Lần này trên bàn ăn, người thấp thỏm lại thành Trịnh Quân, từ đầu đến cuối anh chỉ ở đó trả lời câu hỏi với hầu hạ tiểu tổ tông.
Không thể không nói, những việc vặt bưng trà đổ nước mà Trịnh Quân làm cho cậu, người có mắt là nhìn ra được, ngay cả người mặt lạnh như ba Vương, cuối cùng vẫn có thể nói chuyện mấy câu với Trịnh Quân.
Nếu không phải Trịnh Quân vẫn luôn giữ lễ phép, sợ là ba vợ tương lai cũng muốn kết bái huynh đệ với anh.
Mặt ngoài Trịnh Quân không gợn tí sóng, chuyện trò vui vẻ, nhưng mồ hôi lạnh trong tay không ngừng chảy, chờ ăn xong lại nhanh chóng đứng lên dọn dẹp chén đĩa, biểu hiện ngoan ngoãn vô cùng.
__________
Vương Thu bưng dĩa nho đi tìm Trịnh Quân, cậu dựa vào tủ chén nhìn Trịnh Quân rửa chén.
Rõ ràng ở đây không nóng, nhưng áo sơ mi sau lưng Trịnh Quân đều thấm ướt, không biết đã chảy bao nhiêu mồ hôi rồi.
"Lần đầu tiên tới nhà đã cướp rửa chén?" Vương Thu thò mặt tới hỏi, cười nói: "Không sợ từ đây bị em áp bức sao?"
Trịnh Quân thấy là cậu, sau lưng mới thả lỏng ra, đáp: "Áp bức cả đời cũng được.
"Ỏ, muốn áp (*) em cả đời sao?" Vương Thu híp híp mắt, ngón tay gõ gõ sau lưng Trịnh Quân: "Anh thật không đứng đắn."
(*) Áp, có nghĩa là đè, câu của Vương Thu trêu anh nói anh đè cậu cả đời, mà "đè" đó thì quý vị chắc cũng biết nhắc đến chuyện gì rồi đó.
"Tha cho anh đi tiểu thiếu gia." Trịnh Quân cứng đờ cả người, anh cười khổ: "Lát nữa lỡ quăng bể chén đĩa anh sẽ tiêu đời mất."
"Ha ha ha ha."
Vương Thu cười ra tiếng, ở nơi Trịnh Quân không nhìn tới được, trong mắt cậu tất cả đều là ánh sáng ấm áp.
Càng yêu đương lâu với Trịnh Quân, cậu càng cảm nhận được sự dịu dàng của anh.
Nhìn bề ngoài như một con nhím hung dữ, có gai còn hay đâm người.
Nhưng thật sự đến gần rồi mới thấy một thân gai kia toàn là lông mềm, lên tiếng khò khè khiến lòng người ngứa ngáy, muốn ức hiếp mỗi ngày, xù lông rồi dỗ, dỗ rồi ôm lại hôn hôn.
Vương Thu cảm thấy may mắn Trịnh Quân đối xử với người ngoài xấu tính, đuổi đi không biết bao nhiêu ong bướm ruồi bọ, để cậu nhặt được, vô cùng vui vẻ mỗi ngày độc hưởng bảo bối.
Vương Thu bưng dĩa qua, đưa tay đút cho anh.
"A, ăn nho nào."
__________
Trịnh Quân có Vương Thu bầu bạn bên cạnh, dọn dẹp phòng bếp xong, đến phòng khách lại cảm thấy không được tự nhiên.
"Ăn trái cây đi."
"Cảm ơn dì." Trịnh Quân ngồi xuống theo Vương Thu ở một bên sô pha, nghe thấy mẹ Vương gọi anh.
"Tiểu Quân à..."
Lần đầu tiên Trịnh Quân được trưởng bối gọi thân mật như vậy, vẫn đáp rất nhanh: "Dạ?"
Mẹ Vương cũng cười nhìn anh: "Lần đầu tiên con đến nhà làm khách, dì cũng hồi hộp lắm.
Có chỗ nào làm không tốt, con thông cảm dùm nha."
"Không có không có." Trịnh Quân ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai tay đặt lên đùi, hơi cúi người về phía đối phương: "Lời này con nên nói mới phải, lần đầu tiên đến nhà, có vấn đề gì hi vọng hai vị có thể nói thẳng đừng ngại."
"Sảng khoái!" Mẹ Vương vui vẻ, ông thích loại người không cần quanh co lòng vòng thế này: "Nếu đã vậy, dì sẽ nói thẳng không cố kỵ."
Trịnh Quân chăm chú lắng nghe: "Dì nói đi ạ."
"Hai người các con định khi nào kết hôn?"
"Mẹ!" Miếng thanh long trong miệng Vương Thu suýt nữa nghẹn ngay cổ: "Sao mẹ lại thoải mái quét con đi như vậy?"
Mẹ Vương thấy mặt con rể đơ ra liền phát hiện chuyện này không đúng lắm, nhưng mà ông cũng rất bất mãn, tức giận với nhãi con của mình: "Là con nói về nhà thương lượng chuyện đính hôn, ai biết con còn chưa bàn trước với Tiểu Quân chứ?"
Trịnh Quân càng đơ: "Đính hôn?"
"Anh Quân anh đừng nghe mẹ em nói bừa, em chỉ là, chỉ là cảm thấy có thể đính hôn trước..." Vương Thu nhìn sắc mặt của Trịnh Quân, cũng có hơi khẩn trương, cậu vẫn luôn không biết làm sao để mở