Xe ngựa từ phía Tây Nam từng trận từng trận kéo về đây, bóng tối bị triều dương xé thành hai nửa, một nửa là chân trời, phát ra ánh sáng lành lạnh, một nửa là đại địa.
Ánh mặt trời cùng bóng đêm đan xen quấn quýt, như mực nước tiến vào ao hồ mùa đông, nước ao lạnh lẽo, mặt trời cũng lạnh lẽo, bóng đêm từ từ bị nuốt chửng, trời triệt để sáng rồi.
Cửa lớn màu đen của thành Trường An nghiêm mặt lại, trên thành hào có một cây cầu, nặng nề nện xuống, nảy lên một tầng bụi bặm, xe ngựa tiến vào cửa thành, một đường chạy vào Vị Ương cung.
Lưu Triệt vừa trở về, không thể lập tức tiến cung, Xuân Đà tiến lên đón, đến bên tai hắn nói thầm, nói xảy ra một chút chuyện nhỏ.
Lưu Triệt lập tức trầm mặt, quay đầu nói với người bên cạnh: "An bài thật tốt cho người trên xe...!Đợi một lát, Tư Mã Tương Như hai ngày nay làm gì vậy? Để hai người họ làm quen một chút."
Xuân Đà nói: "Hoàng thượng hai ngày trước không phải bảo hắn chuẩn bị giúp Đường Mông chinh phạt Dạ Lang, Bặc Trung sao? Hẳn là đã chuẩn bị lên đường rồi."
"Ta cũng quên mất," Lưu Triệt vỗ đầu một cái, nói, "Quên đi, đừng tìm hắn, trước cứ để y ở cách cung của trẫm hai ngày đi, đây chính là trẫm thật vất vả mới cầu được, Lưu Bị ba lần đến lều tranh, trẫm cũng không khác gì mấy."
Xuân Đà nhìn thoáng về phía sau, hỏi: "Người đâu?"
"Ở phía sau," Lưu Triệt cũng không quay đầu lại đi về phía trước, nói, "Bị trọng thương, còn đang sốt cao, vẫn chưa tỉnh lại."
Xuân Đà trong lòng cả kinh, hỏi: "Vậy đoạn đường này..."
Cao đầu đại mã, suốt đêm hối hả, một đêm không biết đã phải đổi mấy con ngựa, ban ngày đã đến Trường An, chuyện này người sống cũng khó chịu, người sắp chết làm sao chịu được?
Lưu Triệt chính trực tráng niên, nếu không cũng không thức được, lúc này nói: "Tính là gì? Y không phải đệ nhất thiên hạ sao?"
Xuân Đà nhanh đến phía sau, dặn dò hạ nhân chuyển người, nói: "Nhẹ chút!"
Lưu Triệt tự mình đi về Vị Ương cung, mới bước vào đã nhìn thấy Điền Phẫn, Đậu Anh, Hàn An Quốc, Trương Âu đang quỳ một chỗ.
Lưu Triệt nhìn thấy lập tức vui vẻ, ngồi xuống, hỏi: "Làm sao thế? Trẫm mấy ngày nay không ở, khiến các ngươi mong nhớ thành như vậy?"
"Thừa tướng," Lưu Triệt thấy mấy người họ đều không nói lời nào, chọn trúng Điền Phẫn, nói, "Ngày hôm qua không phải thành hôn sao? Trẫm còn nghĩ nếu như có thể rút ra chút thời gian rảnh sẽ đến thăm một lát, xin chút hỉ khí, ai ngờ Thượng Lâm uyển từ khi xây lại thì càng chơi càng vui, trẫm săn mấy con lợn rừng, thời giờ đều trễ rồi, thế nên ở lại bên đó cùng ái phi.
Lát nữa chia cho các ngươi một phần thịt.
Thế nào? Còn mặt nặng mày nhẹ với trẫm? Đến cùng làm sao vậy!"
Điền Phẫn lúc này rập đầu, nói: "Hoàng thượng, hãy thay lão thần làm chủ!"
Lưu Triệt rót chén trà, tự mình uống hết, trừng mắt đè xuống cơn buồn ngủ, sau đó hỏi: "Làm sao vậy hả?"
Điền Phẫn đang quỳ lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói.
Điền Phẫn nói: "Ngày hôm qua ti thần đại hôn, Quán Phu đại náo hỉ yến của thần.
Cũng chỉ là thời điểm hắn chúc rượu ti thần, thần đang nói chuyện với Trình Bất Thức tướng quân, không nhìn thấy hắn chúc rượu, hắn đã nổi trận lôi đình, miệng đầy ô ngôn uế ngữ, ti thần có thể không thèm để ý, nhưng là hắn còn mắng Trình Bất Thức tướng quân, nói Trình tướng quân là một phân tiền cũng không đáng! Trình Bất Thức cùng Lý Quảng tướng quân là Vệ úy của hai cung Đông Tây, bảo vệ an nguy của hoàng đế, hoàng hậu cùng thái hoàng thái hậu, hắn chửi bới Trình Bất Thức tướng quân, đây chẳng phải là đang chửi bới thái hoàng thái hậu, hoàng đế, hoàng hậu sao?"
Hoàng thượng nở nụ cười, nói: "Chỉ vì chút chuyện này?"
Điền Phẫn lại ngẩng đầu, nói: "Hoàng đế, đây không phải là đại sự sao?"
"Hắn đắc tội thừa tướng, vậy trừng trị hắn là được," Lưu Triệt nói, "Quán Phu này, uống rượu vào luôn đi gây sự, chọc người chán ghét, giáo huấn hắn một chút, để hắn đời này không còn dám uống rượu, thôi, tản đi tản đi."
"Hoàng thượng cho là, đây không phải là đại sự, vậy thần còn có một đại sự muốn nói," Điền Phẫn nói, "Hoàng thượng, thần thấy Quán Phu xưa nay hoành hành vô kỵ, nhất định là có nguyên nhân, thần sai người đi thăm dò, gia tộc của Quán Phu ở nông thôn làm nhiều việc ác, là bá chủ một phương, dân chúng có nỗi khổ khó nói, không chịu được phiền phức, biết được có người muốn trừng trị Quán Phu, chặn lại xe ngựa khóc lóc tố cáo gia tộc hắn hung ác."
"Đây mới coi là một chuyện," Lưu Triệt lại uống một ngụm trà, "Vậy thì có tội chuộc tội, Trương Âu? Ngươi đi xác định một chút, đến cùng là ai, phạm vào lỗi nào, từng chuyện từng chuyện trình hết lên cho trẫm."
Đậu Anh nói: "Hoàng thượng, Quán Phu đã nhiều năm không có về nhà rồi, hắn và trong nhà sớm đã không có liên hệ..."
"Nói cái gì?" Lưu Triệt chặn ngang, nói, "Lẽ nào bởi vì mấy năm không về, người trong nhà phạm lỗi cũng không quản? Ta không tin trong lòng Quán Phu lại không biết chuyện xấu trong nhà."
Đậu Anh ở trong lòng thở dài một cái.
Lưu Triệt lại hỏi: "Trương Âu, ta thiếu chút nữa đã quên mất, sự việc lần trước bảo ngươi điều tra thế nào rồi?"
Trương Âu bước tới trước một bước, nói: "Thần đã điều tra rõ, đang viết tấu chương rồi."
"Lễ nghi phiền phức," Lưu Triệt nói, "Trẫm không phải đang ở đây rồi sao? Ngươi nói thẳng ra là được."
Trương Âu nói: "Giúp tiền hoàng hậu A Kiều sử dụng vu cổ thuật, là một nữ pháp sư từ Mao sơn xuống núi, tên là Sở Phục."
"Người đâu?" Lưu Triệt uống cạn một chén trà, lại rót cho mình một ly.
"Còn chưa bắt được," Trương Âu nói, "Người này hành tung quỷ dị, ti thần vốn đã tìm được nơi nàng ẩn thân, thế nhưng vừa mở cửa, người lại biến mất, tất cả mọi người đều sợ hãi."
Lưu Triệt bật cười một tiếng, lắc lắc đầu.
Trương Âu nhìn ra hắn bất mãn, cúi người càng thấp hơn, nói: "Hoàng thượng, vô cùng chính xác, ti thần tìm được nàng mấy lần, mấy lần nàng thoát thân được, thần thật sự vô năng!"
"Ngươi xác thực vô năng," Lưu Triệt vẩy vẩy ống tay áo, ngồi trên ghế càng ổn định hơn một chút, "Gọi thêm mấy người đi giúp ngươi thôi, Vệ Thanh đâu?"
Hàn An Quốc nói: "Hắn hai ngày nay vẫn đang nhàn rỗi đây."
"Để hắn đi," Lưu Triệt nhấp ngụm trà, mở thật to đôi mắt, lại uống thêm hai chén trà đặc, cảm giác tỉnh táo hơn một chút, nói, "Bắt được người, không cần để nàng gặp ta, kéo tới Trường Môn cung, ở cửa cung chém ngang hông."
Dứt lời, lại hỏi một câu: "Hoàng hậu đã quen ở Trường Môn cung chưa?"
Hàn An Quốc cũng muốn cười rồi, cười hắn nói câu này rất buồn cười.
Trong lãnh cung còn có thể ở đến quen? Trần A Kiều nói thế nào thì vừa sinh ra cũng đã là công chúa của Đại Hán, không nói đến ngàn ân vạn sủng, cũng là trong phúc đống lớn lên, không thì sao có thể nuôi ra tính tình ương ngạnh được?
Hàn An Quốc nói: "Chắc là ở cũng không tệ lắm, không nghe nói có bất mãn gì."
Lưu Triệt gật gật đầu, nói: "Ài, còn có chuyện gì trẫm quên mất không? Cùng nhau nói đi."
Điền Phẫn nói: "Hoàng thượng, thiên hạ thái bình!"
Lưu Triệt nở nụ cười, đứng dậy muốn đi, các đại thần quỳ gối hai bên, hắn đi lướt qua bọn họ, thời điểm đi ngang qua Ngụy Kỳ Hậu, bỗng nhiên dừng lại một chút, Ngụy Kỳ Hậu trước sau vẫn thẳng lưng, còn đang quỳ.
Lưu Triệt quay người lại, nhìn hắn nói: "Ngụy Kỳ Hậu, ngươi gần đây thân thể có tốt không?"
Ngụy Kỳ Hậu nói: "...!Rất tốt, hoàng thượng sao lại nói lời ấy?"
"Không có chuyện gì, " Lưu Triệt khoanh tay, nói, " Không có chuyện gì.
Chỉ là hỏi một chút, tốt là tốt rồi, trẫm gặp được một vị cố nhân, hỏi trẫm về ngươi, trẫm mới nhớ tới cũng đã lâu ngày chưa gặp ngươi rồi."
Ngụy Kỳ Hậu ngẩng đầu, hỏi: "Vị cố nhân nào?"
Lưu Triệt lại cười lớn lắc lắc tay, vẩy ống tay áo rời đi.
Điền Phẫn cũng lập tức đứng lên, hô lớn: "Cung tiễn hoàng thượng!"
Dứt lời, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn Ngụy Kỳ Hậu một cái, sau đó vẩy tay áo rời đi.
Ngụy Kỳ Hậu quỳ ngồi dưới đất, thật lâu không nói gì, Trương Âu đợi hắn một lát, đi lên phía trước, thấp giọng nói: "Ngụy Kỳ Hậu, thời điểm phải cúi đầu đến rồi, người không thể tranh đấu cùng trời."
Đậu Anh sửng sốt một chút, hiểu ra ý của hắn.
Hắn muốn bảo vệ Quán Phu, Điền Phẫn muốn Quán Phu chết, hiện tại Điền Phẫn là trời, hắn không phải, cho nên hắn không thể tranh đấu.
Đậu Anh đã hiểu, nở nụ cười, nói: "Trương đại nhân, ta không làm khó trời, mà trời vì sao một mực cứ nhất định phải làm khó ta đây?"
Trương Âu thở dài, nói: "Trời muốn làm gì, còn cần lý do sao?"
Đậu Anh thất vọng bật cười, đứng dậy, cũng phất tay với hắn, không nói cáo lui đã đi mất.
Trương Âu nhìn bóng lưng hắn mới phát giác eo của Ngụy Kỳ Hậu cong xuống, lưng cũng còng, hai bên tóc mai đều đã bạc, không biết lúc nào đã già thành dáng vẻ này.
Trương Âu cũng đã từng chứng kiến dáng vẻ hăng hái của Đậu Anh, khi đó Cảnh Đế còn tại thế, hắn mới vừa làm đình úy, chưởng quản hình ngục của thiên hạ, trung lưỡng thiên thạch.
Hắn vốn làm quan nhiều năm, vẫn luôn không nóng không lạnh, nhiều nhất cũng chỉ là làm hạ thần hầu hạ Thái tử.
Khi đó mới vừa cảm giác được có chút thành tựu.
Có một ngày hắn từ đài các đi ra, ở ngoài cửa cung gặp được xe ngựa của Ngụy Kỳ Hậu, xe ngựa dùng bốn con bảo mã cùng màu, đứng ở cửa cung, Ngụy Kỳ Hậu từ phía trên đi xuống, mặc bào phục màu đen, đầu vai vương chút tuyết rơi, hắn chỉnh lại y quan, sắp bước vào cửa cung.
Khi đó Đậu Anh chính là Thái phó của Thái tử, thái hoàng thái hậu ân sủng hắn, hoàng thượng tin cậy hắn, thời kỳ cực thịnh.
Trương Âu xưa nay không ước ao người khác, mà một khắc kia cũng cảm nhận được khác nhau một trời một vực.
Đậu Anh vốn là cái gì cũng có, thế nhưng tất cả mọi thứ trên đời này, đặc biệt là ân sủng cùng quyền lợi đều là thứ không nắm chắc được nhất, cho dù ngươi là Ngụy Kỳ Hậu thì cũng có thể thế nào? Điền Phẫn là một lang quan, một tên thấp kém, trèo lên được cành cao hoàng hậu rồi, lúc đó chẳng phải nói đè đầu ngươi lập tức có thể đè đầu ngươi được sao?
Lôi đình mưa móc, đều là quân ân!
Trương Âu đi dưới ánh mặt trời, bởi vì là mùa đông nên cũng không cảm thấy mấy phần ấm áp, híp mắt ngẩng đầu, phát hiện thế mà đã cùng những người này náo loạn suốt một ngày một đêm, đã sắp đến xế chiều.
Đến buổi chiều, Lưu Triệt đã buồn ngủ lắm rồi, tối hôm qua cơ hồ là một đêm không ngủ, Ninh Hòa Trần té xỉu ở trên xe ngựa, hắn còn phải nhường chỗ cho Ninh Hòa Trần, thay đổi xe ngựa, một đường bởi vì càng đi càng tiến về phía Bắc, cho nên càng lúc càng lạnh, bị hành hạ cho phát cóng, vẫn còn chưa ấm người lại, căn bản ngủ không nổi.
Hắn ở Vị Ương cung nằm xuống, trở mình lại ngủ.
Ninh Hòa Trần vẫn luôn hôn mê không tỉnh, thuốc nước đã rót hai bát, đều thuận môi chảy xuống, Xuân Đà ở bên cạnh vô cùng gấp gáp, ngự