Lý Đông Thanh chán nản: "Ngươi thật lợi hại."
Ninh Hòa Trần cau mày nói: "Lại làm sao?"
"Không có gì, " Lý Đông Thanh nằm ở trên gối, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Ninh Hòa Trần đang nhìn xuống chính mình, nói, "Vậy thì ngủ đi."
Ninh Hòa Trần lại nói: "Ta ở đây."
Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi sợ có người từ Trung Nguyên tới tập kích sao?"
Ninh Hòa Trần thoáng nhướn mi, nói: "Nghĩ rõ ràng rồi?"
"Hả, " Lý Đông Thanh nói, "Ở trong mơ đã nghĩ rõ ràng rồi."
Ninh Hòa Trần không trả lời hắn rốt cuộc là có phải hay không.
Bầu không khí giữa hai người nhất thời trầm mặc, đầu Lý Đông Thanh vẫn có chút nặng nề, có thể là bởi vì ngủ quá nhiều.
Hắn nằm ở trên gối, giơ cánh tay nhấc gối lên, cong người lại dịch từng chút về phía Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần mắt lạnh nhìn, cũng không nói chuyện.
Lý Đông Thanh vẫn luôn dịch đến bên chân Ninh Hòa Trần, hai người đối diện trong chốc lát, Ninh Hòa Trần mở miệng: "Như thế nào?"
"Đau đầu." Lý Đông Thanh rầu rĩ nói.
Ninh Hòa Trần nói: "Sốt."
"Ừm." Lý Đông Thanh nhìn y.
Ninh Hòa Trần cùng hắn giằng co một phút chốc, cuối cùng vẫn là đặt bàn tay lạnh lẽo lên trán hắn.
Một lát sau nói: "Đã lui."
Lý Đông Thanh mở to đôi mắt long lanh nhìn y, Ninh Hòa Trần có chút không chịu được ánh mắt như vậy, không kiên nhẫn nói: "Ngươi sao lại phiền như vậy?"
Lý Đông Thanh nói: "Hả? Cái gì cơ."
Ninh Hòa Trần lại cười lạnh, đã nhìn ra hắn mỗi ngày đều đang giả heo ăn hổ, hiểu cũng giả vờ không hiểu.
Lý Đông Thanh nói: "Ta là lần đầu tiên phát sốt, ánh mắt sưng rồi sao?"
"Ta biết ngươi là lần đầu tiên phát sốt!" Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi nói bao nhiêu lần rồi hả? Ngươi sao lại nghịch ngợm như vậy?"
Lý Đông Thanh lần này thật sự hết chỗ nói rồi: "Ta không có."
Trước đây hắn cũng chưa từng nghe thấy có ai nói hắn là đứa nhỏ nghịch ngợm hay khóc.
Thế nhưng bị Ninh Hòa Trần vừa nói như vậy, quả thật hình như cũng có một chút, trước kia hắn đối với cha mẹ cùng Lâm Tuyết Nương cũng là như này, hoặc có lẽ bởi vì chính mình không thích ăn khổ, cho nên mới nhận được thương yêu của người khác?
Ninh Hòa Trần rút gối của hắn ra, nâng đầu hắn đặt lên đầu gối của chính mình, dùng đôi tay lành lạnh xoa xoa cái trán của hắn, rất không kiên nhẫn nói: "Còn đau không?"
Lý Đông Thanh có chút cảm động, nói: "Không đau."
Ninh Hòa Trần lập tức dừng, muốn để hắn lăn sang một bên, Lý Đông Thanh liền nhanh chóng nói: "Đau! Vẫn còn đau mà!"
Ninh Hòa Trần lại xoa cho hắn thêm một lát, Lý Đông Thanh nằm trên đầu gối của y, tóc cải Ninh Hòa Trần liền trượt xuống, rơi xuống hai mắt hắn, mái tóc bóng mượt, đuôi tóc lại có chút bóng loáng, Lý Đông Thanh ngửa mặt lên nhìn, nhịn không được mà nói: "Vệ Tử Phu.."
Ninh Hòa Trần: "?"
Lý Đông Thanh phản ứng lại, tự mình nghịch ngợm một cái còn đỏ bừng mặt, Ninh Hòa Trần hoài nghi nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta...!Không có gì." Lý Đông Thanh quẫn bách rồi, không còn tự nhiên khi giả ngây giả ngô nữa.
Ninh Hòa Trần vỗ trán hắn một chút, phát ra một tiếng vang giòn, Lý Đông Thanh "A" một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy né tránh.
Ninh Hòa Trần: "Tuổi không lớn, nhưng suy nghĩ thì không ít."
Lý Đông Thanh: "..."
Hắn triệt để mặt đỏ lên, nói: "Ta không có!"
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, ngoài trướng đã đốt đuốc, một chút ánh lửa đo đỏ chiếu vào, bóng tối khiến mỹ nhân càng đẹp, gương mặt lộ ra dưới mái tóc thật sự là quá xinh đẹp rồi, lúc Lý Đông Thanh ngẩng đầu còn vì sốt mà có chút mê man lên, liền nhìn thấy một màn khiến người kinh tâm động phách này.
Ninh Hòa Trần nói: "Ta ngược lại cũng quên mất, Lưu gia các ngươi đều đa tình, đủ tuổi rồi cũng muốn một Vệ mỹ nhân sao?"
"...!Ta không có," Lý Đông Thanh lại nằm xuống lại, rầu rĩ nói, "Ngươi lại đùa cợt ta.
Ta chỉ là nghĩ đến mọi người đều nói Vệ Tử Phu lớn lên xinh đẹp, đặc biệt là tóc của nàng, Võ đế yêu thích không buông tay...!Ta liền nghĩ, nàng có đẹp bằng ngươi không? Ngươi từng gặp Vệ Tử Phu rồi sao?"
Ninh Hòa Trần tức giận nói: "Ta đi đâu mà gặp, lăn sang một bên ngủ."
Lý Đông Thanh vẫn còn nằm ở trên đùi y, trở mình, nhìn góc áo của Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi thật thơm."
Ninh Hòa Trần: "..."
Lý Đông Thanh như căn bản không cảm thấy chính mình đã nói cái gì, đã làm gì, còn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, nói: "Võ đế tại sao không thích hoàng hậu? Nếu như không thích, cũng đừng lấy nàng.
Ta thấy hắn cũng không thích Vệ Tử Phu, Vệ Tử Phu tiến cung, hắn còn quên mất người ta, quên mất một năm mới nhớ tới, thật sự yêu thích tại sao lại như vậy?"
Ninh Hòa Trần nói: "Giả vờ ngốc cái gì, ngươi biết tại sao."
Lý Đông Thanh: "Hì hì."
Hắn liền đúng là hiểu, chỉ có điều không phải cuộc sống của chính mình, nói tới vẫn thấy thoải mái.
Võ đế lấy A Kiều, là bởi vì không thể không lấy, hắn muốn không phải A Kiều, mà là thế lực của trưởng công chúa sau lưng A Kiều.
Nghe đâu cô công chúa A Kiều này tính cách quái đản ương ngạnh, Võ đế rất không thích, hắn nhẫn nại hoàng hậu của chính mình, sau này ở trong nhà của tỷ tỷ mình gặp được ca nữ Vệ Tử Phu, sau khi đón người về cung lại quên mất người này, quên mất hơn một năm, thời điểm Vệ Tử Phu xin từ cung mới nhớ tới.
Lại bởi vì tuy rằng không thích Trần A Kiều, nhưng cũng không thiếu một Vệ Tử Phu.
Cho nên Ninh Hòa Trần mới nói họ Lưu bọn họ đều đa tình như vậy, Cảnh Đế kỳ thực cũng là một nam nhân như thế.
"Ta hỏi ngươi," Ninh Hòa Trần hôm nay đối với hắn tốt hơn nhiều, còn nguyện ý cùng hắn trò chuyện, "Nếu như là ngươi, lấy một nữ nhân mình không thích có thể làm hoàng đế, ngươi lấy hay không lấy?"
Lý Đông Thanh nói: "Vậy ta muốn làm hoàng đế sao?"
"Ngươi hỏi ai?"
"Ồ," Lý Đông Thanh cười nói, "Ta hỏi chính mình đây, ta cũng có chút muốn làm đây, nếu như nàng cũng đẹp như ngươi, vậy ta liền lấy.
Nếu như nàng dung mạo không đẹp, tính khí lại xấu, vậy ta liền thôi."
Ninh Hòa Trần: "Khoác lác đi."
"Ta không có," Lý Đông Thanh nói, "Ngươi suy nghĩ một chút đi, ngươi cưới một người phụ nữ lại không yêu nàng, giống như A Kiều vậy, vậy nàng không phải sớm muộn đều bị phế sao? Nàng là ân nhân của ta, ta không muốn để nàng ở trong lãnh cung sống hết đời, thế nhưng cũng không muốn nàng dằn vặt ta."
Ninh Hòa Trần nhìn hắn, nở nụ cười một tiếng, không biết là có ý gì, ngoài miệng vẫn cứ nói: "Nói mạnh miệng.
Không làm hoàng đế, ngươi đó là một con đường chết."
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi vừa nãy đâu có nói như vậy!"
"Ngươi ngốc sao?" Ninh Hòa Trần nói, "Đây còn phải nói?"
Lý Đông Thanh nói: "Hai ta đang nói giả thiết, chính ngươi không nói rõ ràng, còn mắng ta ngốc?"
Ninh Hòa Trần thờ ơ nói: "Thì thế nào?"
Lý Đông Thanh: "..."
Ninh Hòa Trần đẩy đầu của hắn một cái, nói: "Đi sang một bên ngủ."
"Gối một lát thì làm sao!" Lý Đông Thanh nói, "Ngươi cả ngày lúc nào cũng thế, cũng quá nhỏ nhen."
Ninh Hòa Trần: "..."
Ninh Hòa Trần không tin được: "Ngươi nói cái gì?"
Lý Đông Thanh nói xong cũng chột dạ hối hận rồi, bất động thanh sắc dời lên trên gối, Ninh Hòa Trần ngược lại là không nói gì thêm nữa, Lý Đông Thanh ngày đó cũng trải qua khổ cực, nghe Y Trĩ Tà mạnh miệng lâu như vậy, tinh thần căng thẳng, chưa qua bao lâu đã ngủ rồi, tỉnh lại sau giấc ngủ này, sốt triệt để lui xuống.
Chỉ là vừa mở mắt, đã tìm không thấy Ninh Hòa Trần.
Nghe nói Y Trĩ Tà mang binh ra ngoài, Lý Đông Thanh tự trói mình lại, lỏng lẻo mà thắt một cái, cảm thấy làm tù binh như này kỳ thực rất thích ý.
Nhưng mà thời điểm chỉ có chính mình, chuyện phiền lòng lại bắt đầu nổi lên.
Nghe gió Bắc thổi vù vù, Lý Đông Thanh nằm ngửa, nghĩ tới: Gió lớn thổi này, mây toả ra Cao hoàng đế, Cao hoàng đế, hắn bỗng nghĩ đến, Cao hoàng đế một đời vận may cũng quá tốt rồi, ngoại trừ lần bị vây ở Bạch Đăng, hình như cũng không bị thua thiệt nhiều lắm.
Người cho dù có hùng tâm đại khái, lại có thể