Lý Đông Thanh nằm trên lồng ngực y, nói: "Có thật không?"
Ninh Hòa Trần giống như dỗ trẻ con mà vuốt ve bờ vai hắn, cũng không trả lời, động tác lại như đang vỗ về Lý Đông Thanh, hứa hẹn: "Ta nhất định sẽ trở về."
Lý Đông Thanh mười sáu tuổi, nhưng đã cao bằng Ninh Hòa Trần rồi, nằm trong ngực của y vẫn giống như buổi tối khi còn mười lăm tuổi năm đó.
Ninh Hòa Trần hỏi: "Thích chỗ này sao?"
"Thích." Lý Đông Thanh đáp.
Ninh Hòa Trần nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Ninh Hòa Trần buồn ngủ, một hồi lâu sau nói: "Thích là tốt rồi."
Lý Đông Thanh thích cuộc sống yên ổn, cho dù đang lưu lạc thì trong lòng cũng thầm mơ ước có một ngày chính mình cũng sẽ có nhà.
Dựa vào mơ ước như vậy, cảm giác mình còn có sức mạnh.
Hiện tại hắn có bằng hữu, cũng có sư phụ, trưởng bối ở bên người, hắn không cần lo lắng ngày mai có phải rời khỏi nơi này chạy về nơi khác hay không.
Mỗi ngày lúc tỉnh lại đều biết mình đang là người ở đâu.
Lý Đông Thanh là một người dễ bị dao động, cho dù vừa bắt đầu rất không thích Nguyệt Chi, nhưng chung sống một năm cũng cảm thấy kỳ thực không tệ, đây là một nơi không tồi.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi cảm thấy ta nên thích nơi này sao?"
"Ta cảm thấy," Ninh Hòa Trần chậm chạp nói, "Ta cảm thấy sao cũng không có ý nghĩa gì."
Lý Đông Thanh ngẩng đầu nhìn y, Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, câu được câu không mà nhẹ nhàng vỗ về hắn, nói: "Đồ nhi, chỉ cần ngươi vui thôi."
Lý Đông Thanh nặng nề vùi đầu trở lại, Ninh Hòa Trần vỗ về khiến hắn mở mắt liếc nhìn một cái, y lại vỗ vỗ hắn, dùng cánh tay vòng lấy hắn, ngủ thiếp đi.
Hai người truyền cơn buồn ngủ cho nhau, thế mà đều ngủ cả rồi, Lý Đông Thanh còn ngủ rất ngon.
Thành Trường An, Vị Ương cung.
Vệ Tử Phu gầy gò, mái tóc thật dài buông xuống bên hông, nhẹ nhàng buộc lại, đang dùng dao nhỏ cạo xuống đàn hương, lấy một khối bào cách hoa vân, đệm lên trên tàn hương bằng phẳng, làm cho đàn hương rơi xuống bào cách, nhẹ nhàng gõ một lát.
Võ đế từ ngoài cửa đi vào, cũng không ai thông báo, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, ôm nàng một cái, Vệ Tử Phu cả kinh, còn chưa quay đầu lại Võ đế đã đặt cằm lên vai nàng, nói: "Làm gì vậy?"
Vệ Tử Phu nói: "Lư hương của người cháy hết rồi."
"Không cần ngươi làm," Võ đế nói, "Bảo ngươi đến không phải để ngươi làm việc."
Vệ Tử Phu cúi đầu, nói: "Chỉ là muốn làm chút gì cho người thôi."
Võ đế yên lòng, ấn lại bả vai của nàng, quay nàng lại đối mặt với chính mình, nhìn theo ánh mắt đã rủ xuống của nàng: "Ngươi vất vả rồi."
Vệ Tử Phu nói: "Thế nhưng đây đều là việc nhỏ thôi..."
"Ta không phải nói cái này," Võ đế ôn nhu nói, "Trẫm nói là đệ đệ ngươi."
Vệ Tử Phu nghiêng đầu đi, không dám nói gì nữa.
Võ đế nói: "Trẫm đã điều tra rõ, là hoàng hậu hãm hại Vệ Thanh, thế nhưng trẫm bây giờ còn không thể động đến hoàng hậu.
Ngươi hiểu mà."
"Không," Vệ Tử Phu vội vàng nói, "Đừng, hoàng thượng, Vệ Thanh chỉ là hạ nhân, hoàng hậu muốn một cái mạng của kẻ dưới, đây vốn không sai."
Dưới mắt nàng đánh một mảnh hồng, dưới ánh sáng mờ nhạt, quả nhiên là quyến rũ mê người, mỹ lệ cực kỳ.
Lưu Triệt nhìn một chút liền ôm nàng vào trong ngực, nói: "Bé đáng thương."
Vệ Tử Phu lúc này nước mắt cũng không dám rơi, nhịn thì nhịn không được, mím môi một cái suýt chút nữa khóc lên, rồi lại miễn cưỡng cắn môi nín trở về.
Lưu Triệt vẫn chưa nhìn thấy, vỗ về an ủi nói: "Trẫm đã mệnh Nghiêm Trợ thành xa kỵ tướng quân đến Ba quận tấn công Thôn Bắc Hải, Vệ Thanh liền đi theo Nghiêm Trợ cùng xuất hành, nếu là chuyến này lập được công, trẫm còn muốn trọng dụng hắn."
Vệ Tử Phu khấu tạ: "Tạ ơn hoàng thượng!"
Lưu Triệt lại một cái kéo nàng trở về, nói: "Ngươi còn cần nói với ta lời này sao?"
Đang lúc nói chuyện, mái tóc đen bóng của Vệ Tử Phu ở trước mắt Lưu Triệt lay qua lay lại, đôi tay hắn xẹt qua mái tóc dài của Vệ Tử Phu, một phát kéo xuống sợi dây buộc, tóc dài lúc này thả ra, buông ở bên eo, Vệ Tử Phu bị đau, la lên một tiếng, Lưu Triệt ôm hông nàng ngã xuống đất, thấp giọng nói: "Bé đáng thương."
Bóng đêm thâm trầm dày đặc, yên tĩnh đến một tiếng gió cũng không có, toàn bộ Đông Âu thành đều đang ngủ say, chỉ có một toà tiểu lâu hai tầng sáng lên một cốc đèn.
Đến sau nửa đêm, hắn bị tiếng sột soạt đánh thức.
Ninh Hòa Trần đã mặc y phục xong, đang buộc tó lại c.
Lý Đông Thanh ngồi dậy, trong giọng còn mang theo ngái ngủ, nói: "Ngươi phải đi sao?"
Ninh Hòa Trần đi tới, nói: "Ngủ tiếp đi."
Lý Đông Thanh ngẩng đầu nhìn y, Ninh Hòa Trần vươn tay muốn sờ mặt của hắn, giữa đường lại đổi thành vỗ vai, nói: "Ta sẽ mau chóng trở lại, đừng lo lắng."
Lý Đông Thanh đè lại bàn tay y đang đặt trên vai mình, nói: "Hoàng đế không ngừng mượn binh Đông Âu, ngươi và thúc thúc nhất định phải cẩn thận.
Ngươi nhất định phải sống sót, nhất định!"
Ninh Hòa Trần cười nói: "Người có thể giết ta còn chưa sinh ra."
Lý Đông Thanh rốt cuộc cũng bật cười, lại vẫn cứ cảm thấy khó chịu, giống như trên ngực bị chặn một khối đá lớn.
Ninh Hòa Trần muốn căn dặn hai câu, nói: "Nếu bị bắt nạt, ngươi sẽ làm sao?"
"Đánh lại." Lý Đông Thanh thành thật nói.
"Ừm." Ninh Hòa Trần gật gật đầu, "Ta đi mấy ngày, đừng để bị bắt nạt.
Được rồi, không nói nữa, ta đi đây."
Lý Đông Thanh nhìn chằm chằm, vẫn cứ nhìn, Ninh Hòa Trần thổi tắt đèn, thời điểm đẩy ra cửa sổ, ánh trăng lén lút chui vào, hắn nhìn thấy Ninh Hòa Trần quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó mới quay người nhảy ra ngoài.
Lý Đông Thanh một mình ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn, cảm giác trong lòng có chút trống rỗng.
Hắn lại nằm xuống, chỗ Ninh Hòa Trần nằm ngủ vẫn còn ấm, chính mình cuộn người về phía trước, nghĩ thầm: "Ninh Hòa Trần lúc này đã ra khỏi cửa thành của Đông Âu quốc rồi."
Y thuận bóng đêm lao nhanh, có lẽ sẽ ở giữa đường mua một con ngựa, buổi chiều ngày mai có thể đến Ba quận, nhìn thấy Hoắc Hoàng Hà cùng Diệp A Mai, một trận khả năng phải đánh ba ngày ba đêm, cũng có thể phải đánh đến bảy ngày bảy đêm, cũng có lẽ hai ngày là có thể đánh xong rồi, ngày thứ ba liền lên đường quay về.
Ý thức của hắn theo hành trình lần này của Ninh Hòa Trần phiêu bạt, đã thay Ninh Hòa Trần trải qua mọi chuyện dọc đường đi, lay động tung bay, liền đi vào giấc ngủ.
Hôm qua khi Ninh Hòa Trần đi, Lý Đông Thanh còn cảm thấy không sao.
Mà