Lý Ẩm Phong nói: "Ngươi đang đánh cược ta với ngươi ai sợ chết hơn?"
Máu trên người Lý Đông Thanh tí tách chảy xuống, rơi trên mặt đất, Lý Đông Thanh nói: "Sơn chủ, ngươi có thể quay đầu, quay về rồi cái gì cũng sẽ không thay đổi, ta không được, nếu lần này ta quay đầu, sẽ không còn gì cả."
Lý Ẩm Phong thần sắc hơi động, tựa hồ bị hắn dao động, nhất thời không nói gì.
Lý Đông Thanh lại dứt khoát thu kiếm, vứt trường kiếm đi, cuộn lại, nắm chặt cán kiếm, ngồi xổm xuống bỏ thanh kiếm vào trong tay Lý Ẩm Phong.
Hắn rất có thành ý.
Lý Đông Thanh nói: "Chuyện về đại đệ tử của ngươi, ta rất xin lỗi, hắn là chết như thế nào? Ta thay Ninh Hòa Trần chịu một kiếm của ngươi, bất luận ta sống hay chết, món nợ này đều xóa bỏ đi."
"Nợ cha con trả," Lý Đông Thanh nói, "Ta bái Ninh Hòa Trần làm sư phụ, ta thay y chịu, hợp tình hợp lý chứ?"
Lý Ẩm Phong ngưng lại hai hơi, đứng lên, nói với các vị đệ tử: "Thu đi."
Mọi người thu thế, Lý Đông Thanh tay không, thẳng thắn vô tư đứng ở trước mặt hắn.
Lý Ẩm Phong liếc nhìn kiếm trong tay mình, cảm nhận được máu của Lý Đông Thanh cũng làm ấm chuôi kiếm.
"Sơn môn của chúng ta," Lý Ẩm Phong hỏi, "Ngươi đến cùng hiểu rõ không?"
Lý Đông Thanh ăn ngay nói thật: "Không hiểu lắm."
Ninh Hòa Trần không phải người thích nói chuyện phiếm, hết thảy cố sự đều chỉ là nói chêm chọc cười, hờ hững mà nói ra, y chưa bao giờ như Lý Đông Thanh, kể hết mọi chuyện của mình cho người khác.
Lý Ẩm Phong nói: "Ăn chay, ngươi hẳn là biết đi."
Chuyện này quả thật có biết, Lý Đông Thanh gật gật đầu.
Lý Ẩm Phong nói: "Ăn chay, là bởi vì vẫn còn thiện, không sát sinh.
Năm đó toàn bộ võ lâm đều đang vây quét Ninh Hòa Trần, thế nhưng chỉ có ta là có lý do chính đáng, y là đệ tử của ta, y phạm phải sai lầm, ta nên phạt y.
Thế nhưng phạt y, cũng là vì cứu y."
Lý Đông Thanh có thể hiểu được.
"Y không có lòng hướng thiện," Lý Ẩm Phong nói, "Ta cứu không được y, chỉ có thể thay giang hồ loại trừ mầm họa."
Lý Đông Thanh không muốn giải thích, cảm thấy thành kiến trong lòng người không thay đổi được, cho dù có thể, cũng không phải dăm ba câu là khuyên nổi, so với việc giải thích bằng lời, hắn càng yêu thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề, thế nhưng lúc này lại không được, hắn không có thời gian, hắn cũng không hy vọng lại kết thêm thù hận.
"Ngươi là sư phụ của y, theo lý mà nói, lời này không đến lượt ngươi tới nói," Lý Đông Thanh nói, "Y ở bên cạnh ngươi mấy chục năm, trong lòng y có hận, ngươi không nhìn ra được sao?"
Lý Đông Thanh hỏi: "Không ai nói với y làm sao để hóa giải thù hận trong lòng, y chỉ có thể nhẫn nhịn.
Sơn môn to lớn, không ai quan tâm y sao?"
Lý Ẩm Phong khẽ cau mày, tựa hồ cảm thấy cách nói của hắn rất buồn cười.
Lý Đông Thanh cũng không để ý, nói: "Ta nghĩ, bảy tuổi mất cha, trôi giạt khắp nơi, dù là ai cũng có thể nghĩ được, cuộc sống của y không dễ dàng."
Nếu như từ lúc nhỏ, có người dạy dỗ y, chăm sóc y, Lý Đông Thanh không tin Ninh Hòa Trần sẽ thống khổ như vậy, những tháng ngày Ninh Hòa Trần ở Bất Khả Đắc, mỗi một ngày đều có thể nói là miễn cưỡng, mỗi một ngày rời khỏi nơi đó, đều là đang chữa lành vết thương.
Lý Ẩm Phong không nói gì.
Lý Đông Thanh cũng đoán được, hắn không nói ra được cái gì.
Không ai sẽ thương yêu một đứa nhỏ quái dị, chờ Ninh Hòa Trần lớn lên, sau khi biết được làm sao mới có thể làm người khác yêu thích, y đã trở thành quân tử đệ nhất thiên hạ, mọi người chỉ là tán thưởng nhân phẩm của y, lại không ai yêu y.
Ninh Hòa Trần căn bản chưa từng nếm trải qua tư vị được người khác thương yêu.
Lý Ẩm Phong khẳng định không phải đối với ai cũng lạnh lùng, nhưng hắn chẳng qua cũng là một người bình thường, hắn không nhất định sẽ thích một đứa nhỏ có thân thế thê thảm trong sơn môn của chính mình.
Lý Đông Thanh rõ ràng, Ninh Hòa Trần không phải một khối đá cứng rắn, trái tim y là có thể tan ra, sở dĩ lạnh lẽo cứng ngắc như vậy, là bởi vì không ai muốn để nó tan ra.
"Lẽ nào, là ta khiến y trở thành như vậy?" Lý Ẩm Phong trái lại nở nụ cười, có chút ý tứ trào phúng.
Lý Đông Thanh lại nói: "Ta không có ý này, ngươi muốn tán gẫu sư môn, vậy ta cùng ngươi tán gẫu sư môn.
Ngươi cảm thấy Ninh Hòa Trần là sư môn bất hạnh của ngươi, ta cảm thấy Ninh Hòa Trần tiến vào Bất Khả Đắc, y cũng không may mắn, chỉ như vậy thôi."
Lý Ẩm Phong hỏi: "Ngươi cảm thấy y nên đi chỗ nào? Thiên hạ to lớn, còn có chỗ nào có thể bao dung được y?"
"Có thể không bao dung cho y," Lý Đông Thanh bình tĩnh nói, "Nếu như không ham muốn thiên phú của y, để y tự sinh tự diệt, y cũng không đến nỗi ngày hôm nay."
Lý Đông Thanh không chỉ là một lần cảm thấy, cuộc đời của Ninh Hòa Trần, mỗi một bước đều là đi sai.
Bất Khả Đắc tại sao muốn thu nhận Ninh Hòa Trần? Bởi vì Ninh Hòa Trần mới bảy tuổi đã lần đầu xuất hiện thiên phú võ học, nhưng là y chỉ có thể giết người, đối với võ nghệ không tinh, Lý Ẩm Phong nhất định cũng nhìn ra rồi.
Lý Đông Thanh kỳ thực cũng không muốn thay Ninh Hòa Trần nhận sai, dựa theo tính khí của Ninh Hòa Trần, y nhất định không cảm thấy chính mình có lỗi, nhưng Lý Đông Thanh thực sự không muốn để y gặp lại những người này, y không có một tia vui sướng, bọn họ chỉ có thể khiến Ninh Hòa Trần thống khổ.
Vì vậy Lý Đông Thanh nói: "Những chuyện trong quá khứ còn muốn dây dưa bao lâu? Ninh Hòa Trần nếu là nợ ngươi, ngươi hết thảy có thể tùy tiện đâm ta một kiếm, ta đến trả."
Bốn phía lặng im, đến người đi trên phố cũng đều chạy sạch, ngày hôm nay cũng coi như là đại náo một hồi.
Lý Đông Thanh cũng không có tự tin, cảm thấy Lý Ẩm Phong nhất định sẽ nghe chính mình.
Hắn cảm thấy chính mình không cần thiết phải nói quá mức rõ ràng, khiến người khó chịu như vậy.
Nói cho cùng, Ninh Hòa Trần xuất thân từ Bất Khả Đắc, y làm ra chuyện náo động như thế, Lý Ẩm Phong ngoại trừ tổn thất hai đồ đệ, còn thu hoạch được thanh danh.
Mọi người chán ghét không phải là Bất Khả Đắc, mà là Ninh Hòa Trần.
Nhưng bởi vì Ninh Hòa Trần, người bái vào sơn môn Bất Khả Đắc, khả năng chỉ càng nhiều, mọi người đều đuổi theo dấu chân của kẻ mạnh.
Lý Ẩm Phong không nên ở đây, người không thể quá mức tham lam, vừa muốn thanh danh, vừa muốn thắng.
Nếu như hắn thua tại đây, tất cả đều sẽ khác.
Lý Đông Thanh không nói những câu này, thế nhưng tin tưởng trong lòng Lý Ẩm Phong cũng tự