Dung Ly khẽ khép cửa sổ lại, quay đầu nhìn về phía Hoa Túc, đôi mắt hạnh hơi trừng lên, trông có vẻ tròn tròn, giống mắt mèo con.
Nàng bỗng dưng mỉm cười, đáy mắt ánh quang, như ánh sáng phản chiếu lấp lánh, "Ta đâu có sợ hắn, ta không dám tin thôi."
Không dám tin Dung Trường Đình sẽ coi nàng là Đan Tuyền, nhiều năm như vậy, chỉ thiếu chưa cầm tù nàng ở chỗ này, không biết Đan Tuyền gả đến Dung phủ thế nào, còn phải chờ tìm hiểu thêm.
Hoa Túc nghiêng tai lắng nghe, thấy trên tường có một nửa bóng quỷ thập thò dò ra, nàng ấy nắm năm ngón tay lại, giống như bắt lấy thứ gì, cách không trung chụp ra một quỷ hồn.
Quỷ hồn kia run run rẩy rẩy, đầu cũng không dám nâng lên, còn không phải là Ngọc Trác sao.
Ngọc Trác lảo đảo một cái, bỗng dưng bị túm vào phòng, nàng ta lại như bị bàn đá đè lên đỉnh đầu, toàn thân bị uy áp đáng sợ này bức bách đến thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi, nhịn không được rùng mình một cái, nói không nên lời, trong lòng đều là sợ hãi.
"Lén lén lút lút, có chuyện muốn nói?" Hoa Túc không mặn không nhạt mà liếc nàng ta.
Ngọc Trác vừa nghe tiếng nói lạnh lẽo này, lập tức như có chuông cảnh báo đâm vào đầu, cong hai đầu gối quỳ xuống đất, "Đại nhân, Dung lão gia mang theo người vào phòng Mông thị, không phải là sợ hài tử trong bụng Mông thị gặp chuyện, nên muốn mời đại phu tới trong đêm cho nàng ta chứ."
Dung Ly bật cười, "Ngươi sợ hắn trị hết bệnh cho Mông Nguyên?"
Ngọc Trác gật đầu, nàng ta mong Mông Nguyên chết, mong vô cùng, nên đương nhiên lo lắng Dung Trường Đình mềm lòng mời đại phu.
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Con trai thứ hai và thứ ba của Dung Trường Đình đều chết non, con trai thứ tư còn ở Bồng Châu, nghe nói lúc trước hắn mời đại sư đến xem tướng, người nọ nói hắn khắc thê khắc tử, đã định không có con nối dõi, ngươi nói xem hắn có sợ không giữ được đứa trẻ trong bụng Mông Nguyên hay không?"
Ngọc Trác cúi đầu, đâu biết Dung Trường Đình rốt cuộc có sợ hay không.
Dung Ly lại nói: "Nếu là lúc trước, có lẽ hắn vẫn không tin những lời nói thần thần quỷ quỷ này, nhưng trong khoảng thời gian qua, Dung phủ bị quỷ ám, ở Trúc viện lại có ai dùng thuật trói quỷ, ngươi nói hắn có tin hay không."
Nàng ngừng lại, thở hổn hển rồi lại thong thả ung dung mở miệng: "Vận mệnh đã như vậy, hắn biết rõ đứa trẻ kia không thể giữ được, tội gì phải mời đại phu.
Còn nữa, nếu hắn thật sự sợ mất đứa trẻ trong bụng Mông Nguyên, vậy hắn nên mời đại phu vào phủ từ sớm, chứ không phải cho phủ y treo tính mạng của nàng ta như vậy."
Nói xong lời cuối cùng, nàng vội vàng khụ một tiếng, sắc mặt có chút trắng.
Ngọc Trác nghe thấy trong lòng run sợ, lúc trước nàng ta đi theo Mông Nguyên, thấy Đại cô nương Dung phủ này rất dễ khinh dễ, tâm tư thật sự đơn giản, hiện giờ thành quỷ mới biết được, Đại cô nương đâu phải là chim hoàng yến mảnh mai.
Dung Ly khẽ thở dài một tiếng, "Dung Trường Đình biết không giữ được đứa trẻ này, không bằng để Mông thị cùng chết với đứa trẻ."
Ngọc Trác im lặng không nói, nghe vậy liền kinh hồn táng đảm.
Hoa Túc cảm thấy ngạc nhiên, nương theo ánh sáng tối tăm, thấy rõ biểu hiện bình thản trên mặt Dung Ly, dường như nàng đã xem nhẹ sống chết của người khác, mà Tam phu nhân đang liên tục rên đau ở nhà chính, đã thành người không quan trọng.
Lông mi Dung Ly run lên, bóng đổ dưới mí mắt di chuyển, nàng xoay lưng đi về phía cửa phòng, "Đi ra ngoài nhìn xem." Nàng chưa mặc thêm xiêm y, vẫn chỉ khoác áo lông chồn, khép vạt áo lại đẩy cửa ra.
Bên ngoài, ba tỳ nữ đứng thành một hàng, đều tỉnh táo vô cùng, ai cũng chưa ngủ gà ngủ gật.
Cửa vang lên, ba người đồng thời nhìn lại phía sau, ánh mắt hoảng sợ.
Tiểu Phù vội vàng đi qua, hạ thấp giọng hỏi: "Sao cô nương tỉnh rồi?"
"Nghe thấy tiếng động, ngủ không được." Dung Ly lắc đầu, suy yếu vươn tay lên để Tiểu Phù đỡ.
Tiểu Phù vội vàng đỡ nàng, âm thầm liếc mắt nhìn qua nhà chính, muốn nói lại thôi.
"Vừa rồi sao lại thế này, có người tới?" Dung Ly giả vờ khó hiểu, vẻ mặt nghi hoặc.
Bạch Liễu vẫn đứng tại chỗ quan sát phòng Mông Nguyên, Không Thanh đi tới thi lễ.
Không Thanh nói: "Cô nương, lão gia dẫn theo người vào phòng Tam phu nhân, bọn họ còn cầm một hũ sứ, hình như......!Là hũ sứ được đào ra trong Trúc viện." Dung Ly nhíu mày, "Thấy rõ ràng? Bây giờ đã hơn nửa đêm, sao bỗng nhiên chuyển hũ sứ đến."
Tiểu Phù nói nhỏ: "Không phải là do Tam phu nhân chôn hũ sứ đó ở Trúc viện chứ, nhìn lão gia hùng hổ, mặt đen giống như muốn ăn thịt người."
Không Thanh còn tính bình tĩnh, "Lão gia cùng quản gia hẳn là từ mộ của Nhị phu nhân trở về, thấy trên người còn dính bùn đất, chắc chắn hũ sứ kia thật sự có liên quan đến Tam phu nhân."
Tiểu Phù mím môi, tay đỡ Dung Ly hơi run run, rõ ràng đã bắt đầu sợ.
Dung Ly giơ tay vỗ nhẹ cánh tay nàng ấy hai cái, "Đừng sợ, ta đi xem."
Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn phía sau, không thấy Hoa Túc cùng đi ra, vì thế lẳng lặng đứng im một lúc, nhưng mãi vẫn chưa thấy, mới nói: "Ta vào phòng đổi áo lông chồn trước, áo này quá mỏng manh."
Nàng đẩy cửa vào trong, không nhìn thấy bóng dáng Hoa Túc đâu, rõ ràng là một đại quỷ, lại dường như biến mất vào hư không, trong phòng im ắng, chỉ có quỷ lột da đang đứng ở góc tường, còn không biết Ngọc Trác đã chốn về tường khi nào.
Trên bàn đột nhiên có âm thanh vang lên, Dung Ly nghe tiếng quay đầu lại, thấy một con mèo đen nhảy lên bàn, cặp mắt xanh biếc sáng lên trong bóng đêm, tựa ma trơi trên núi, âm u lạnh lẽo.
Hoa Túc vậy mà lặng yên không một tiếng động chui vào thân Thùy Châu, lúc này cũng sẽ không đụng phải quỷ khác, không biết đây là có ý gì.
Dung Ly đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao tự dưng ngươi lại chui vào?"
Cặp mắt xanh biếc của Thùy Châu nhìn thẳng vào nàng, không phát ra một tiếng nào, ánh mắt lạnh băng, cái đuôi dựng lên cao, rất là kiêu ngạo.
Dung Ly cảm thấy buồn cười, trước kia quỷ này không chịu chui vào thân mèo, hiện giờ lại thực tự giác.
Thời điểm nàng đang muốn duỗi tay tới ôm, mèo con ở trên bàn lui một bước, chân sau co lại ngồi xổm xuống.
Nàng không thể không thu tay về, thấy ba bóng dáng lắc lư ngoài phòng, thì thầm nói: "Chẳng lẽ La Hà tìm tới?"
Lúc này Hoa Túc mới mở miệng: "Ta vốn không muốn giúp ngươi, nhưng nơi này không tiện ở lâu, lát nữa ngươi vào phòng Mông thị, ta tạm thời giúp ngươi lần nữa." Giọng điệu không mặn không nhạt, nghe có vẻ hơi miễn cưỡng.
Dung Ly không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu, thử vươn tay tới, thật cẩn thận bế mèo con trên bàn lên.
Đều nói quỷ là nhẹ bay bay, nhưng khi Hoa Túc vào trong thân Thùy Châu, mèo con trở nên nặng hơn rất nhiều, không biết có phải quỷ nào cũng đều như thế này không, hay là, chỉ quỷ có tu vi thâm hậu mới không nhẹ bay bay.
Mèo đen nhỏ không nhúc nhích, cặp mắt cũng chẳng xoay chuyển, tĩnh lặng giống cục đá, thân thể có vẻ cứng đờ.
Dung Ly ôm mèo ra ngoài, chưa đổi áo lông chồn trên người, vẫn còn mặc chiếc áo kia.
Tiểu Phù cảm thấy kỳ quái, kinh ngạc nói: "Cô nương không phải vào nhà đổi áo lông chồn sao, như thế nào......" Như thế nào lại không đổi áo mà còn ôm mèo đen ra ngoài, nàng ấy không khỏi nhìn qua mèo nằm trong lòng Dung Ly, thình lình đón nhận một ánh mắt lạnh lùng.
Rõ ràng chỉ là một con mèo, nhưng ánh mắt thật lạnh, tựa như vạn vật ở trong mắt nó đều là vật chết.
Tiểu Phù rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: "Cô nương muốn đến xem sao, nếu không thì ở ngoài cửa nghe chút là được rồi, vừa nãy lão gia......!Hung thần ác sát, bộ dáng thật sự đáng sợ, lão gia nổi giận lên, e là muốn giận chó đánh mèo với người khác."
"Không sợ." Dung Ly lắc đầu, "Hắn vạn lần sẽ không giận chó đánh mèo với ta."
Tiểu Phù giậm chân, "cho dù lão gia cưng chiều cô nương, nhưng lúc này đang lửa giận hướng lên trời, chỉ sợ không kiềm chế được."
Hoa Túc cười nhạt một tiếng bên tai Dung Ly, thật sự khinh thường.
Dung Ly nhẹ nhàng cười, "Vậy đi nhìn xem, hắn có thể nổi giận đến mức nào." Nàng không cần phải nhiều lời nữa, ôm mèo đi đến phòng Mông Nguyên.
Không Thanh cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn chưa ngăn cản.
Dung Ly hơi dừng bước chân, nhìn qua bên kia thấy phòng Tự Chiêu có ánh sáng, nhưng ánh sáng cực ám, sáng cũng như không.
Vẻ mặt Bạch Liễu sợ hãi, nói nhỏ: "Trong phòng Tam phu nhân có tiếng vang, hình như đang cãi cọ."
Thái độ Dung Ly trông sầu lo phiền muộn, đáy lòng lại suy nghĩ, cãi cọ thì rất tốt.
Cửa nhà chính khép hờ, nàng đi tới dễ dàng đẩy cửa ra, ban đêm tiếng gió gào rống đặc biệt lớn, đến gần mới nghe thấy Mông Nguyên thì thào rên đau, đau đến mức khụt khịt, hơi thở yếu đi rất nhiều, có vẻ sắp chịu đựng không nổi.
Cửa bị mở ra, tôi tớ đứng ở phía sau đồng thời quay đầu lại, bọn họ mới từ mộ trở về, lông tơ đã dựng đứng, vừa nghe thấy âm thanh này còn tưởng rằng có quỷ đẩy cửa, quay đầu lại thấy là Đại cô nương, vẫn chưa thể thở dài nhẹ nhõm, mà trái tim còn nhảy tới cổ họng.
Ai không biết Đại cô nương dễ dàng gặp quỷ, lúc này đã hơn nửa đêm, không chừng chính là bị quỷ ám, mộng du đi tới.
Chưa kể, trong lòng ngực Đại cô nương còn ôm theo con mèo màu đen, càng thêm quỷ quyệt.
Dung Ly hơi nhón chân lên, nâng cằm nhìn vào trong phòng, nhíu mày nói: "Tam nương thế nào rồi, bây giờ đã nửa đêm, sao nhiều người đến đây như vậy, ta nghe tam nương rên đau thật lâu, sao không mời mấy đại phu tới."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vội vàng nhìn qua Dung Trường Đình.
Chỉ thấy cả người Dung Trường Đình cứng đờ, vốn đang nói chuyện với Tam phu nhân, sau khi nghe thấy giọng Dung Ly, bỗng như là bị giữ chặt thân thể, ngay cả cổ họng cũng bị chặn lại, chẳng thể nói được câu nào.
Dung Trường Đình đưa lưng về phía cửa, đứng bất động trước giường Mông Nguyên, mà trên giường, Mông Nguyên bị đau đến gần như kêu không ra tiếng, giọng nói đã khàn khàn, cơ thể chảy mồ hôi ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh đèn u ám, nhìn thoáng giống hệt yêu quỷ.
Hai lỗ tai Mông Nguyên kêu vù vù, không nghe rõ người khác nói chuyện, đâu còn lo lắng Dung Ly nói cái gì, nàng ta duỗi tay bắt lấy áo của Dung Trường Đình, năm ngón tay nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Nàng ta há miệng thở dốc, liều mạng nặn ra một chút sức lực, phát ra âm thanh từ trong cổ họng: "Lão gia, cứu cứu ta, ta đau quá, ta đau quá à......"
Tiếng nói kia suy yếu cực kỳ, nghẹn ngào, nói xong chữ cuối cùng, tiếng nói trở nên rất nhẹ, gần như sắp tắt thở.
Dung Trường Đình lại không thay đổi sắc mặt,