Văn Nhân Thiên nói: "Nói đùa sao?"
Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Văn Nhân Thiên chỉ cảm thấy buồn cười không thôi.
Lý Đông Thanh cầm kiếm lên, xoay cổ tay một cái, kiếm bắn lên nửa đoạn, rồi lại đặt lên bàn, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Văn Nhân Thiên liếc nhìn thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, không nói gì.
Lý Đông Thanh nhìn qua vô cùng lão luyện, hắn nói: "Giang hồ chết rồi, ai cũng sẽ không phải cá lọt lưới, Văn Nhân Thiên, nếu ta là ngươi, ta sẽ không tồn tại ý niệm may mắn, chỉ cần ngươi còn ở Trung nguyên một ngày, ngươi sẽ chạy không thoát, chúng ta ai cũng chạy không thoát, ngươi muốn chết ngay bây giờ, hay muốn vì vận mệnh mà liều một phen?"
Văn Nhân Thiên nói: "Các ngươi tới nơi này, chính là uy hiếp ta sao?"
"Vốn cũng không phải," Lý Đông Thanh nói, "Là muốn cùng ngươi hợp tác.
Uy hiếp là bước kế tiếp nên làm."
"Hợp tác." Văn Nhân Thiên nghiền ngẫm câu này, nói, "Ta không thấy thành ý của ngươi, hợp tác, muốn hợp tác ra sao? Lấy cái gì hợp tác với chúng ta? Các ngươi tổng cộng mới bốn người."
"Năm người." Hoắc Hoàng Hà bổ sung, chỉ chỉ bụng của Diệp A Mai.
Văn Nhân Thiên cảm thấy lại càng buồn cười hơn.
Lý Đông Thanh nói: "Môn phái của các ngươi có bao nhiêu người?"
"Hai trăm hai mươi mốt, người giang hồ."
"Có các ngươi rồi," Lý Đông Thanh nói, "Chúng ta sẽ có hai trăm hai mươi sáu người.
Người đầu tiên chúng ta tìm đến chính là ngươi.
Văn Nhân Thiên, ta không có ý định làm như triều đình, không nghĩ tới xưng vương xưng bá, các ngươi có thể tự chọn minh chủ mà bản thân muốn, hoặc là nói bá chủ."
Tâm tư của Văn Nhân Thiên quả thật bị đoán trúng, thần sắc hắn thay đổi.
Lý Đông Thanh ở Trung nguyên không có thế lực, hắn chỉ có bằng hữu, mà bằng hữu của hắn cũng không có thế lực.
Khi hắn tới cũng đã nghĩ đến rồi, người nơi này sẽ không phục hắn, Lý Đông Thanh cũng không ý định này, sau khi kiếp nạn qua đi, Lý Đông Thanh không muốn xen vào những chuyện này nữa.
Lý Đông Thanh lui về phía sau một bước nói: "Ngươi muốn quản, vậy do ngươi tới quản."
Văn Nhân Thiên liếc mắt nhìn Diệp A Mai cùng Hoắc Hoàng Hà, tầm mắt lại trôi dạt đến trên người Ninh Hòa Trần, Lý Đông Thanh theo ánh mắt của hắn xoay người đến xem, Văn Nhân Thiên nói: "Đây, chính là Ninh Hòa Trần?"
Ninh Hòa Trần tùy ý gật gật đầu.
Văn Nhân Thiên liếc nhìn Lý Đông Thanh, sau đó tầm mắt chuyển tới kiếm của hắn đang đặt phía trên, nói: "Ta không đồng ý, ngươi sẽ lấy vật này đối phó ta?"
"Đúng," Lý Đông Thanh nói, "Chỉ giết ngươi, sau đó thu lại môn phái của ngươi, hai trăm hai mươi sáu người, chỉ thiếu một."
Văn Nhân Thiên nửa ngày không nói ra được một chữ, trong lòng tựa hồ ngũ vị tạp trần.
Bên trong những người này, hắn nhất định đánh không lại hai người, Hoắc Hoàng Hà có thể thử một lần, nhưng nghe nói hắn am hiểu kỳ môn độn giáp, luôn khiến người chết không hiểu ra sao.
Có thể thắng được chắc chỉ có Diệp A Mai, mà Diệp A Mai mang thai, thắng cũng không vẻ vang gì.
Lý Đông Thanh đứng dậy, duỗi tay ra, ra hiệu có thể suy nghĩ một chút.
Văn Nhân Thiên hỏi: "Tất cả mọi người, các ngươi đều muốn hỏi qua như vậy sao, có đúng không?"
"Đúng." Lý Đông Thanh cung kính nói.
Văn Nhân Thiên: "Có rất nhiều chưởng môn nhân...!Bọn họ sẽ không phối hợp với ngươi, ngươi thật sự muốn giết bọn họ?"
Ninh Hòa Trần hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Văn Nhân Thiên thoáng chốc giống như đã tan đi cảm giác nói một đằng nghĩ một nẻo, hết thảy đều hợp lý.
Lý Đông Thanh nhìn qua không giống người sát phạt quả cảm, hắn còn là một thiếu niên, cho dù có thành thục ra sao, cũng chỉ là một thiếu niên thành thục, thế nhưng Ninh Hòa Trần không phải...!Chuyện Ninh Hòa Trần giết đỏ nửa bầu trời Đông Âu, thật sự chấn động giang hồ, Ninh Hòa Trần mới là ma quỷ biết giết người kia, y đứng sau lưng Lý Đông Thanh, hết thảy đều hợp lý.
Văn Nhân Thiên bất giác cảm thấy, mấy người này xác thực nhìn qua có thể làm được đại sự.
Người quyết đoán, kẻ giết người, người điều hòa, còn có một nữ nhân đã hoài thai, thực giống đại sự.
Văn Nhân Thiên sau một lát thì giơ tay lên, đặt trên thân kiếm của Lý Đông Thanh, đẩy kiếm của hắn trở lại.
Lý Đông Thanh nhìn tay hắn, dần nở nụ cười.
Văn Nhân Thiên lại thổi lá trà trên cốc của chính mình, hắn nói: "Có một việc muốn nói."
"Ta không phải sợ chết," Văn Nhân Thiên nói, "Ta chỉ là vô cùng căm hận Lưu Triệt."
Lý Đông Thanh nói: "Không cần phải hận hắn, nếu như giang hồ không thua, cũng không có ngày hôm nay, không bằng hận bản thân chúng ta không có bản lĩnh.
Không thắng nổi hắn thì hơn."
Văn Nhân Thiên trầm mặc để chén trà xuống, đứng lên liếc mắt nhìn bốn người bọn họ.
Lý Đông Thanh chính là chưa bao giờ kiếm cớ, thường quen chịu thua, cũng thường thắng.
Hắn nắm vai Văn Nhân Thiên, nói: "Chuyện đã qua thì để nó qua đi, thế nào?"
Văn Nhân Thiên đi tới, liếc nhìn bụng của Diệp A Mai, hỏi: "Mấy tháng?"
"Ba tháng." Diệp A Mai thuận miệng nói.
Văn Nhân Thiên gọi người bên cạnh lại đây, nói: "Lúc ăn cơm trưa mang thêm bốn cái ghế."
Diệp A Mai nói: "Còn ăn cơm?"
Trong lúc nói chuyện, nhìn một chút Lý Đông Thanh, lại nhìn một chút Hoắc Hoàng Hà cùng Ninh Hòa Trần.
Lý Đông Thanh nói: "Các ngươi ăn, còn lại tự ta đi...!Tuyết Mãn theo ta?"
Ninh Hòa Trần lúc này mới hòa hoãn sắc mặt.
Diệp A Mai nói: "Ta cũng không phải rất muốn ăn."
"Hai ngươi ở lại đi," Lý Đông Thanh lại sợ mọi người đều đi hết sẽ sinh ra biến, nói, "Chúng ta sẽ tận lực làm nhanh."
Văn Nhân Thiên không hiểu nói: "Gấp làm gì? Cơm nước xong thì ta đi cùng các ngươi, ta cùng với rất nhiều chưởng môn nhân của Tán Tiên thành là bạn cũ."
"Xác thực," Hoắc Hoàng Hà tùy ý nói, "Ngươi xác thực đắc tội không ít."
Văn Nhân Thiên: "..."
"Đắc tội một vài người," Văn Nhân Thiên cãi lại, "Cũng giao thiện một chút mà, ta dù sao thì so với những tiểu tử mời ra đời, mạnh hơn nhiều."
Tiểu tử mới ra đời Lý Đông Thanh nói: "Vậy thì ngươi theo chúng ta đi, hai người bọn họ ở lại."
Lý Đông Thanh khăng khăng muốn để hai người kia ở lại nghỉ ngơi.
Thân thể Diệp A Mai không thể mệt nhọc, nhưng nàng đã mệt nhọc rất lâu.
Để mình nàng ở lại chỗ này lại không an toàn, chỉ có thể cũng để Hoắc Hoàng Hà lại.
Điểm này, còn là bởi vì nếu để lại Ninh Hòa Trần, Lý Đông Thanh tối hôm nay chỉ sợ sẽ không dễ chịu.
Văn Nhân Thiên có cũng được mà không có cũng được nói: "Không sao hết, vậy thì đi đi."
Tựa hồ quyết định vừa nãy có cũng được mà không có cũng được, cả một chuyện đều không tính là cái gì, hắn dẫn Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần đi ra ngoài, nói: "Người đầu tiên, là người quen của các ngươi."
Văn Nhân Thiên nói: "Thương Sơn Hà, Thôn Bắc Hải, chính là lấy tên này."
Lý Đông Thanh muốn đến đây, kỳ thực người đầu tiên nghĩ đến chính là Phương Thanh Trạc.
Bởi vì nghĩ tới người này, cho nên mới cảm thấy, trạm đầu tiên đến là Tán Tiên thành, hẳn là lựa chọn không tồi.
Tán Tiên thành là một thành thị không quá lớn, bọn họ không cần cưỡi ngựa, Văn Nhân Thiên mang theo bọn họ đi qua hai ngõ hẻm thì nhìn thấy một toà tiểu lâu, phía trên treo bảng hiệu, viết chính là đại triện "Thương Sơn Hà", nhìn qua khí thế cuồn cuộn.
Văn Nhân Thiên nói: "Phải xem bản lĩnh của các ngươi."
Lý Đông Thanh không thiếu bản lĩnh, thế nhưng trực giác của hắn cảm thấy được, cục xương tiếp theo có lẽ không có dễ gặm như vậy.
Văn Nhân gia vừa mới mất đi chưởng môn, mới nhậm chức lại là một chưởng môn nhân kiêu căng tự mãn, tuổi còn trẻ, gây thù hằn không ít, Lý Đông Thanh cảm thấy người như thế này còn dễ thuyết phục, có thể bắt bí được, thế nhưng Thương Sơn Hà lại không giống vậy, chưởng môn nhân, phó chưởng môn của Thương Sơn Hà đều còn sống, hơn nữa tuổi không nhỏ, có lẽ đã không còn cốt khí cùng ngông nghênh.
Lý Đông Thanh không muốn giao thiệp với người đã có tuổi, giống như lúc nào cũng là một quyền đánh vào cây bông vậy, tức giận không phát ra được, không tức cũng bị treo cổ.
Người của Thương Sơn Hà nhìn thấy Văn Nhân Thiên dưới lầu, cúi đầu chắp tay, hỏi: "Tìm người?"
Văn Nhân Thiên nói: "Chưởng môn của các ngươi đâu?"
"Bế quan," người kia nói, "Ngày hôm qua vừa mới tiến vào, có việc gì ba năm sau lại tới đi."
Văn Nhân Thiên nói: "Bảo hắn đi ra."
Người kia: "...!Ta tìm phó chưởng môn cho ngươi, thế nào?"
Văn Nhân Thiên đồng ý, ba người bọn họ được mời đến trên lầu, ngồi xuống phòng lớn trên lầu hai, toàn bộ tầng gác cổ kính, tất cả đồ đạc đều được sơn đến bóng loáng, trên đất trải thảm họa tiết hoa mẫu đơn, hoa văn màu đỏ, màu xanh lục xen vào nhau, ngước mặt đều thấy khí chất phú quý, không giống như một môn phái, càng giống dinh thự của quan lớn hơn, cái này lại rất khác với cảm giác người ta nghĩ về Phương Thanh Trạc.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Phương Thanh Trạc đi tới, thấy ba người bọn họ thì sáng mắt lên, chào hỏi: "Ai nha, Văn Nhân chưởng môn, Lý Đông Thanh, Ninh Hòa Trần! Ngọn gió nào thổi các ngươi tới?"
Văn Nhân Thiên nói: "Phương Thanh Trạc, có thể gọi chưởng môn nhân của các ngươi ra hay không?"
Phương Thanh Trạc sửng sốt một chút, nói: "Sao mà được? Ngày hôm qua vừa mới tiến vào."
"Trốn có ích gì?" Văn Nhân Thiên rất không nể mặt mũi mà nói thẳng, "Lẽ nào trốn rồi, Lưu Triệt sẽ không lấy mạng của hắn?"
Thôn Bắc Hải mới vừa rớt đài, Lý Trục Ca đã bế quan, khó tránh khỏi làm cho người nghĩ đến hắn là bởi vì sợ phiền phức mới trốn đi.
Phương Thanh Trạc nửa ngày không nói, cũng không giải thích.
Quay đầu hỏi Lý Đông Thanh: "Hơn nửa năm không gặp, xảy ra chuyện gì?"
Lý Đông Thanh đúng là có việc, thế nhưng cũng biết không có cách nào trò chuyện cùng hắn, do dự một chút, nói: "Là xảy ra chút chuyện, muốn cùng chưởng môn nhân của các ngươi tán gẫu một chút." Hắn nói tới chỗ này, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: Không bằng nửa đêm chạy vào tìm Lý Trục Ca, bất kể nói thế nào, cũng phải tự mình gặp mặt chưởng môn nhân nói chuyện.
Nghĩ tới đây, Lý Đông Thanh nói: "...!Đã như vậy, không làm phiền nữa."
Văn Nhân Thiên: "?"
Văn Nhân Thiên nói: "Đi cái gì? Gọi người ra nói chuyện đi, cái chiêu ngươi dùng để đối phó ta đâu?"
Phương Thanh Trạc nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: "Đến cùng là chuyện gì?"
Lý Đông Thanh dở khóc dở cười.
Văn Nhân Thiên đi thẳng vào vấn đề, nói: "Chúng ta muốn thành lập một cái liên minh võ lâm, cần phải có hết thảy người giang hồ.
Ai biết được bước kế tiếp Lưu Triệt sẽ nhìn trúng môn phái nào? Chúng ta không thể lại ngồi chờ chết."
Phương Thanh Trạc trầm mặc, liếc nhìn Lý Đông Thanh.
Hắn trầm mặc lại cho Lý Đông Thanh cảm giác không giống như lúc Văn Nhân Thiên trầm mặc, Văn Nhân Thiên trầm mặc là có nên tin những câu nói này hay không, còn Phương Thanh Trạc trầm mặc, càng giống như là do dự làm sao từ chối.
Lý Đông Thanh cũng đoán vậy.
Khi hắn nghĩ tới Phương Thanh Trạc, nghĩ đến không phải hắn nhất định sẽ đồng ý, mà là nghĩ hắn e rằng không được.
Nhưng dù như thế, Lý Đông Thanh cũng tới rồi, Lý Đông Thanh không hiểu nhiều về môn phái giang hồ, ngoại trừ Tán Tiên thành, nơi thứ hai mà hắn biết là sư môn của Ninh Hòa Trần, núi Bất Khả Đắc, nơi này còn khó hơn.
Lý Đông Thanh cho hắn thời gian suy nghĩ, Phương Thanh Trạc rơi vào tình thế khó xử, nói: "Ài."
"Ngươi không làm chủ được, gọi chưởng môn nhân đi ra," Văn Nhân Thiên lại không nguyện ý chờ đợi, nói, "Ta sớm nói rồi, để chưởng môn nhân của ngươi đến."
Phương Thanh Trạc ngồi xuống, liếc mắt nhìn Văn Nhân Thiên một cái, nói: "Chưởng môn nhân không ở đây, phó chưởng môn chính là chưởng môn."
Dáng vẻ này đột nhiên lại giống như thủ lĩnh rồi.
Lý Đông Thanh cảm thấy lần sau không thể kêu Văn Nhân Thiên cùng đi nữa.
Văn Nhân Thiên liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh, trong mắt tựa hồ có ý thúc giục.
Lý Đông Thanh: "?"
Văn Nhân Thiên đưa tay, nói: "Kiếm của ngươi, có thể đặt ở đây."
Lý Đông Thanh nở nụ cười, nói: "Lần này không được."
Phương Thanh Trạc cùng hắn được cho là có giao tình, hắn ngược lại không thể uy hiếp Phương Thanh Trạc như vậy.
Hơn nữa, trên thực tế, Lý Đông Thanh theo bản năng mà làm một vài hành vi đều là dựa vào trực giác, hắn không có cẩn thận suy tính, thế nhưng theo bản năng cảm thấy, Phương Thanh Trạc cũng sẽ không thích kiểu này.
Lý Đông Thanh ngồi bên cạnh Phương Thanh Trạc, ra hiệu cho Ninh Hòa Trần cũng ngồi xuống, sau đó nói với Phương Thanh Trạc: "Đúng là chuyện như vậy, Thôn Bắc Hải ngã ngựa, cho ta cảm xúc rất mãnh liệt...!Ta nghĩ giang hồ có lẽ là còn có thể cứu được.
Thế nhưng cần phải đoàn kết.
Nếu như vẫn là giống như lần trước, sẽ thắng không nổi."
Phương Thanh Trạc nói: "Làm sao đoàn kết? Mọi người phân tán khắp nơi trong Trung nguyên, ngươi có phải là còn cần tìm một chỗ, để tất cả mọi người tụ tập lại, vậy đi chỗ nào đây? Ai tới quản? Có thể bởi vì vấn đề này mà trái lại làm cho mọi người ly tâm, trái lại...!Đông Thanh, ta không phải tạt nước lạnh vào ngươi, nhưng chuyện này, ta thật sự là..."
Phương Thanh Trạc khó có thể mở miệng.
Hắn nghĩ đến rất nhiều, Lý Đông Thanh lần lượt giải đáp từng cái, cho dù hắn cảm thấy kỳ thực cũng không cần thiết.
Lý Đông Thanh nói: "Tập hợp ở đâu? Biên cương là một nơi tốt, nơi đó chiến tranh hỗn loạn, người Hung Nô cùng người Hán ở đó gần năm năm, không ngừng có chiến hỏa, không cần phải lẩn trốn ở Trung nguyên sợ đầu sợ đuôi, ở biên cương, có thể vừa bảo hộ bách tính vừa né tránh rắc rối Lưu Triệt."
"Giang hồ khẩn thiết phải đoàn kết lại với nhau, ai tới quản? Người có tài đến làm, nếu như ngươi muốn, vậy ngươi đến làm.
Nếu như các ngươi có thể làm tốt, ta có thể giữa đường sẽ rời đi, giao cho chính các ngươi đi làm.
Thật ra ta ngược lại cảm thấy, có thể không cần nghĩ tới ai làm chủ trước đi, bởi vì quá sớm."
Phương Thanh Trạc không đồng ý, hắn làm khó nói: "Đông Thanh, vấn đề này rất quan trọng..."
Kỳ thực trong mắt càng nhiều người, đại cục là xa không thể với tới, trong mắt bọn họ có thể nhìn thấy chính là hiện tại, ngay bây giờ bọn họ muốn phục tùng ai, bọn họ có thể thống lĩnh ai.
Dưới cái nhìn của Phương Thanh Trạc, Lý Đông Thanh là ấu trĩ đến cực điểm.
Việc này căn bản không làm được.
Chưởng môn nhân của các môn phái cũng không phải đều hoà thuận, bọn họ làm sao có khả năng khoan dung lẫn nhau?
Lý Đông Thanh có thể lường trước được thái độ của Phương Thanh Trạc, hắn cũng không quá gấp, nói: "Đã như vậy, chúng ta nói chuyện phiếm một chút đi.
Một năm qua ngươi có khỏe không?"
Phương Thanh Trạc sửng sốt một chút, nói: "Vẫn như trước.
Ngươi thì sao?"
Lý Đông Thanh tùy ý nói hai câu về tình hình gần đây của mình, hai người hàn huyên vài câu, Phương Thanh Trạc nói: "Không phải là không muốn giúp ngươi, mà thật sự là...!Ta cũng không có cách nào, chưởng môn nhân bế quan, chuyện lớn như vậy, ta cũng không có biện pháp."
Phương Thanh Trạc nói ra thật mâu thuẫn.
Mới vừa rồi còn nói chưởng môn nhân không ở đây, hắn có thể làm chủ, hiện tại còn nói không làm chủ được.
Lý Đông Thanh cũng không dây dưa, hắn nói: "Không sao."
Phương Thanh Trạc lại quay mặt đi xem Ninh Hòa Trần, nhìn y vẫn luôn không nói gì, hỏi: "Trữ huynh, ngươi thì sao? Nghe nói ngươi làm một việc lớn, tắm máu Hoàng Kim Đài."
Ninh Hòa Trần lại nói: "Phương chưởng môn, chúng ta không phải đang cầu xin ngươi làm việc, ngươi cũng không phải đang giúp chúng ta."
Y vừa mở miệng đã lạnh như băng, Phương Thanh Trạc thoáng chốc không phản bác.
"Ta có thể có biện pháp gì?" Phương Thanh Trạc buông tay, bất đắc dĩ nói.
Lý Đông Thanh thế nhưng hiểu được hắn, đứng dậy, nói: "Đã lâu không gặp, có thể tới tâm sự cũng tốt, cứ như vậy đi, ta còn có chút chuyện, không làm phiền."
Văn Nhân Thiên nói: "Đợi một lát?"
"Không giống nhau," Lý Đông Thanh lại cười nói, "Đi thôi."
Nói xong bèn đứng lên, Phương Thanh Trạc cũng nhanh chóng đứng lên, dự định tiễn khách, Lý Đông Thanh lại ấn hắn vào ghế, nói: "Dừng chân."
Những lời này là nhìn vào mắt Phương Thanh Trạc mà nói, Phương Thanh Trạc theo bản năng nghe lời hắn, ngồi xuống.
Lý Đông Thanh gật gật đầu, vỗ vai hắn, nói với Ninh Hòa Trần: "Tuyết Mãn, đi thôi."
Văn Nhân Thiên còn không muốn đi, bị Lý Đông Thanh xoay người lại, nắm lấy bờ vai hắn, kéo hắn ra cửa.
Đợi ra đến cửa, Văn Nhân Thiên không thể tin được, hỏi: "Ngươi có ý gì?"
"Đàm luận với chưởng môn nhân của hắn," Lý Đông Thanh nói, "Nói với hắn có ích gì? Nói trắng ra rồi, hắn cũng không muốn."
Văn Nhân Thiên nói: "Lấy ra kiếm của ngươi đến, giống như uy hiếp ta vậy, uy hiếp hắn!"
"Có ích gì?" Lý Đông Thanh tâm tình bình thản hỏi hắn," Đến cuối cùng, giết Phương Thanh Trạc, chưởng môn nhân của hắn không phải vẫn còn sống hay sao? Đến cuối cùng vẫn phải đi tìm Lý Trục Ca, vậy giết Phương Thanh Trạc còn có ý nghĩa gì?"
Văn Nhân Thiên dừng một chút, tựa hồ phản ứng lại được một lát, không nói gì nữa.
Lý Đông Thanh không có ý cười nhạo hắn, nói: "Buổi tối lại nói."
Ninh Hòa Trần trước sau không nói gì, Văn Nhân Thiên liếc mắt nhìn Ninh Hòa Trần, hỏi: "Ngươi cũng nghĩ như vậy?"
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, không có trả lời.
Văn Nhân Thiên nói: "Ninh Hòa Trần, ngươi kiêu ngạo cái gì chứ?"
"Y không phải kiêu ngạo," Lý Đông Thanh quay đầu lại, nói, "Ngươi hỏi câu này, là ngươi kiêu ngạo."
Văn Nhân Thiên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Hắn cảm thấy mỗi khi ở cùng với hai người này, hắn đều không kịp phản ứng.
Hai người lần này quay về, chưa hề nói quan hệ của họ cho bất cứ người nào, thế nhưng có lẽ Hoắc Hoàng Hà cùng Diệp A Mai đã nhìn ra rồi, Lý Đông Thanh đối với chuyện này cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hắn thẳng thắn vô tu, nhưng những không quen người này lại có chút phiền phức, ngày sau còn có thể có càng nhiều người hơn, Lý Đông Thanh thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, có lẽ nói ra cũng không phải việc tốt.
Đơn giản làm quyết định, không cố tình nói ra, cũng không tránh né, nếu như bọn họ nhìn ra rồi, vậy thì nhìn ra rồi, không nhìn ra