Lý Đông Thanh quay đầu ngựa, mấy ngàn con mắt đang nhìn vào hắn, trong tay nắm vũ khí, trong mắt chứa niềm tin bất tử.
Lý Đông Thanh nhìn vào mắt họ, bỗng nhiên nhớ lại Vương Tô Mẫn.
Nếu như Vương Tô Mẫn còn sống, chắc chắn cũng sẽ là một thành viên ở nơi này, sẽ tín nhiệm như thế mà nhìn hắn, sẽ vì hắn mà ra chiến trường.
Lý Đông Thanh nói một câu cuối cùng: "Giết vào Vị Ương cung."
Lời vừa nói ra, mấy ngàn người biến mất trên lưng ngựa, cả một vùng trời tối đen đều là người, Hàn An Quốc trợn to hai mắt, nhìn võ hiệp vượt nóc băng tường trong truyền thuyết, rốt cuộc cũng phản ứng lại, che chở Lưu Triệt, nói: "Hộ tống hoàng thượng hồi cung!"
Trên tường thành bắn ra vô số hỏa tiễn, trận chiến giữa giang hồ cùng triều đình cuối cùng cũng tới!
Đây nhất định là huyết chiến, là tử chiến, là cuộc chiến lưỡng bại câu thương, thế nhưng lại không thể không đánh.
Lý Đông Thanh không thể nhượng bộ bất cứ người nào, trong đó cũng bao gồm cả chính hắn.
Ác chiến đã trải qua tròn một ngày.
Việc này đã có thể ghi vào sử sách, không có bất kỳ nghỉ ngơi, chỉnh đốn, không uống nước, ăn cơm, giết người giết nguyên một ngày.
Có thể nói xưa nay chưa từng có.
Văn Nhân gia, Văn Chung gia, Thương Sơn Hà, Lệ gia vân vân...!Suýt nữa chết hết.
Văn Nhân Thiên nổi giận quát lên: "Trường thành không đổ, chí này không đổi, Hoàng Hà không cạn, lòng này bất diệt!"
Hết thảy người giang hồ đang chìm trong ác chiến lặp lại: "Trường thành không đổ, chí này không đổi, Hoàng Hà không cạn, lòng này bất diệt."
Diệp A Mai đang trong gào thét đánh mất ý chí, ngã xuống đất, được Ninh Hòa Trần đón được dẫn ra ngoài, Ninh Hòa Trần thả nàng xuống, lại phải quay về, Diệp A Mai kéo y, nói: "Tuyết Mãn."
Ninh Hòa Trần quay lại, cười nói: "Ngươi vẫn chưa muốn chết."
"Ta biết," Diệp A Mai cũng cười, "Ta chỉ là hài tử không còn."
Ninh Hòa Trần lập tức không cười nổi, nhìn về phía hạ thân của nàng, toàn bộ đều là máu của chính nàng!
Ninh Hòa Trần nhất thời hoảng rồi, Diệp A Mai lại nói: "Không...!không sao, có lẽ đây là ông trời an bài, ta không nên lưu lại đứa bé này."
Diệp A Mai sắc mặt tái nhợt, nằm ở trong ngực y khẽ run lên, từ trong lòng móc ra một cái sáo kép, đưa cho y, nói: "Trả lại cho ngươi thôi."
Ninh Hòa Trần: "Đưa ta làm gì?"
"Đừng giả vờ không biết," Diệp A Mai nói, "Ta từng thích ngươi, trong lòng ngươi biết rõ, ta gả cho hắn, cũng là bởi vì muốn nhìn xem ngươi có tới tìm ta hay không."
Ninh Hòa Trần nhận lấy cái sáo kép kia, nhìn vào mắt nàng: "Hiện tại không thích nữa rồi?"
Diệp A Mai gật gật đầu: "Yêu thích người khác."
Ninh Hòa Trần: "Đông Thanh nói với ta, Văn Nhân Thiên không tệ."
Diệp A Mai: "Ta biết, hai người cũng không phải người tốt gì, nam nhân, đều không có gì tốt."
"Văn Nhân Thiên tốt sao?" Ninh Hòa Trần hỏi.
"Hắn là...!đối với ta không tệ." Diệp A Mai dần dần suy yếu, "Chứ không có tốt."
Ninh Hòa Trần đặt tay lên trên bụng nàng, động tác lẫn tâm tư cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Đến tháng này rồi còn sẩy thai, Diệp A Mai có thể tiếp tục chống đỡ hay không, ai có thể nói chắc được đây?
Ninh Hòa Trần đặt nàng trên đống cỏ khô trong thành, nhưng lại thấy nàng hôn mê, y ôm ngang nàng lên, xoay người đi tìm hiệu thuốc, trước mặt vọt tới hai tên lính, Ninh Hòa Trần nổi giận nói: "Cút!"
Một cước đá văng bọn họ, miệng phun máu tươi mà ngã xuống đất ngất đi.
Đúng lúc đó, bên chân trời truyền đến tiếng đàn du dương, Ninh Hòa Trần ôm Diệp A Mai, nhìn vào không trung, váy lụa mỏng trắng như tuyết lóe lên giữa không trung.
Một vị ca nữ rơi xuống, nhận lấy Diệp A Mai trong ngực y, nói: "Giao cho ta đi."
Ninh Hòa Trần quay đầu nhìn lại, Đại ca nữ của Nguyệt Chi đứng ở đầu tường, không buồn cũng không vui mà liếc nhìn y một cái.
Ninh Hòa Trần gật gật đầu với nàng, quay người rời đi.
Mấy người Lý Đông Thanh đã giết vào cửa cung, hắn đâm xuyên lồng ngực của một tên lính, đá hắn ra khỏi thân kiếm của mình, Lệ Hán Tâm mừng lớn: "Là ca nữ của Nguyệt Chi!"
Lý Đông Thanh lại thần sắc trầm trọng, ngừng lại.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Đại ca nữ đến, lẽ nào trên thảo nguyên đã biết được tin tức khai chiến?!"
Lý Đông Thanh nhìn lên bầu trời, đột ngột lên tiếng: "Ngừng tay."
Hắn hét lớn một tiếng, dùng thanh âm nhắc nhở: "Lưu Triệt! Ngừng tay lại!"
Thanh âm kia truyền đi toàn bộ Trường An.
Lưu Triệt ngồi trong Vị Ương cung, nghe Lý Quảng đọc cho hắn một phong thư, phong thư này dùng "Hung Nô áp sát" mở đầu.
Cửa bỗng nhiên bay vào hai tên lính, trên người Lý Đông Thanh một thân huyết y, phía sau dẫn theo một đám người, phẫn nộ mà vọt tới, hắn đứng ở cửa, bỗng nhiên cả giận nói: "Ngươi còn muốn đánh?!"
Lưu Triệt nhìn hắn, nói: "Ngươi lớn hơn không ít."
Lý Đông Thanh từng bước từng bước đi tới, chư vị đại thần chạy trối chết, kêu khóc không ngừng, giống như Lý Đông Thanh là sát thần vậy.
"Ta chỉ xin ngươi tự do," Lý Đông Thanh cố gắng đánh tan lửa giận, "Ngươi lại lấy sĩ binh biên quan giết tộc nhân ta.
Ngươi giết đâu chỉ là tộc nhân của ta."
Lưu Triệt: "Là lê dân bá tánh."
Lý Đông Thanh: "Đúng, là lê dân bá tánh.
Ngươi không bận tâm, có đúng không?"
"Chỉ là không có quá quan tâm vậy thôi," Lưu Triệt nói, "Hai ta kỳ thực nghĩ không khác nhau lắm, ngươi muốn đánh, là bởi vì muốn ngày sau được bình yên, ta cũng vậy.
Chỉ có nhất thống thiên hạ, mới có thể chân chính ngừng chiến dừng phạt, Lý Đông Thanh, ngươi tầm mắt rất nhỏ, chỉ có người giang hồ của ngươi, mà ta nghĩ đến, lại là toàn bộ thiên hạ."
Lý Đông Thanh: "Ta cũng có thể mở rộng tầm mắt, chỉ cần ngươi từ trên vương vị lăn xuống."
Tất cả mọi người: "..."
Câm như hến.
Lưu Triệt cười nói: "Tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, thật là nóng nảy."
"Đầu hàng, chịu thua," Lý Đông Thanh nói, "Ta thay ngươi đánh người Hung Nô.
Lập tức."
Lưu Triệt nói: "Cho dù ngày hôm nay chịu thua, khi có cơ hội đánh trả, ta vẫn sẽ giết người giang hồ.
Thiên hạ của ta, không cho phép có tầng thế lực thứ hai.
Cho dù ta không được, con cháu của ta cũng sẽ làm như vậy."
Lý Đông Thanh lịch sự nói: "Vậy chờ con cháu của ngươi có thể trưởng thành lại nói đi.
Y Trĩ Tà giết vào Vị Ương cung, cũng sẽ không cùng ngươi đàm phán giống như ta, chỉ hỏi ngươi muốn đầu hàng."
Lưu Triệt nhìn hắn một lát, uy thế trầm mặc ép xuống, không giống như là hắn phải thua rồi, ngược lại còn như là hắn thắng, đang nghĩ xem nên xử trí Lý Đông Thanh như thế nào.
Lưu Triệt mở ra tay: "Ta thua rồi."
Mấy vạn người tử vong,