Mặt mũi khí phách của người giang hồ còn lớn hơn trời, Lý Đông Thanh bảo bọn họ đứng ra, bọn họ lập tức đứng ra, không ai trốn tránh.
Lý Đông Thanh còn nói: "Hỏa Tầm Sưởng Minh, xuống dưới."
Hỏa Tầm Sưởng Minh ở trước mặt mọi người bị điểm tên, chỉ đành ôm thương đi xuống, có chút bất lực, đứng ở bên cạnh hắn.
Lý Đông Thanh xoay chuyển phương hướng của thanh kiếm, đưa cán kiếm cho hắn, nói: "Ngươi tới."
Hỏa Tầm Sưởng Minh không muốn nhận, rất là không muốn, thế nhưng hết cách rồi, do dự một chút, nhận lấy.
Lý Đông Thanh nói với người giang hồ: "Ta lặp lại lần nữa, các ngươi do hắn quản."
"Ta không hiểu quy củ của các ngươi," Lý Đông Thanh nói, "Các ngươi sống thế nào, ta không biết, nhưng các ngươi không sống tốt, giang hồ bị các ngươi giày xéo đến sụp đổ, suýt nữa mất đi, vậy thì quy củ của các ngươi không tốt."
Lý Đông Thanh: "Hôm nay sẽ dùng hình thức của giang hồ lệnh phân phát quy củ mới ra toàn quốc, trong đó có một điều, là người giang hồ nghiêm cấm tự tập nội đấu, nội đấu bị thương thì phạt, nội đấu chết người thì giết.
Không có quy củ, không thành quy tắc, các ngươi là người đầu tiên thực hành quy củ này, hôm nay do Hỏa Tầm Sưởng Minh chấp pháp, ngày khác cũng là hắn làm."
"Có nghi vấn gì không? Nói chuyện."
Mọi người nói: "Không."
Lý Đông Thanh gật đầu, lui về phía sau một bước, nhường sân bãi cho Hỏa Tầm, Hỏa Tầm rất ít khi dùng kiếm, nhưng vẫn biết dùng, quăng hai lần, nói: "Ai đi tới?"
Lý Đông Thanh đã không quản, trực tiếp đi xuống khỏi sân, thấy mấy người Diệp A Mai đang đứng ở trên đó, đi tới hỏi: "Thân thể thế nào?"
Diệp A Mai: "Không ra sao, buồn nôn, muốn ói, bức bối bất an.
Hoắc Hoàng Hà thế nào rồi, có tin tức gì không?"
"Không có," Lý Đông Thanh lạnh nhạt nói, "Không có tin tức cũng là tin tốt."
Diệp A Mai: "Thật sao?"
Lý Đông Thanh: "Hẳn là vậy đi."
Văn Nhân Thiên nói: "Ngươi có lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề gì, còn không bằng thành thật dưỡng thai, uống hết thuốc đi."
Lý Đông Thanh buồn bực: "Thuốc gì?"
"Dùng để an thai dưỡng thần," Diệp A Mai mặt mày buồn rầu, thuận miệng nói, "Không nói nữa, ta đi đây."
Văn Nhân Thiên liếc mắt nhìn, lại liếc nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh nói: "Ngươi chăm sóc tốt nàng đi."
Văn Nhân Thiên gật gật đầu, quay người đuổi theo.
Phương Thanh Trạc hỏi: "Ngươi thật muốn dùng Hỏa Tầm Sưởng Minh? Hắn không thích làm cái này."
"Vậy hắn yêu thích làm gì?" Lý Đông Thanh nói, "Hắn chỉ yêu thích chơi."
Phương Thanh Trạc: "Thiếu niên mà, bình thường."
"Mười tám rồi," Lý Đông Thanh nói, "Lại không làm việc lấy cái gì theo đuổi tiểu cô nương? Không thể tùy theo hắn, qua một đoạn thời gian ngươi tìm thêm chút chuyện cho hắn làm."
"Hắn không thích làm, Văn Nhân Thiên còn nhìn không lọt hắn, luôn tìm hắn gây sự, " Phương Thanh Trạc nói, "Hắn còn nhịn nữa không chừng phải xảy ra chuyện."
Lý Đông Thanh: "Để bản thân hắn xử lý, ta không quản."
Phương Thanh Trạc: "..."
Phương Thanh Trạc cũng không biết nói thế nào mới tốt, Hỏa Tầm Sưởng Minh chờ Lý Đông Thanh xử lý, Lý Đông Thanh chờ hắn tự xử lý, hai người cũng thực sự là huynh đệ tốt, toàn chĩa vào đối phương.
Trên người Hỏa Tầm Sưởng Minh có hai vết máu của người khác, đi tới nói: "Nói chuyện gì thế?"
"Tìm chút chuyện ho ngươi làm," Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, "Đi theo ta một chuyến."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Ngươi còn chưa ngủ."
"Trở về nhà," Lý Đông Thanh nói, "Chính là đi về ngủ."
Phương Thanh Trạc vốn là ôm vai xem trò vui, kết quả hai người đều đi, Văn Nhân Thiên cũng đi, hắn chỉ chỉ phía dưới hỗn loạn, nói: "Những người này...!Xin hỏi, ai xử lý đống hỗn loạn này vậy?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh cùng Lý Đông Thanh đồng loạt nhìn về phía hắn.
Ánh mắt đang nói: "Trừ ngươi ra còn có ai?"
Phương Thanh Trạc hết chỗ nói rồi, chỉ đành nói: "Cút, đều cút nhanh lên."
Lý Đông Thanh quay người đi, nói với Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Ngươi còn nhớ những người vừa nãy đi."
"Nhớ rồi."
"Ngươi mang theo những người này cùng một vài người nữa, ta sẽ tìm thêm cho ngươi," Lý Đông Thanh nói, "Đi Trường An một chuyến, bây giờ xuất phát luôn."
Hỏa Tầm Sưởng Minh ngây ngẩn cả người.
Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Tối hôm qua truyền đến tuyến báo, phạm vi trăm dặm phụ cận thành Trường An, mấy chục ngọn núi bị đốt.
Núi bị đốt cháy suýt nữa diệt cả thành."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Có thể là mấy người Hoắc Hoàng Hà làm," Lý Đông Thanh nói, "Hai quân giao chiến còn không chém sứ giả...!Ta cũng không hiểu, bọn họ làm sao có thể làm ra chuyện đốt núi như vậy được, mùa này mà đốt núi, có thể đốt luôn cả Trường An."
Lý Đông Thanh vừa đoán cũng đã biết là bọn họ làm, mà suy nghĩ cẩn thận thêm, hắn cảm thấy thậm chí là chủ ý của Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần vì muốn cứu người ra mới sẽ không quản chết sống của dân chúng, Lý Đông Thanh một mặt cảm thấy làm như vậy thật sự là hành vi thổ phỉ, mặt khác lại nghĩ: Chẳng lẽ bọn họ cùng đường mạt lộ rồi?
Lý Đông Thanh nói: "Hoàng đế nhất định rất giận dữ, nhưng bây giờ tức giận nhất không phải hoàng thượng, hẳn là bách tính, nếu như bọn họ biết là người của chúng ta đốt núi, bọn họ nhất định..."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Hận chết người giang hồ."
Lý Đông Thanh hít sâu một hơi.
"Ngươi đi giúp ta khống chế thế cuộc," Lý Đông Thanh nói, "Ta chỉ có thể tìm ngươi, mang theo ba ngàn người, vòng qua Ba quận, đi đường núi, đừng để bị người khác nhìn thấy tung tích, đến Trường An xem xét tình hình."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ngươi đùa ta à, ba ngàn người, làm sao có thể không lọt vết tích?"
"Tự nghĩ biện pháp," Lý Đông Thanh chỉ nói, "Ta tin tưởng ngươi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "..."
Hỏa Tầm Sưởng Minh chưa từng dẫn binh, hắn vẫn luôn nghe theo Lý Đông Thanh, cho dù là Đại ca nữ đánh trận thì hắn cũng phải nghe Lý Đông Thanh nói cho hắn phải làm gì, như vậy hắn mới có thể an tâm lại, hiện tại để bản thân hắn mang binh đánh giặc, lại còn phải tiến lên khó như thế, hắn có chút mờ mịt, có chút luống cuống.
Lý Đông Thanh: "Ta chỉ có thể cho ngươi ba ngàn, thật sự là khó điều binh quá rồi, hiện tại trong tay chỉ có những người này, là toàn bộ tài sản của ta, nếu như ngươi thua, ta cũng xong đời."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "..."
"Ngươi bị điên à!" Hỏa Tầm Sưởng Minh cả giận nói, "Ngươi bây giờ làm ta sợ như thế hay lắm chắc!!"
Lý Đông Thanh cười vỗ vai hắn: "Đành nhờ vào ngươi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh còn chưa điên lên, mà ở trong gió thổi loạn như này cũng đã có chút điên cuồng.
"Nhiều năm như vậy, những chuyện ngươi nhờ ta, ta xưa nay chưa từng cự tuyệt," Hỏa Tầm Sưởng Minh chỉ vào lồng ngực của hắn, cả giận nói, "Ngươi chính là nhìn ra được ta dễ bắt nạt, Lý Đông Thanh ngươi thật sự chẳng ra gì."
Lý Đông Thanh cười ha ha.
Hỏa Tầm Sưởng Minh giận thật, nổi giận đùng đùng quay người đi.
Lý Đông Thanh nhìn chung quanh một chút, không có người nào, ở phía sau hô: "Xử lý cho tốt, ngươi đừng nghe Ninh Hòa Trần!"
Hỏa Tầm Sưởng Minh cả giận nói: "Cút!"
Lý Đông Thanh ở chỗ này không có ai có thể dựa vào, những thứ mà hắn có thể dựa vào vẫn rất ít, Lý Đông Thanh lúc nhỏ luôn cực lực hy vọng có thể có người đồng hành cùng mình, bảo vệ mình, mà vẫn luôn không đợi đến ngày đó, hắn không phải một người trời sinh đã thích hợp làm kẻ bề trên, không dã tâm, cũng không đủ nhẫn tâm, không học nổi khẩu phật tâm xà, tiếu lý tàng đao.
Lý Đông Thanh học người khác những gì, nhìn mèo vẽ hổ, học được có chút giống, mà bản tính lại khó sửa đổi.
Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng có lúc tội nghiệp Lý Đông Thanh, bởi vì Lý Đông Thanh từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ một chút chút thiên phú ra thì cái gì cũng không có.
Thời điểm hắn tóm chặt lấy thiên phú của chính mình, Hỏa Tầm Sưởng Minh cảm giác Lý Đông Thanh rất bi ai.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lần này cũng không thể cự tuyệt Lý Đông Thanh, cho dù không muốn đi, cảm thấy chính mình không làm được, mà vẫn cứ xuất phát.
Lý Đông Thanh ngủ một giấc, đại khái tầm hai canh giờ, sau đó dậy đưa tiễn, nói với Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Mang bọn họ trở về cho ta."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Biết rồi."
Trước mắt Lý Đông Thanh một màu đen kịt, sắc mặt khá khó coi, Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Trở về ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon."
Lý Đông Thanh nở nụ cười.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đánh ngựa xoay người lại, mà lại nghĩ tới gì đó, nói: "Ngựa tặng cho ngươi, ngươi từng cho nó ăn sao?"
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, đang muốn nói chuyện, Hỏa Tầm Sưởng Minh đã cưỡi ngựa, dẫn đi trước, phía sau theo ba ngàn người.
Lý Đông Thanh đứng tại chỗ, tỉ mỉ suy nghĩ một chút lời hắn vừa hỏi, hơi nhíu lông mày.
Xác thực chưa từng cho ăn, kỳ thực từ khi dắt trở về, Lý Đông Thanh còn chưa đến xem nó.
Hắn suy nghĩ một chút, đi một chuyến tới chuồng, nhìn thấy bên trong chuồng ngựa đều là gạo trắng.
Lúc này chưa đến giữa trưa, mã quan còn chưa tới, Thiên Cơ đang ăn gạo, đó chính là Hỏa Tầm Sưởng Minh cho ăn.
Lý Đông Thanh thả con ngựa này vào chuồng, để nó ở cùng những con ngựa khác, sau đó liền đi, mã quan theo lý hẳn là sẽ chăm sóc con ngựa này thật tốt, mà Lý Đông Thanh không cố ý dặn dò, cũng không trở về xem qua.
Hắn thực sự rất khó để tâm đến nhiều chuyện, sẽ có lúc quên mất một vài chuyện mà trước đây không thể nào không chú ý tới.
Hỏa Tầm Sưởng Minh dắt ngựa tới, đơn độc dựng một cái lều, đút chút gạo ngon.
Con ngựa này đối với Hỏa Tầm Sưởng Minh mà nói rất quan trọng, đây là lễ vật hắn mang đến tặng Lý Đông Thanh, có lẽ là tốn nhiều tiền mua được, có lẽ là giành được, từ Nguyệt Chi ngàn dặm mang đến đây, ngựa còn rất có tinh thần, nói rõ hắn một đường đều rất chú ý con ngựa này.
Lý Đông Thanh lại không coi trọng nó.
Lý Đông Thanh nhìn gạo ngon trong máng ăn, có chút trầm mặc.
Tiết trời tháng sáu tháng bảy đã rất oi bức, hắn ngẩng đầu nhìn trời một cái, cảm giác quả thực rất nóng.
Thiêu đốt lòng người đến sốt ruột khó nhịn.
Văn Nhân Thiên tìm tới, nhìn thấy hắn ở chỗ này, nói: "Chạy đi tìm ngươi, ngươi tới đây làm gì?"
Lý Đông Thanh nói: "Kêu người xây cái chuồng đi, cứ như thế này không phải là phơi nắng hỏng luôn sao?"
Văn Nhân Thiên liếc mắt nhìn, hỏi: "Đây là ngựa của ngươi à?"
"Đúng," Lý Đông Thanh nói, "Thế nào?"
Văn Nhân Thiên: "Thích như thế nào thì như thế đó, ai quản ngươi, ngươi muốn xây cũng để người ta xây đi, giang hồ lệnh được chỉnh lý đã có rồi, muốn để ngươi xem một lần cuối cùng, sau đó sẽ đưa đến các khu vực trong nước."
"Đưa tới xem xem." Lý Đông Thanh vươn tay.
Văn Nhân Thiên lại nói: "Có những ba quyển, không mang tới được, ngươi tự đến xem thôi."
Lý Đông Thanh có chút bất đắc dĩ, chỉ đành nói: "Ta đi xem giang hồ lệnh, ngươi tìm người xây chuồng cho ta."
Văn Nhân Thiên: "Ta nợ ngươi chắc? Có xem không thì bảo."
"Ta thấy ngươi thực sự là muốn ăn đòn rồi," Lý Đông Thanh liếc liếc hắn, "Ngươi tìm Hỏa Tầm gây sự ta còn chưa xử lý ngươi đâu, ngươi chờ đi, chờ ta hết bận."
"Ờ," Văn Nhân Thiên, "Tìm hắn gây sự cũng không phải chỉ có ta, ta chỉ xếp hàng trước thôi."
Lý Đông Thanh cùng hắn đi ra ngoài, hỏi: "Còn có ai?"
Văn Nhân Thiên: "Ai lại thích người lai lịch không rõ đây?"
"Chờ Hỏa Tầm trở về, ta muốn ở ngay trước mặt hắn đánh ngươi, " Lý Đông Thanh nói, "Báo thù cho huynh đệ của ta."
Văn Nhân Thiên cười nói: "Vậy ngươi làm trái với quy củ giang hồ."
Lý Đông Thanh lại hỏi: "Quy củ nào cơ? Ta không biết."
Hai người nở nụ cười, trong lòng mỗi người lại có suy nghĩ riêng.
Giang hồ lệnh mới được thiết lập rất đặc biệt, Lý Đông Thanh nói ra một vài ý nghĩ cùng nguyên tắc của chính mình, còn lại do mọi người cùng nhau bàn luận, bàn đến cuối cùng, Lý Đông Thanh cảm giác là người giang hồ càng hận người giang hồ hơn, rất nhiều người đã sớm thống hận cuộc sống không có quy củ, thống hận tự do tản mạn cùng tự phụ mà dẫn tới tai hoạ, chỉ cần đốt một cây đuốc, chính bọn họ cũng có thể thiêu cháy.
Bên trong thiết lập quy củ của giang hồ lệnh, điều thứ mười tám nói: Lê dân phú, muôn dân sống, giang hồ ẩn; lê dân nguy, muôn dân chết, giang hồ xuất.
Lý Đông Thanh rất yêu thích điều này.
Hắn lúc đó bổ sung: "Thiên địa bồi dưỡng giang hồ nhi nữ, giang hồ nhi nữ phụng dưỡng thiên hạ."
Nhưng lời này mới vừa mới vừa nói ra khỏi miệng, mấy người Ninh Hòa Trần phóng hỏa đốt núi, hắn cũng cảm thấy thật sự là không nói nên lời.
Hắn cũng không có cách nào trách Ninh Hòa Trần, đây chính là thói quen có trong suy nghĩ của người giang hồ, chỉ giải quyết vấn đề, không bàn trả giá, hơn nữa đối với bọn họ mà nói, bách tính cũng không xem như là tổn thất.
Lý Đông Thanh nói: "Cứ như thế này đi, sao chép vào quyển da dê, phát xuống đi thôi."
Văn Nhân Thiên đem ra một tấm da dê, nói: "Đây là giấy tờ qua cửa mới, sau khi Hoàng Kim Đài được xây dựng lại, người đi vào giang hồ sẽ có được một tấm da dê như vậy."
Lý Đông Thanh cầm lên liếc mắt nhìn, nói: "Vật này hiện tại không có tác dụng gì, Lưu Triệt không thừa nhận, không có ý nghĩa gì."
"Tuy là nói như vậy," Văn Nhân Thiên vươn tay nhận lấy, "Mà bọn họ đều cảm thấy ngươi viết rất khá, hiện tại đã làm một phần truyền đọc, tất cả mọi người rất yêu thích."
Đoạn thoại này là Lý Đông Thanh viết vào tối hôm qua, hắn đưa cho người giang hồ trong thiên hạ một đoạn khuyến cáo, Văn Nhân Thiên nói, người giang hồ cũng nên có gia huấn thống nhất của riêng mình, khắc vào trong xương của bọn họ, làm dây cương trói buộc bọn họ.
Lý Đông Thanh đốt đèn lên, suy nghĩ rất lâu, viết xuống đoạn thoại này.
Lý Đông Thanh nói: "Nếu có cơ hội, hy vọng có thể dùng được."
"Đương nhiên dùng được," Văn Nhân Thiên tự tin hơn hắn nhiều lắm, hắn nói, "Ta chưa bao giờ làm chuyện vô ích."
Lý Đông Thanh cười cười, không nói gì.
"Ta đối với bầu trời vạn cổ, đối với thương ưng dưới ánh mặt trời chói chang tuyên thề, ta thề sống chết bảo vệ lê dân bá tánh, bách tính uống máu của ta, súc vật ăn thịt của ta, ta dùng tính mạng bảo vệ sinh mệnh, dùng tử vong đối kháng tử vong.
Trường thành không đổ, chí này không đổi, Hoàng Hà không cạn, lòng này bất diệt."
Phía Nam trường thành, phía Bắc Hoàng Hà, Hán Trung.
Thời điểm trời mới vừa tờ mờ sáng, máu của những người bị Ninh Hòa Trần giết chết đã thuận đường mòn trong rừng chảy xuống, vết máu ngấm vào trong đất, biến mất không còn tung tích.
Ninh Hòa Trần đạp lá cây hành tẩu, tránh khỏi một màn lửa tiễn, xoay người, chỉ còn dư lại Kim Phụ Linh cùng Quách Giải ở phía sau đuổi theo y.
Ninh Hòa Trần đứng trên ngọn cây, trong núi rừng gió thổi lất phất, cây cối hơi run run, y đứng ở