Sau khi Ninh Hòa Trần đến rồi, quyến luyến cuối cùng của Lý Đông Thanh đối với Trung nguyên cũng không còn, hắn đã sống ở Trung nguyên mười bảy năm, có đến mười sáu năm đều là mất mát, vận mệnh cướp đi từng thứ từng thứ trong tay hắn, Lý Đông Thanh vừa bắt đầu còn chống trả, sau đó lại cảm thấy, lấy đi thì cứ lấy đi đi, đợi sau khi hắn quen rồi, đợi cho đến năm nay mới rốt cuộc cũng đoạt lại một vài thứ thuộc về chính mình.
Có lẽ vận mệnh chính là như vậy, ngươi càng muốn cưỡng cầu lại càng không chiếm được, ngươi không muốn nữa, nó lại vươn cái mặt tới hỏi: "Ngươi tức giận sao? Đùa với ngươi thôi mà."
Vấn đề là Lý Đông Thanh cảm thấy chính mình đã không muốn gì nữa, không còn gì nhất định phải chống lại, tất cả đều không sao hết.
Ninh Hòa Trần mới vừa trở lại, không có giao lưu gì cùng với người ở đây, cưỡi một con ngựa đi theo bên người Lý Đông Thanh, có thể một ngày không nói gì với người khác, chỉ có lúc nghỉ ngơi của buổi trưa cùng buổi tối mới có thể nói hai câu với hắn, lúc buổi tối hai người ngủ chung, Ninh Hòa Trần có một ngày nhắc đến khoảng thời gian khi y còn ở Trường An, đã thay Lưu Triệt quản toàn bộ giang hồ du hiệp của Trường An, dưới tay đã có không ít người, rất nhiều người giang hồ bởi vì kiếm tiền đều nguyện ý quy thuận triều đình.
Những kẻ tiến vào giang hồ, tám chín phần mười đều là tình thế bức bách, thực sự không còn con đường nào khác mới liều mạng lên Hoàng Kim Đài, nếu như triều đình nguyện ý cho bọn họ chức vị, vậy bọn họ là vô cùng muốn quy thuận.
Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi cứ như vậy đi theo ta, không có vấn đề sao?"
"Có thể có vấn đề gì," Ninh Hòa Trần nằm trên bả vai hắn, thuận miệng nói, "Ta không muốn làm, Lưu Triệt cũng có thể tìm được người khác để làm."
Lý Đông Thanh: "Ai?"
Trên giang hồ còn có thể tìm ra được mấy cao thủ như Ninh Hòa Trần đâu?
Ninh Hòa Trần nói: "Rất nhiều người, ngươi còn nhớ những cao thủ mà Vương Tô Mẫn đã nói không?"
Lý Đông Thanh không nhớ rõ tên của những người kia, nhớ mang máng Vương Tô Mẫn từng đề cập tới, lúc đó còn nói Lưu Triệt kỳ thực cũng luyện võ.
"Lưu Triệt đang tìm tung tích của những người này," Ninh Hòa Trần nói, "Đã sắp tìm được, hắn muốn thắng đến mức sắp không nhẫn nhịn được nữa rồi."
Lý Đông Thanh nở nụ cười, hít một hơi, ôm y vào lòng, không nói gì cả.
Ninh Hòa Trần hỏi: "Nếu như giang hồ không còn, vậy nên làm gì?"
"Không còn..." Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, nói, "Nếu thật sự không còn, võ thuật hẳn cũng sẽ chết thôi? Bởi vì có giang hồ, mới có hiệp sĩ, có hiệp sĩ, mới có võ công, không có giang hồ, võ thuật cũng sẽ chết."
"Là chuyện tốt sao?"
Lý Đông Thanh nhẹ giọng ghé vào tai y, nói: "Những người cùng đường mạt lộ như chúng ta năm đó, đến ngay cả Hoàng Kim Đài cũng không còn."
Có người là bởi vì nghèo mà lên Hoàng Kim Đài, có người là bởi vì không còn đường nào khác mà lên Hoàng Kim Đài, Hoàng Kim Đài không còn, bọn họ cũng chỉ có thể chết.
Lý Đông Thanh chưa từng cảm thấy giang hồ sẽ chết, hắn cảm thấy sự ra đời của giang hồ là xu hướng tất có, là con đường của tất cả những người có chí trong thiên hạ, cũng là con đường của những người số khổ tự mình mở ra, con đường này không thể phá hỏng.
Nhưng bây giờ đã trải qua nhiều rồi, suy nghĩ lại thay đổi đôi chút, có lẽ thế giới này chính là không muốn cho những người số khổ một con đường sống.
Ninh Hòa Trần hiện tại thường thường sẽ hỏi Lý Đông Thanh một vài vấn đề, giống như là chính y không quá hiểu, cho nên mới muốn Lý Đông Thanh nói cho mình.
Chuyện như vậy trước kia sẽ không có, trước đây Ninh Hòa Trần có chuyện gì cũng sẽ tự mình suy nghĩ, cho nên có lúc sẽ nghĩ ra một vài chủ ý rất điên cuồng.
Lý Đông Thanh khi trước không cảm thấy Ninh Hòa Trần có lúc rất ngây thơ, mà những ngày qua lại đột nhiên cảm nhận được.
Ninh Hòa Trần hỏi hắn giang hồ không còn nữa rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu cũng xem như là một trong số đó, có hôm đi hỏi hắn, sau khi giết Liệp Kiêu Mỹ rồi, còn có thể trở về nơi Nguyệt Chi đã ở lúc trước hay không.
Nguyệt Chi vốn là hàng xóm của Hung Nô, sau đó Nguyệt Chi quốc vương chết rồi, bị ép dời đến Đôn Hoàng.
Lý Đông Thanh cho y đáp án là không thể.
Chỉ là giết chết một Liệp Kiêu Mỹ, không có ý nghĩa gì quá lớn, ngoại trừ báo được mối thù cho bộ tộc của mình ra thì kỳ thực cũng không thể giải quyết vấn đề gì.
Ninh Hòa Trần rất nhạy cảm đối với mỗi quan hệ giữa người với người, cũng hiểu rất rõ, mà một số lúc đối với thời cuộc lại không rõ ràng như thế, chuyện này có lẽ liên quan đến việc y mới bảy tuổi đã phải xông pha vào đời, y luôn phải tiếp xúc với người khác, phải nhìn sắc mặt của người ta, cho nên đối với chuyện này rất nhạy cảm, thế nhưng có ai dạy y thế giới này có dáng vẻ như thế nào, từ kế hoạch Ninh Hòa Trần xuống núi khuấy đảo Mã Ấp đã có thể nhìn ra được, suy nghĩ của y có chút ngây thơ, trong lòng có thù hận, thế nhưng cũng không biết chạy đi đâu để mà báo thù.
Trước đây Lý Đông Thanh không biết suy nghĩ của y, chỉ cảm thấy bởi vì y sống rất lỗ màng, mà sau khi đến gần Ninh Hòa Trần rồi, hắn mới hiểu được là bởi vì Ninh Hòa Trần không biết rõ thế giới này.
Điều này khiến người ta không thể tin nổi, Ninh Hòa Trần nổi danh từ khi còn nhỏ hóa ra lại là như vậy.
Thế nhưng Lý Đông Thanh chỉ cảm thấy đau lòng.
Ninh Hòa Trần hiện tại rất yêu hỏi ý kiến của Lý Đông Thanh, ngày hôm sau mặc cái gì cũng phải hỏi một chút, Lý Đông Thanh trước đây tìm y phục cho Ninh Hòa Trần phải tìm đến nửa ngày, Ninh Hòa Trần trong miệng thì nói tùy ý, nhưng nhìn thấy hắn lấy tới lại không hài lòng, Lý Đông Thanh chỉ có thể lại đi tìm, hiện tại cuối cùng cũng không còn như vậy nữa, chẳng qua khi đó Lý Đông Thanh cũng không cảm thấy y phiền, hắn hình như từ rất lâu về trước, khi hắn còn nhỏ đã nhạy bén cảm thấy thế giới nội tâm của Ninh Hòa Trần không có sức mạnh, tinh thần của y rất yếu ớt.
Bọn họ ở lại Nhạn Môn một quãng thời gian ngắn ngủi, nhân thủ quá nhiều, không thể đều đi vào thành được, cho nên chỉ có ba người Ninh Hòa Trần, Lý Đông Thanh, Vương Tô Mẫn cùng tiến vào cửa thành, đi mua sắm một vài thứ, Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng muốn đi, thế nhưng hắn thật sự không quá giống người Trung nguyên, Lý Đông Thanh không dẫn theo hắn nữa, để Ninh Hòa Trần đi theo.
Ninh Hòa Trần và những người khác gần như không có giao lưu gì, Lý Đông Thanh không yên lòng để y ở lại.
Hỏa Tầm Sưởng Minh còn làm bộ vô cùng mất mát.
Lúc này đã sắp vào tháng bảy, khí hậu phương Bắc khô ráo nóng bức, môi của Ninh Hòa Trần bị bong một lớp da, cúi đầu uống bát nước mà Lý Đông Thanh đưa cho.
Lý Đông Thanh đỡ lưng y, nói: "Chậm một chút."
Vương Tô Mẫn ngày hôm nay vì để giống như người thành phố mà đã buộc tóc lên, râu mép cũng cạo mất, trái lại nhìn qua không giống hắn lắm, không còn vị đạo kia nữa, lúc này quan sát xung quanh một chút, hỏi: "Còn thiếu cái gì?"
Mấy người bọn họ mua: Rượu, y phục, vải bố, kim chỉ, thuốc trị thương, lương khô cùng thịt khô, Hỏa Tầm Sưởng Minh muốn ăn nho, Lý Đông Thanh trước khi đi còn mắng hắn lắm chuyện, nhưng là vẫn mua cho hắn, sợ bị đè hỏng mất, đặt ở trên tầng cao nhất của hành lý.
Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi muốn mua gì không?"
Ninh Hòa Trần nói: "Nón rộng vành."
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy đi mua ngay."
Hắn đã đặt mua cho Ninh Hòa Trần mấy bộ y phục mùa hè, ban đêm trên thảo nguyên có chút lành lạnh, y phục mùa thu cũng mua hai bộ, hành lý không cần mua, tất cả mọi thứ đều dùng của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh cũng không muốn đặt mua cho y, nhưng hắn ngược lại là không nghĩ tới Ninh Hòa Trần muốn nón rộng vành.
Ninh Hòa Trần trước đây không thường ra ngoài, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy y, cho nên luôn có người quan sát gương mặt y.
Tầm mắt kia có lúc ngay cả Lý Đông Thanh cũng cảm nhận được, Ninh Hòa Trần vẫn luôn lạnh mặt, giống như là không nhìn thấy.
Vương Tô Mẫn nói: "Da mặt không đủ dày, làm sao xông pha giang hồ?"
Ninh Hòa Trần: "Ai muốn xông pha giang hồ?"
Vương Tô Mẫn nói: "Vậy được rồi."
Lý Đông Thanh cầm tay y, nói: "Còn cần gì khác nữa không?"
Khóe miệng Ninh Hòa Trần rũ xuống, không nói chuyện.
Lý Đông Thanh ngắm sắc mặt y, cảm giác hình như y đang giận thì phải, hắn đầu tiên là không để ý, ở ven đường cùng y chọn nón rộng vành, còn có màng đen nữa, che ở trên mặt chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cổ nho nhỏ.
Ninh Hòa Trần lập tức đội lên, che đi khuôn mặt của mình.
Lý Đông Thanh thấy đồ đạc cũng mua gần đủ rồi liền dự định quay về, bọn họ ra khỏi thành, xe ngựa để ở ngay trong rừng cây ngoài thành, Vương Tô Mẫn đi lái xe, Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần ngồi ở trong xe, Ninh Hòa Trần vẫn đeo cái nón rộng vành kia không lấy xuống, Lý Đông Thanh vươn tay tháo xuống cho y, nhìn y hình như vẫn còn không vui.
Lý Đông Thanh lúc này mới hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Áo da sói của ta đâu?"
Hóa ra là chuyện này, Lý Đông Thanh bật cười, sờ sờ mũi, nhưng cũng không nói ra được cái gì.
Áo choàng kia vẫn còn trong tủ treo y phục lúc trước, Ninh Hòa Trần không mang đi, Lý Đông Thanh cũng không mang đi, vẫn đặt ở đó, về sau căn phòng kia chính là Sở Chung Kỳ đang ở.
Lý Đông Thanh nói: "Ta làm cho ngươi một bộ tốt hơn, khi đó tay nghề không tốt lắm."
Ninh Hòa Trần cũng không phải nhất định muốn cái kia, đoán chừng là tìm đã mấy ngày, thế nhưng không tìm thấy, lúc này mới nhất định phải hỏi câu này, Lý Đông Thanh nói: "Rời khỏi quá vội vàng, ta thứ gì cũng không mang, là người khác thu dọn cho ta."
Ninh Hòa Trần hỏi: "Ai?"
Lý Đông Thanh: "..."
"Ta trở lại sẽ hỏi cho ngươi một chút," Lý Đông Thanh nói, "Xem là thị nữ nào làm cho ta."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, ngậm cười nhìn hắn, nhu tình như