Lý Đông Thanh đời này chưa từng làm ra quyết định nào dũng cảm như vậy, không phải là vì bản thân mình, không phải là vì ai đang ép buộc hắn, không phải là vì không thể không làm, hắn lần đầu tiên chủ động đứng ra, cảm thấy chính mình nên làm một chuyện vốn có lẽ là không liên quan gì đến chính mình.
Ninh Hòa Trần nghe hắn bộc bạch, hỏi: "Thật sao?"
"Ta muốn vì dũng sĩ trong thiên hạ mà mưu cầu một con đường sống," Lý Đông Thanh nói, "Thật đó."
Ninh Hòa Trần không nói gì, chỉ gật gật đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn.
Lý Đông Thanh hiểu ý của y, y đang mừng theo hắn.
Trong đời này, Lý Đông Thanh đắc ý nhất một chuyện, chính là có được Ninh Hòa Trần.
Lưu Triệt, Y Trĩ Tà, bất kể là ai đều muốn có được Ninh Hòa Trần, bọn họ hứa hẹn cho Ninh Hòa Trần tương lai xán lạn, vô tận kim ngân, thế nhưng Ninh Hòa Trần xem thường bọn họ, còn Lý Đông Thanh tuy rằng không có gì trong tay, mà Ninh Hòa Trần yêu hắn.
Lý Đông Thanh nắm tay Ninh Hòa Trần, đi vào trong vương trướng, mọi người trong yến hội đã uống say đến ngã trái ngã phải, ý thức hỗn loạn, Y Trĩ Tà vừa nhìn thấy Ninh Hòa Trần đã nghĩ tới gì đó, nói: "À, Tuyết Mãn, tặng ngươi một món quà."
Nói xong, hắn nháy mắt với người phía dưới, người kia lui xuống, một lát sau dẫn tới một nam nhân đã bị trói lại, sau đó một cước đá nam nhân kia quỳ xuống.
Ninh Hòa Trần không biết người này, nhưng lại đoán được đây là người nào, y thoáng chốc cả người căng thẳng, nắm thật chặt lấy tay của Lý Đông Thanh.
Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn y, lại liếc nhìn nam nhân đang quỳ, theo bản năng mà dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay của Ninh Hòa Trần, cảm nhận được tay của Ninh Hòa Trần tựa hồ lập tức đã thả lỏng hơn.
Y Trĩ Tà đi xuống, cười nói: "Như thế nào, Tuyết Mãn, Trung Hành Thuyết mà ngươi tâm tâm niệm niệm, ta đã giữ lại cho ngươi rồi đây."
Năm đó Ninh Hòa Trần đến thảo nguyên, điều kiện đầu tiên đàm luận với Y Trĩ Tà chính là muốn Trung Hành Thuyết.
Cái chết của Chất Đô năm đó, Trung Hành Thuyết không thể tránh khỏi liên quan.
Y năm đó không thể giết Trung Hành Thuyết, bây giờ Y Trĩ Tà còn nhớ, ném người này tới trước mặt y, chân thành nói: "Tùy ngươi xử trí."
Tay chân Ninh Hòa Trần đều lạnh lẽo, mà sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
Trung Hành Thuyết quỳ xuống đất gào khóc, không ngừng xin Y Trĩ Tà tha cho, trong lúc nhất thời yến hội trái lại còn hưng phấn hơn, nhiệt tình mà nhìn màn diễn này.
Y Trĩ Tà tỏ vẻ việc không liên quan tới mình, nói: "Nhi tử nhà người ta tới tìm ngươi, ngươi lại cầu xin ta làm gì?"
Trung Hành Thuyết lại quỳ bò sang tìm Ninh Hòa Trần, nam nhân này cũng là người có đầu óc linh hoạt, bằng không không thể sống dưới trướng của đại thiền vu đến tận ngày hôm nay, hắn đã đoán được rốt cuộc là ai muốn cái mạng này của hắn, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy gương mặt của người kia, càng tin chắc không thể nghi ngờ.
Trung Hành Thuyết khóc lóc quỳ bò đến đây, Ninh Hòa Trần rút kiếm ra, chỉ vào mũi của hắn, không cho hắn lại tới gần, Trung Hành Thuyết sợ hết hồn, tay chân hắn đều bị trói chặt, vì thế mà nghiêng về đằng sau, ngã trên đất.
Ninh Hòa Trần lạnh mắt nhìn.
Hỏa Tầm Sưởng Minh bước hai bước tới, nói: "Xảy ra chuyện gì? Đây là ai?"
Lý Đông Thanh giơ tay ngăn hắn, dùng ánh mắt ra hiệu không nên nói nhiều.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lập tức ngậm miệng, đôi mắt lặng lẽ liếc nhìn về bên này.
Ninh Hòa Trần có lẽ là suy nghĩ trong giây lát, y phỏng chừng chính mình cũng không nghĩ tới phải xử trí Trung Hành Thuyết như thế nào.
Trung Hành Thuyết vẫn đang khóc, Y Trĩ Tà chờ một lúc, hơi không kiên nhẫn, nói: "Ngươi không giết, hay là ta bảo người khác giết hộ ngươi đi, ngươi ở bên cạnh nhìn là được."
"Đây coi như là lễ vật ta tặng cho ngươi," Y Trĩ Tà hào phóng nói, "Không cần trả lại."
Ninh Hòa Trần mở miệng nói: "Không cần, ngươi cầm lấy mà chơi đi."
Y Trĩ Tà: "..."
Ninh Hòa Trần nói xong thì quay về chỗ ngồi xuống, Lý Đông Thanh ngồi bên cạnh y, Hỏa Tầm Sưởng Minh thấy vậy cũng trở về chỗ ngồi, nhân vật chính của màn kịch này không diễn, khán giả cũng lần lượt đi xuống sân khấu, đột nhiên bầu không khí trở nên nhạt nhẽo.
Y Trĩ Tà cau mày, hỏi: "Ngươi có ý gì?"
Ninh Hòa Trần kiên nhẫn nói: "Chuyện đã qua, truy cứu cũng không có ý nghĩa gì, không bằng thôi đi.
Ta chính là có ý này."
Y Trĩ Tà cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi sợ không phải là không muốn nhận ân tình của ta đấy chứ."
Ninh Hòa Trần khó hiểu hỏi: "Không phải ngươi nói không cần trả à?"
Y Trĩ Tà bị y làm cho nghẹn họng, phút chốc không có gì để nói.
Lý Đông Thanh nói: "Đại thiền vu, đây là tiệc mừng công của ngươi, ta chúc mừng ngươi, mời ngươi một chén."
Vươn tay không đánh mặt người cười, Y Trĩ Tà chỉ đành giơ chén rượu lên, Lý Đông Thanh uống một hơi cạn sạch, Y Trĩ Tà cũng cạn ly.
Lý Đông Thanh lại rót một chén rượu: "Ngươi còn nhớ mỗi thù của Tuyết Mãn, ta cảm tạ ngươi, mời ngươi một chén."
Nói xong lại uống một hơi cạn sạch, Y Trĩ Tà cau mày, cũng rót thêm một chén rượu, một hớp nuốt xuống.
"Vì tương lai của Hung Nô cùng Nguyệt Chi." Lý Đông Thanh lại rót một chén, bưng lên.
Y Trĩ Tà: "..."
Lý Đông Thanh hai tay nâng đáy cốc, rót rượu vào trong bụng, sau đó lật ngược đáy cốc lại, một giọt cũng không sót, hắn nâng chén rượu vứt lên trên bàn, nói: "Như vậy, đã được chưa?"
Y Trĩ Tà thần sắc âm u mà nhìn chằm chằm hắn, giống như một đôi mắt xanh biếc giấu trong bóng tối, âm thầm theo dõi hắn.
Lý Đông Thanh nói: "Bất kể là người Hung Nô hay là người Trung nguyên, thậm chí là người Nguyệt Chi, không cần biết ta có phải là thằng nhóc mà ngươi xem thường hay không, chúng ta đều đi tới bước này rồi, lại như các ngươi nói, đây có thể là ý chỉ của núi Côn Lôn, vì duyên phận này, mời ngươi một chén nữa."
Sắc mặt của Y Trĩ Tà đã triệt để nặng nề.
Lý Đông Thanh đối với chuyện ngày hôm nay Y Trĩ Tà ở ngay chỗ này mà khiến Ninh Hòa Trần lúng túng, bóc ra vết thương của y, giận không nhịn nổi, hắn nhìn Y Trĩ Tà, lạnh nhạt nói: "Đại thiền vu không uống sao?"
Y Trĩ Tà phóng tầm mắt lên người hắn, nhìn trong chốc lát, sau đó nâng một chén rượu lên, uống cạn.
Lý Đông Thanh: "Còn thiếu một chén."
Y Trĩ Tà lập tức vứt chén rượu đi, cả giận nói: "Ngươi có ý gì?"
"Kính rượu ngươi," Lý Đông Thanh bình thản nói, "Rượu mời không uống, ngươi muốn uống cái gì?"
Lý Đông Thanh đứng dậy, cởi áo da dê trên người ném xuống, nói: "Người Trung nguyên có một phong tục như thế này, mời ngươi rượu, ngươi không muốn uống, chính là xem thường người ta."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nuốt một ngụm nước miếng.
Vương Tô Mẫn lẳng lặng buông đũa xuống,