoa của Trịnh Quân, còn cãi lại: "Em cầm cũng có ít đâu, hơn nữa hôm nay em còn không thoải mái mà."
Cậu vừa nói mình không thoải mái, cả người liền để lộ một chút yếu đuối.
Nếu Trịnh Quân nhìn thấy dáng vẻ này trên người kẻ khác, sợ sẽ mắng chửi người, nhưng mà đối tượng đổi thành Vương Thu, trong miệng lại thành trêu chọc.
"Tôi thấy cậu lúc chém giá người ta tinh thần sung mãn lắm mà, nhắc đến cầm đồ là uể oải ngay vậy?"
Ngoài miệng nói như vậy, động tác trên tay lại như muốn cầm đi những túi đồ còn lại trên tay Vương Thu.
Vương Thu sao có thể đưa hết đồ cho người khác cầm, còn mình rảnh tay làm đại gia?
"Đương nhiên là em không lợi hại được như sếp Trịnh anh rồi."
Vương Thu vừa nói vừa cố ý đi nhanh vài bước, không để Trịnh Quân lấy túi đi.
Người thông minh tự nhiên sẽ hiểu không lấy túi từ tay cậu nữa, chỉ là cho đến lúc ngồi trên xe rồi, Trịnh Quân còn nhắc mãi: "Tôi đã nói trực tiếp ăn bên ngoài là được rồi, cậu một hai phải mua đồ tự nấu cơm, có phiền không chứ."
"Ăn bên ngoài không có thành ý." Vương Thu lái xe vững vàng, Trịnh Quân nhìn cậu từ kính chiếu hậu, thấy cậu lộ ra một nụ cười, không hề đùa giỡn, hơn nữa còn nghiêm túc thành khẩn đáp lời.
"Sếp Trịnh, hôm nay coi như em cảm ơn anh đã dẫn em đi ăn cơm nhiều năm như vậy, em muốn đặc biệt nấu cho anh ăn một bữa."
Vẻ trêu chọc trên mặt Trịnh Quân cũng nhạt đi, chỉ nói: "Khách sáo thế sao?"
"Suy cho cùng thì em cũng sắp nghỉ việc rồi, hôm nay có cơ hội thì làm thôi, cù cưa mãi có lẽ sẽ không làm được nữa." Vương Thu không nhận ra anh không vui, hoặc là giả vờ như không nhận ra, chỉ cố gắng giảm bớt không khí xấu hổ đang lan tràn: "Em biết thứ tốt gì sếp Trịnh cũng thấy qua rồi, nếu em tặng quà cho anh, quá rẻ thì em ngại đưa, quá đắt anh cũng ngại nhận.
Dứt khoát nấu một bữa cơm là được, lễ nhẹ tình nặng, đúng không?"
Trịnh Quân rất không vui, anh cũng không biết mình không vui ở đâu.
Cách làm của Vương Thu không sai, lời nói cũng không có vấn đề.
Trợ lý của anh bán mạng cho anh 5 năm, 5 năm nói vô cùng tận tâm cũng không quá, hiện tại đối phương có kế hoạch cho cuộc sống mới, anh làm cấp trên, nên tặng cho cậu một bao lì xì lớn mới đúng.
Sau đó thoải mái chúc phúc đối phương, hi vọng núi xanh còn đó, nước biếc mãi xuôi.
Nhưng mà bây giờ anh lại không vui, thậm chí còn không thể quản lý được cảm xúc của mình cho đúng mực.
Tuy rằng cảm xúc của anh luôn luôn không ổn, nhưng những lần anh khó chịu đều do cấp dưới óc heo gây ra, chứ không phải do một người nào đó, rõ ràng còn ở trước mắt mình, lại có cảm giác đang dần tiêu tán.
Anh không có cách nào đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của