Vệ Thanh am hiểu tấn công chớp nhoáng.
Lý Đông Thanh vào lúc này mới chợt nhớ tới những lời của binh sĩ kia.
Diệp A Mai nhảy xuống ngựa, lần lượt tìm kiếm từng thi thể phía dưới, Hoắc Hoàng Hà biết nàng đang tìm cái gì, cũng nhảy xuống ngựa, Từ Phượng nhìn bọn họ một cái, nói: "Ta đi lên xem xem."
Phương Thanh Trạc vốn còn lo lắng không có cách nào giải thích với Văn Nhân gia, hiện tại lại lo lắng người có thể giải thích cũng đã không còn.
Dưới chân có không ít thi thể không mặc áo giáp, hiển nhiên là người giang hồ.
Bọn họ dựa theo ánh trăng lạnh lẽo tìm kiếm thi thể, mấy người Lý Đông Thanh không có người quen ở đây, chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn tâm tình của mọi người dần dần suy sụp.
Lý Đông Thanh hỏi Vương Tô Mẫn nói: "Ngươi để Nghiêm Trợ ở đâu rồi?"
"Chuồng lợn," Vương Tô Mẫn nói, "Hẳn là đã chạy rồi."
Lý Đông Thanh nói: "Đi xem xem."
Đi mới nhìn thấy, không chỉ có Nghiêm Trợ, ngay cả lợn cũng chạy đi mất.
Chồng đá vây xung quanh tường đã đổ, trên đất chỉ để lại một chuỗi xích sắt.
Vương Tô Mẫn nói: "Bản thân hắn chắc chắn không thể làm đứt được, là Vệ Thanh tới cứu hắn."
Lý Đông Thanh lúc này mới suy ngẫm cái tên này một chút, nói: "Đệ đệ của Vệ Tử Phu."
Qua một lát, hắn mới phản ứng được, lại hỏi: "Ngươi lấy dây xích treo lợn trói hắn?"
"Không thì còn có thể dùng cái gì," Vương Tô Mẫn hỏi ngược lại hắn, "Dùng xích sắt treo lợn cũng chạy mất kìa."
Lý Đông Thanh: "...!Được rồi, cũng đúng."
Vương Tô Mẫn nói: "Bây giờ như thế nào? Thua rồi."
"Thua thì thua," Lý Đông Thanh nói, "Ta cũng hết cách rồi, đi một bước xem một bước đi, chỉ cần người còn sống cũng không coi là thua, hơn nữa mục đích chúng ta tới đây cũng không phải là vì thắng."
Vương Tô Mẫn vừa nghĩ, hình như cũng đúng, gật đầu nói: "Có lý."
Hắn vẫn luôn có chút ngốc nghếch, vừa bình tĩnh vừa ngốc nghếch, Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi có biết Vệ Thanh không?"
"Không biết," Vương Tô Mẫn không hiểu ra sao, "Ta sao mà biết hắn được?"
"Vậy sao ngươi lại rất hiểu hắn?" Lý Đông Thanh nói.
Vương Tô Mẫn nói: "Ta cũng biết Vệ Tử Phu, sao ngươi không hỏi ta có quen biết Vệ Tử Phu hay không?"
Lý Đông Thanh: "Quen biết à?"
"Quen cái rắm." Vương Tô Mẫn nói, "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, các ngươi đến kẻ địch là ai cũng không rõ ràng, còn muốn thắng.
Người có thể dùng bên cạnh Hán Võ đế, người Hung Nô còn hiểu hơn người Hán các ngươi, đây chính là nguyên nhân vì sao mà hơn ba mươi năm các ngươi vẫn không thắng được."
Hắn giáo huấn rất đúng, Lý Đông Thanh tuy rằng hiểu được đạo lý này, thế nhưng lại làm không tốt, vừa khinh địch vừa thờ ơ, cho nên mới nhanh chóng thua như vậy, hắn cũng hẳn từ bên trong mà rút ra được bài học, Lý Đông Thanh nói: "Ngươi nên sớm nhắc nhở ta."
"Tâm tư của ngươi không ở nơi này " Vương Tô Mẫn lại nói, "Đạo lý chính ngươi cũng hiểu, nói thì có ích gì?"
Lời này nhắm trúng hồng tâm.
Nếu như nói Ninh Hòa Trần không biết phải để nguồn căn ở nơi đâu, cho nên mới bị ý chí của bản thân dằn vặt, còn Lý Đông Thanh lại đứng ở ngã tư đường, bị thế lực tứ phương lôi kéo.
Cho dù hắn có quyền lựa chọn con đường của bản thân, mà dây cương nhân sinh nằm trong tay của chính mình, nhưng làm sao quất đánh con ngựa mang vác nhân sinh lại làm cho người khổ não mê man.
Hắn từ nhỏ đã đọc sách, học lão tử, cũng học đạo Khổng Mạnh, đọc sách sử cũng học binh pháp, mỗi thứ đều tiếp xúc một ít, biết được kiếp trước đời này của vương triều Đại Hán, chỉ là hắn từ nhỏ đã đoán được mình không thể chân chính ưỡn ngực ngẩng đầu mà đi vào Trường An.
Đi vào giang hồ chỉ là vì tự vệ, hắn cũng không cảm thấy mình và những người này có tình cảm gì.
Lý Đông Thanh cũng không biết mình sẽ đi về đâu, giống như một cây lục bình, ở đâu cũng không có cảm giác thuộc về.
Vương Tô Mẫn nói: "Đi thôi, về nhà thôi."
Lý Đông Thanh nghe thấy gắn gọi Đông Âu là nhà, lại hỏi: "Ngươi không muốn về Tiên Bi sao?"
"Không muốn," Vương Tô Mẫn liếc hắn một cái, trả lời, "Ta từ nhỏ đã sinh ra trên thảo nguyên, chưa từng về Tiên Bi, ta tình nguyện về Trường An."
Vương Tô Mẫn một thân một mình, hai tay trống không, mở tay ra, nói: "Mà thật sự ở chỗ nào cũng như nhau."
Lý Đông Thanh hiếm thấy hỏi hắn một câu: "Vậy ngươi cảm thấy ta nên về đâu đây?"
Vương Tô Mẫn tỏ vẻ việc không liên quan tới mình, nói: "Ai biết được, hỏi ta làm gì, tự mình cân nhắc đi."
Lý Đông Thanh chỉ đành từ bỏ, hai người đồng loạt trở về, sắc trời đen kịt, Vương Tô Mẫn đeo đao của chính mình, thanh kiếm lúc trước hắn trộm được chưa từng dùng tới.
Vương Tô Mẫn này khiến người ta cảm thấy đoán không ra, hắn thứ gì cũng lộ hết ra ngoài, hào phóng mà nói cho ngươi, cho ngươi xem, thế nhưng sẽ luôn cảm thấy hắn còn có bí mật.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi có phải định rời đi đúng không."
Hắn trước sau không hiểu Vương Tô Mẫn tại sao cùng hắn đến Đông Âu.
Cảm thấy có lẽ hơn nửa còn có cố sự, Vương Tô Mẫn lại nói: "Đi chỗ nào cơ?"
Lý Đông Thanh: "Trường An, hoặc là chỗ nào đó, chính là không biết ngươi nghĩ như thế nào, cho nên mới hỏi."
Vương Tô Mẫn nói: "Không có ý nghĩ gì, làm gì, sợ ta đi?"
Lý Đông Thanh dù sao cũng hơi sợ sệt xa cách, Vương Tô Mẫn nói đúng.
Hắn và những người này đã quen ở chung, Vương Tô Mẫn không chỉ võ công cao cường, hơn nữa còn rất tin cậy, là một người bạn rất tốt.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi lúc đầu đã nói muốn theo ta mà."
"Không hối hận," Vương Tô Mẫn nói, "Nhắc cái này làm gì?"
Lý Đông Thanh thẳng thắn nói: "Ta cho là ngươi sẽ thất vọng về ta, không muốn cùng ta làm bằng hữu."
"Vì sao thất vọng," Vương Tô Mẫn nói, "Ta chưa từng có hi vọng gì về ngươi, ngươi không phải vẫn luôn như vậy sao? Đừng suy nghĩ quá nhiều, người Hung Nô có câu: Thường xuyên chăm cây đào, sao lại không có chim đậu, mọi người làm bằng hữu với ngươi, chính là vì thích ngươi."
Lý Đông Thanh không nghĩ đến người khác có muốn làm bằng hữu cùng hắn hay không, hắn hiện tại không thiếu bằng hữu, hắn chỉ là sợ xa cách, hơn nữa hắn luôn cảm giác Vương Tô Mẫn sẽ rời đi, có thể là giữa hai người từng trải qua xa cách quá nhiều trong đời, Lý Đông Thanh nói thế nào vẫn chỉ là một thiếu niên, năm nay chưa tới mười bảy tuổi, Vương Tô Mẫn lớn hơn hắn gần mười tuổi, hắn thân mang tuyệt kỹ, nhìn qua lại có rất nhiều bí mật.
"Nếu như ngươi muốn đi, nhất định phải nói cho ta biết." Lý Đông Thanh nói.
"Đến cùng đi đâu cơ?" Vương Tô Mẫn khó hiểu, thiếu kiên nhẫn, nói, "Biết rồi."
Lý Đông Thanh lúc này mới hơi yên lòng một chút, hai người đi tới nơi có ánh sáng, Diệp A Mai vừa vặn từ trên bậc thang đi xuống, nhìn thấy hai người có chút bất ngờ, nói: "Đi đâu vậy?"
"Tìm Nghiêm Trợ," Lý Đông Thanh