Lý Đông Thanh nói: "Ta cảm thấy, Y Trĩ Tà đối với ngươi có tâm tư khác."
Ninh Hòa Trần nhìn hắn, ngậm cười hỏi: "Tâm tư gì?"
"Thì chính là cái tâm tư kia ấy, " Lý Đông Thanh thật không tiện nói thẳng, "Ngươi biết rõ mà, tâm tư không tốt."
Ninh Hòa Trần không quan tâm nói: "Quả thực có biết, vậy thì như thế nào?"
Lý Đông Thanh không còn gì để nói, một lát sau, lầm bầm lầu bầu: "Ta nghe nói, bọn họ phụ thân chết rồi, nhi tử có thể lấy bất luận mẫu thân nào ngoại trừ mẹ đẻ của mình, ngươi từng nghe câu chuyện Mạo Đốn tên kêu chưa? Mạo Đốn bắn tên kêu về phía yên thị của chính mình chỉ vì muốn huấn luyện sự trung thành của tướng sĩ, ngươi...!Biết rõ hắn..."
Ninh Hòa Trần cảm thấy buồn cười, nói: "Được rồi, cho dù hắn không phải người tốt, lẽ nào ta là sao?"
Lý Đông Thanh: "Ngươi hà tất cứ phải hạ thấp chình mình như vậy, ngươi người này, thật là!"
Hắn vẫn là thân cận Ninh Hòa Trần, giống như chó con thân thiết với người đối tốt với mình, không quản Ninh Hòa Trần nhanh mồm nhanh miệng ra sao, nhưng cũng không thật sự tổn thương hắn một chút, có người chính là muốn tín nhiệm người khác, dựa vào thiện ý của người khác mà sống tiếp, Lý Đông Thanh chính là như vậy.
Lý Đông Thanh nói: "Ta rõ ràng là thật lòng quan tâm ngươi."
Ninh Hòa Trần thuận miệng nói: "Ngươi rõ ràng là mỗi ngày múa mép khua môi, việc không làm được bao nhiêu, mà lời hay lại nói được cả sọt."
"Ngươi tại sao lại như vậy chứ?" Lý Đông Thanh không thể nghi ngờ là bị y chễ giễu, nói, "Thôi."
Ninh Hòa Trần trêu ghẹo hắn: "Lại muốn khóc sao?"
Lý Đông Thanh triệt để không phản ứng y, lại nghĩ đến chuyện phiền lòng của chính mình, nghĩ đến Lâm Tuyết Nương, nghĩ đến thôn Khất Lão, nghĩ đến mấy người phụ nữ kia.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, mà thật sự hiểu không ít, cái gì cũng hiểu."
Lửa than nổ đồm độp, ánh lửa trên mặt Ninh Hòa Trần lóe lên một cái.
"Vậy ngươi cũng phải biết, mạng của ngươi treo ở trong tay Y Trĩ Tà," Ninh Hòa Trần nói, "Ở trong tay người Hung Nô, chung quy phải cúi đầu thôi."
Lý Đông Thanh nói: "Chẳng lẽ là vì mạng của hai người chúng ta sao?"
"Không, " Ninh Hòa Trần hiếm thấy thẳng thắn, nói, "Ta có lẽ là do quen nhẫn nhục chịu đựng rồi."
"Cha ta là tội thần," Ninh Hòa Trần nói, "Bị Bất Khả Đắc sơn mua về, lên Hoàng Kim Đài, lại ăn nhờ ở đậu mười ba năm,...!Mười ba năm, chưa từng nói một chữ Không.
Người người nói ta dễ tính.
Quý lão tứ trèo lên đầu ta gảy phân, ta cũng nhịn, lại lấy đó gọi ta là Khiêm nhượng quân tử, bản chất ti tiện này, sợ là một chốc không đổi được."
Nếu như Lý Đông Thanh nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Ninh Hòa Trần cùng hắn tâm sự.
Lý Đông Thanh lại nghĩ đến, hắn mới vừa ở trong mơ nghĩ thông suốt sự tình.
Ninh Hòa Trần ngày hôm nay thực sự là ôn nhu, nếu vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi đối với ta cũng không như vậy."
"Ngươi cái nhóc con này, " Ninh Hòa Trần, "Ta cần ngươi sao?"
Lý Đông Thanh nói: "Hả, thế ngươi cần Y Trĩ Tà sao?"
"Cũng không cần tới," Ninh Hòa Trần cười nói, "Trêu hắn thôi, có quan hệ gì đâu."
"Ta không thích người Hung Nô," Lý Đông Thanh nói, "Y Trĩ Tà thấy ngươi dung mạo xinh đẹp mà thôi, hắn có thê tử của chính mình, đang trêu ghẹo ngươi, hắn e rằng còn cảm thấy ngươi là người tùy tiện đấy! Dựa vào cái gì chứ?"
Ninh Hòa Trần lại cảm thấy hắn đang kể chuyện cười, nói: "Ta đúng là người tùy tiện."
"Lý Đông Thanh, ta với ngươi không giống nhau," Ninh Hòa Trần nói, "Ta vì sống sót, chính là người tùy tiện cái gì cũng có thể, ngươi nghĩ gì vậy?"
Lý Đông Thanh yên lặng không lên tiếng.
"Vậy ngươi tại sao còn muốn báo thù chứ?" Lý Đông Thanh một lát sau tìm về suy nghĩ của mình, "Cứ ở Bất Khả Đắc sơn, không tốt sao?"
Ninh Hòa Trần: "Sống sót cũng phải xem sống thế nào, ta chính là muốn sống sót khiến người e ngại như vậy, Lý Đông Thanh, cả nhà ta, suy tàn quá buồn cười, cho dù là súc sinh cũng thể sống tạm bợ được, huống chi ta còn là người."
"Ngươi rõ ràng đang nói khoác, " Lý Đông Thanh nói, "Chính ngươi còn chưa nghĩ thông đã tự mình chạy đi báo thù."
Ninh Hòa Trần trong nháy mắt chấn kinh rồi.
Lý Đông Thanh: "Ngươi ở Bất Khả Đắc sơn, ở trên giang hồ, có bằng hữu, có tri kỷ, cũng có sư huynh đệ cùng hồng nhan tri kỷ, ngươi cố tình không buông tha chính mình, ca ca, ngươi cũng nằm gai nếm mật sao?"
"Đừng nói nữa." Ninh Hòa Trần vứt da sói lên người hắn, nói, "Nói không thông."
Nói không thông, hai người mỗi người đều nói theo lý của chính mình, sẽ đều do dự.
Thật ra Ninh Hòa Trần quả thực không nên mang theo cái gánh nặng là hắn, Lý Đông Thanh là người liên lụy, nếu như giao cho vận mệnh, có lẽ có thể tự cầu một con đường sống thôi.
Lý Đông Thanh cầm một cái kim, khâu hai mũi cuối cùng, khâu xong áo choàng da sói, sau đó khoác lên trên người y, đầu sói chụp lên bả vai Ninh Hòa Trần, đuôi sói may làm cổ áo, nhìn cũng không tinh tế, thế nhưng từng mũi khâu từng đường chỉ đều được may rất tốt, cũng rất ấm.
Lý Đông Thanh nói: "Ta biết ngày hôm nay ngươi đi làm gì, hôm nay chúng ta phải chia xa rồi, đây là lễ vật ta tặng ngươi, ca ca, ta thật lòng hy vọng ngươi sống tốt, thật lòng muốn nhận thức ngươi làm ca ca, ngươi không thích ta, ta cũng vẫn thích ngươi."
Ninh Hòa Trần thật lâu không nói gì.
"Trời đất không ngừng lớn mạnh, quân tử cũng theo đó mà không ngừng vươn lên," Lý Đông Thanh nói, "Ca, ngươi là người làm nên đại sự, phải không ngừng vươn lên, lúc trước ta đã nói, người với người gặp gỡ đều là duyên phận, ta cả đời này chưa từng thấy cha mẹ ruột, thế nhưng là một đường gặp may, được cha mẹ nuôi tốt bụng nuôi lớn, dạy ta lễ nghi học vấn, bảo ta làm người tốt, làm việc tốt, sau đó lại gặp ngươi, ngươi cũng tốt với