Hỏa Tầm Sưởng Minh ngày hôm nay quyết định mời mọi người ăn chút gì đó ngon ngon.
Hắn và Lý Đông Thanh không giống nhau lắm, Hỏa Tầm ở Nguyệt Chi là một dòng họ rất hiển hách, hắn có cha có nương, Đại ca nữ lại là cô cô của hắn, không thiếu tiền.
Lý Đông Thanh cho dù bình thường trong tay có tiền, cũng nhất định không dư dả bằng Hỏa Tầm Sưởng Minh.
Chỉ có điều Hỏa Tầm Sưởng Minh không coi những trọng thứ này, không thích tiêu tiền, lúc thường cũng không có chỗ tiêu tiền.
Ngày hôm nay cắn răng một cái, mời bọn họ đến một tửu lâu lớn ăn cơm.
Sở Chung Kỳ ngồi xuống, gọi chút rượu, Đông Âu không thịnh hành uống rượu mạnh, hắn mấy lần gọi rồi lại thôi, gọi hai hộc rượu hoa tiêu.
"Nói là hoa cất," Sở Chung Kỳ ở trước mặt chủ quán, nói: "Kỳ thực một chút mùi vị của hoa cũng không có, cũng không mạnh, không mùi, không hiểu sao lại có người thích uống."
Lý Đông Thanh nói: "Hai chúng ta không biết uống rượu."
"Từ từ học thôi các đệ đệ," Sở Chung Kỳ nói, "Trên đời này không có chuyện nào một lần đã làm được, chủ quán, mang thêm hai hộc rượu ngọt."
Hai người nghẹn họng không trả lời được, đều không tiện từ chối.
Sở Chung Kỳ nói: "Lại mang thêm hai quả trứng gà."
Chủ quán hỏi: "Trứng gà gì cơ?"
Sở Chung Kỳ cười nhìn Lý Đông Thanh nói: "Luộc chín lòng trắng."
Lý Đông Thanh vội vàng nói: "Đừng đừng, ta không dám ăn."
Sở Chung Kỳ lại cười.
Lý Đông Thanh nói với chủ quán: "Không cần trứng gà."
Sở Chung Kỳ không khách khí nói: "Thèm thịt rồi, nào, cho hai khay thịt bò, một con gà, còn lại, tùy hai người đi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh lại nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh nói: "Hấp cho ta một con cá, không dùng tới, lát nữa ta mang về."
Có thể là từ nhỏ đã ăn chay, Ninh Hòa Trần không thích ăn thịt, thịt bò cảm thấy tanh, thịt dê cảm thấy gây, món ăn dân dã chất thịt thô, nhai không nổi, nuốt không trôi.
Chỉ có thịt cá vẫn còn được, kỳ thực cũng soi mói kén ăn lắm.
Hỏa Tầm Sưởng Minh "Này" một tiếng, đại khái là cảm thấy Lý Đông Thanh hẹp hòi, nói với chủ quán: "Chỗ của các ngươi có món gì ngon? Làm hai phần, một phần bưng lên, một phần khác đưa tới ngõ nhỏ theo địa chỉ, căn tiểu lâu thứ ba trong lầu.
Nếu như gõ cửa không ai tới, vậy thì gõ thêm hai lần."
Có tiền chính là có điểm tốt này, Lý Đông Thanh nói: "Không không không, không thể nhiều như vậy, một phần cá hấp, một phần đậu phụ, thêm một chén cơm nữa là được rồi.
Chờ một chút, làm phiền lại pha thêm một bình trà nóng đưa tới nữa."
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Trong nhà ngươi không phải có công nhân đốt lò sao?"
"Có," Lý Đông Thanh nói, "Thế nhưng lười nhác cực kì, không cho châm trà rót nước.
Ta phỏng chừng nếu không đưa cho y, chính y cũng không pha."
Hỏa Tầm Sưởng Minh lại nói với chủ quán: "Pha một bình ngon ấy."
Chủ quán nhớ lại từng lời, xoay người nói: "Cái khác không cần sao? Chỉ hai món ăn?"
Một mạch Hỏa Tầm ở lại Đông Âu đều không thiếu tiền, bảo khí của Nguyệt Chi, hoa quả phong phú, là tiểu quốc dồi dào, hắn vừa nhìn trang phục của Hỏa Tầm Sưởng Minh đã có thể nhận ra được.
Lý Đông Thanh nói: "Được rồi, nhiều hơn nữa y cũng không ăn."
Chỉ có hai món thôi, mà đêm nay hơn nửa là hắn vẫn phải ăn cơm thừa.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Bưng hết món ngon lên cho chúng ta đi, chúng ta ăn."
"Có một câu không biết có nên hỏi hay không," Sở Chung Kỳ nói xong, cũng không đợi Lý Đông Thanh đáp lại đã hỏi, "Ngươi và Ninh Hòa Trần là?"
"Rất khó nói," Lý Đông Thanh nói, "Bây giờ là sư phụ ta."
Sở Chung Kỳ: "Sau này không phải nữa à?"
"Sau này vẫn phải," Lý Đông Thanh nói, "Ý của ta là rất khó nói."
"Chỗ nào khó nói?" Hỏa Tầm Sưởng Minh nói với Sở Chung Kỳ, "Rất đơn giản, là tổ tông của hắn."
Sở Chung Kỳ nói: "Cảm giác ngươi và Lý Đông Thanh cũng không khác nhau lắm."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Hết cách rồi, tổ tông của hắn cũng chính là tổ tông của ta."
"Hiếm được một dịp, cũng gọi Vương Tô Mẫn tới dùng cơm." Lý Đông Thanh lại gọi hầu bàn tới, bảo hắn đến trại ngựa, gọi Vương Tô Mẫn đến, hầu bàn hỏi: "Không đến thì phải làm sao?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh hiểu rõ nói: "Cứ nói nơi này có rượu có thịt, còn có bằng hữu từ Nhạn Môn tới, hắn sẽ chạy đến."
Lý Đông Thanh nở nụ cười, Hỏa Tầm Sưởng Minh trước đây rất có địch ý với Ninh Hòa Trần, cảm tình với Vương Tô Mẫn cũng không ra sao, mà mấy ngày nay đều từ từ tốt lên.
Sở Chung Kỳ hoàn toàn hâm mộ, nói: "Có huynh đệ tốt ở bên người, thật tốt."
"Vậy còn ngươi?" Lý Đông Thanh thuận thế liền hỏi, "Hơn một năm nay ngươi đã làm gì? Không làm đạo sĩ?"
"Làm đạo sĩ sắp phải chết đói," Sở Chung Kỳ nói, "Ta không làm gì, đi một chuyến tới Trường An, cảm giác không sống được nữa, gần đây đang đi lang thang."
"Đi Trường An làm cái gì?"
"Môn khách," Sở Chung Kỳ nói, "Hoặc là phụ tá.
Thế nhưng phát hiện con người ta không quỳ nổi, không có cách nào hầu hạ người khác.
Hơn nữa du hiệp trong thành Trường An nhiều lắm, không thiếu một người như ta, cảm giác nhiều hơn ta cũng không nhiều, thiếu đi ta cũng không ít, ta đành đi."
Sở Chung Kỳ nói: "Lúc ngươi gặp phải ta, ta vừa mới xuất sư, xuống núi chưa được hai ngày, đói bụng muốn chết, nghe nói quan phủ chiêu đạo sĩ, ta vốn chính là làm cái này, đến tâm tư phản chính cũng có thể làm được, đi xin một bữa cơm, không nghĩ tới phương Bắc lạnh như vậy, thiếu chút nữa làm ta chết rét!"
"Nhạn Môn quả thực rất lạnh," Lý Đông Thanh nói, "Sở huynh...!Đợi đã, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Sở Chung Kỳ nói: "Hai mươi bốn nha."
"Sư môn là chỗ nào?" Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi.
"Không tiện nói lắm," Sở Chung Kỳ nói, "Cái này xác thực không thể nói, có hơi phiền toái."
Lý Đông Thanh còn chưa từng nghe thấy có sư môn không thể nói, huống chi hắn là đạo gia, đạo gia không phải luôn là chính thống sao?
Hỏa Tầm Sưởng Minh lý giải: "Không sao, tất cả mọi người đều có khổ tâm không thể nói."
"Đa tạ hiểu cho," Sở Chung Kỳ nói, "Dù sao ta cũng đã rời khỏi sư môn rồi, không quá liên quan đến ta.
Con người đều nên hướng về phía trước, đúng không? Không nói, không nói nữa."
Sở Chung Kỳ nói: "Các ngươi thì sao?"
Lý Đông Thanh lại kể lại sự tình của Ninh Hòa Trần, ngắt đầu bỏ đuôi một chút, chỉ không nhắc đến quan hệ giữa mình và Nguyệt Chi.
Lần nữa lặp lại quá trình, không riêng gì người nghe, người kể cũng là nghe lại một lần nữa, chuyện đã làm sai hay đúng, lại trở nên đặc biệt rõ ràng, Lý Đông Thanh nói mãi, tự xem xét lại: "Ta quá cho mình là đúng rồi."
Sở Chung Kỳ lại nói: "Ta thấy cũng không liên quan gì đến ngươi lắm, chính y rõ ràng cũng không mấy để bụng với cái mạng của mình đây."
Câu này coi như là nói trúng tử huyệt, Lý Đông Thanh cũng cảm thấy như thế, Ninh Hòa Trần sống rất mờ mịt, thế nhưng chính y không muốn đối mặt với mờ mịt của bản thân.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ta còn cho là cao thủ đều như thế đây, Hoắc Hoàng Hà lúc đó chẳng phải cũng như vậy?"
"Ta lại chỉ nghe nói Hoắc Hoàng Hà làm cơ quan rất tốt," Sở Chung Kỳ kinh ngạc