Quen biết với Hoa Túc lâu như vậy, Dung Ly cũng đã hiểu rõ, nếu quỷ này có thù oán với người khác, nhất định là phải báo.
Nhưng Hoa Túc lại không nhiều lời, hai mắt rũ xuống thấp thấp, thiếu chút hứng thú.
Dung Ly không đoán được quỷ này đang suy nghĩ gì trong lòng, tựa như từ đại dương mênh mông bị vớt lên, cả người ướt đẫm, phơi bày giữa ánh mặt trời—— chuyện gì của nàng, đều không thể giấu giếm.
Nhưng mà, Hoa Túc từ nơi nào đến, đã trải qua chuyện gì, nàng lại......!Hoàn toàn không hề hay biết.
Cá yêu da xanh kia bị bọc trong khăn xong thì không nói chuyện nữa, cũng chẳng giãy giụa, giống đang giả vờ chết.
"Thù oán gì." Trái tim Dung Ly đột nhiên nhảy lên cao đến giữa cổ họng, như bị mắc xương cá.
Hoa Túc ngước đôi mắt lạnh lùng lên, "Muốn biết?"
Dung Ly chỉ nhìn chằm chằm vào nàng ấy, đôi mắt long lanh như thấm nước.
Hoa Túc vốn không muốn nói, nhưng trái tim lại bị bộ dáng này của nàng bao phủ, "Mối thù này không nhỏ, phải tìm thời cơ để trả."
Dung Ly lúng ta lúng túng nói: "Rốt cuộc là mối thù gì, chẳng lẽ ngươi bị đến nông nỗi này, là do Động Hành Quân kia làm hại?"
Hoa Túc không mặn không nhạt hừ một tiếng, sắc mặt rất bình tĩnh, nhìn không giống thâm thù đại hận.
Dung Ly cảm thấy có lẽ mình đoán đúng rồi, nhẹ nhàng hỏi: "Phải không."
Thường ngày nàng cũng không thiếu cúi đầu khom lưng ở trước mặt người ngoài, nhu nhu nhược nhược tựa cành liễu, hiện tại tuy cũng nhỏ giọng, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như sao, giống như có người khác chống lưng, liền dám làm xằng làm bậy.
Hoa Túc liếc nhìn nàng một lúc, dứt khoát nói: "Không sai, chỉ là ta vẫn chưa thể ngờ, Động Hành Quân hại ta rơi vào hoàn cảnh này, hắn thế mà lại......!biến mất, lời này nghe có chút buồn cười."
"Hắn hãm hại ngươi thế nào, liên kết với người khác đánh ngươi?" Dung Ly hơi kinh ngạc, thầm nghĩ có thể kéo Hoa Túc đến nông nỗi này, ắt không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Hoa Túc xùy một tiếng, "Chưa đánh nhau, thậm chí ta còn chưa thấy bộ dáng của hắn."
Dung Ly nhíu mày, "Ngươi chưa từng thấy hắn, vì sao biết hắn làm hại ngươi? Sau này báo thù thế nào, nếu may mắn gặp được hắn, không chắc ngươi có thể nhận ra hắn."
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Chắc chắn là hắn."
Dung Ly thấy nàng ấy khăng khăng như thế, thầm nghĩ mình là người phàm, cũng không thể mở miệng khuyên bảo, đành phải thôi.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết mối quan hệ giữa Đan Tuyền và Động Hành Quân, nếu Đan Tuyền không phải Động Hành Quân, vậy có thể là ai?
"Đan Tuyền ......" Dung Ly nhỏ giọng nói.
Hoa Túc rũ mắt suy tư, "Đan Tuyền chuyển sinh nửa hồn, còn lại nửa hồn không biết ở nơi nào, nếu có thể tìm ra thì sẽ biết được thân phận của mẫu thân ngươi là gì."
"Còn có thể......!Tìm?" Dung Ly ngơ ngác, vốn tưởng lần gặp ở khách điếm đã là ly biệt, chưa bao giờ nghĩ vẫn có thể gặp lại?
Vẻ mặt Hoa Túc lạnh lùng, nhíu mày nói: "Chuyện nàng ấy cắt nửa hồn chuyển sinh có chút kỳ quặc, nếu nửa hồn còn lại cũng cùng chuyển sinh thì vẫn dễ tìm, ngược lại nếu chưa đầu thai, e rằng không đơn giản."
Dung Ly hơi trừng mắt, "Nếu nửa hồn còn lại thật sự chuyển sinh, vậy phải tìm thế nào?"
Giọng điệu Hoa Túc thường thường, "Trước kia mặc dù Thương Minh Thành cùng Diêm La Điện nước giếng không phạm nước sông, nhưng đi hỏi một người đầu thai không phải việc khó, chỉ là......!Bây giờ ta chưa thể trở về Thương Minh Thành, đám Diêm La Điện kia tâng bốc nịnh hót, không hẳn sẽ còn hạ mình giúp đỡ."
Trong lòng Dung Ly mới vừa tràn ngập vui mừng đã bị tưới mất không còn.
Hoa Túc trầm mặc một lúc, "Không sao."
Một lát sau, Không Thanh ở ngoài cửa nói: "Cô nương, đã nấu thuốc xong."
"Đem vào." Dung Ly lên tiếng.
Không Thanh bưng chén thuốc vào phòng, hai mắt cực kỳ kiềm chế xoay một chút, lặng lẽ quan sát căn phòng.
Vừa rồi nàng ấy đứng ở ngoài một hồi mới gõ cửa, bởi vì sợ gặp phải cái gì không nên gặp, quả nhiên, nàng ấy mới vừa giơ tay lên, liền nghe thấy cô nương nhà mình tựa hồ đang nói chuyện bên trong.
Vào phòng, thấy bên cạnh cô nương không có ai, thầm nghĩ trong phòng......!Có thứ gì đó mà nàng ấy không nhìn thấy.
Hoa Túc chú ý đến biểu hiện của tỳ nữ này, khuôn mặt đang nghiêm nghị đột nhiên nhếch khóe miệng lên, nhàn nhạt nở nụ cười, "Tỳ nữ của ngươi trông gà hoá cuốc, ban đầu còn tưởng lá gan rất lớn."
Dung Ly nói thầm trong lòng, lá gan có lớn thì cũng chỉ là người phàm, sao dám chống lại quỷ thần.
Nàng giơ tay tiếp nhận chén thuốc trong tay Không Thanh, thành chén ấm ấm còn có chút ướt, có lẽ ngâm vào nước lạnh một lát mới bưng tới.
Cả người Không Thanh cứng đờ, không dám tùy tiện nhìn loạn, nhìn cô nương nhà mình nói: "Khi trở về nghe tôi tớ trong phủ thì thầm, bọn họ nói về Dung phủ."
"Nói cái gì?" Dung Ly nhấp một ngụm thuốc, ngẩng đầu hỏi.
Không Thanh chần chừ một lúc mới nhíu mày đáp: "Nói Dung gia vì bị quỷ ám mới không còn nữa, sợ quỷ kia cũng đoạt xá cô nương, quan phủ ở Kỳ An đang khắp nơi tìm kiếm tung tích cô nương, có thể sẽ tìm tới Hoàng Thành."
Dung Ly khẽ chớp mắt, "Hoàng Thành chính là dưới chân Thiên tử, nếu ta thật sự làm việc gì, sao dám chạy trốn đến nơi này."
"Nhưng......" Không Thanh ngập ngừng.
Ở Kỳ An nhiều năm, Dung Ly bị sắp đặt không ít, hiện tại không còn tức giận, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Nàng vẫn bình thản, lắc đầu cười khẽ một tiếng, "Những lời này đâu phải chưa từng nghe qua."
Không Thanh mím môi, không nói lời nào.
"Không sao." Dung Ly ngước đôi mắt hạnh lên, ánh mắt gợn sóng, "Trong phủ nếu muốn mời đạo sĩ đến làm phép thì cứ việc mời, chẳng lẽ có thể khiến ta trở thành yêu quỷ rồi đuổi đi hay sao?"
Không Thanh muốn nói lại thôi, lúc sau mới căng da đầu nói: "Nhưng bên cạnh cô nương, không phải có một......"
Hoa Túc khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Pháp thuật của kẻ thế gian, cũng có thể đuổi ta đi được?"
Dung Ly ôn hòa nói: "Đan gia cho chúng ta ở đã là tận tình tận nghĩa, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta liền đi đến nơi khác, không thể liên lụy tới Đan gia."
Ngực Không Thanh phập phồng, thường ngày còn tính trầm ổn, bây giờ lại nôn nóng lên, "Nô tỳ đau lòng cho cô nương, lúc trước cô nương ở Dung phủ chưa được một ngày hạnh phúc, bây giờ tới Hoàng Thành cũng thế."
"Qua khoảng thời gian nữa, ngươi sẽ không khổ." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
Dung Ly cầm túi tiền, mở miệng túi ra lấy mấy đồng tiền, "Nghe nói đồ chơi làm bằng kẹo ở Hoàng Thành có vị hoa quế, ta không ăn được món quá ngọt, ngươi đi nếm thử xem, trở về nói cho ta nghe rốt cuộc có phải là vị hoa quế hay không."
Không Thanh ngơ ngác nhìn mấy đồng tiền nằm trong lòng bàn tay nàng, "Ta......"
"Người khác nói ăn ngon nhưng ta không tin, ngươi đi nếm thử thay ta." Dung Ly cười cười, nốt ruồi nhỏ dưới mắt cũng động đậy theo.
Lúc này Không Thanh mới nhận tiền, nhét vào thắt lưng, "Vậy ta đi nếm thử."
Dung Ly gật đầu, nhìn nha đầu này ra ngoài cửa, mới thở một hơi, "Còn phải dùng kẹo dỗ dành."
Hoa Túc hừ nhẹ, không nói một từ.
Dung Ly cất túi tiền vào, vừa ngẩng mặt lên liền đón nhận ánh mắt lạnh băng của Hoa Túc, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi cũng muốn ăn?"
Hoa Túc quay đầu đi, trong mắt không gợn sóng, rõ ràng là không vui.
Đến chạng vạng, Tiểu Phù tới gõ cửa: "Lão gia cùng lão phu nhân kêu cô nương đi qua dùng cơm." Giọng nói nhẹ nhàng như sợ quấy nhiễu cô nương.
Dung Ly nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, nghe tiếng mở mắt ra, "Vào."
Tiểu Phù đẩy cửa ra, thật cẩn thận liếc nhìn vào trong một cái, chần chừ nói: "Trong phủ hình như thật sự tìm đạo sĩ tới."
Dung Ly gặp đạo sĩ còn ít ư?, "Không phải đêm qua Bạch Liễu bị dọa sao, vừa vặn để đạo sĩ kia đến xem, nếu thật sự có thứ đồ dơ gì theo chúng ta từ Kỳ An đến đây, cũng có thể đuổi đi."
Bạch Liễu đứng phía sau Tiểu Phù, nghe vậy đứng thẳng lưng lên, trừng mắt nói: "Ta đâu có bị dọa."
Tiểu Phù hừ nhẹ, không thèm chọc phá nàng ấy.
Dung Ly nói nhỏ: "Đi ăn cơm trước, không biết đạo sĩ Hoàng Thành với đạo sĩ Kỳ An, nơi nào lợi hại hơn."
Tiểu Phù nghiêm túc suy nghĩ một trận, "Hẳn là Kỳ An, lúc trước Kỳ An còn có đạo sĩ đấu pháp ở ngoại ô, nghe nói chuông lay động, trời liền đổ mưa, thoạt nhìn rất lợi hại."
Hoa Túc không mặn không nhạt nói: "Có thể vốn là chuẩn bị đổ mưa, ta thấy thời tiết hôm nay âm u, có vẻ cũng sắp mưa."
Trong viện một cơn gió lạnh thổi đến như kẹp theo dao nhỏ, vù vù chui vào vạt áo cùng cổ tay áo, lạnh đến thấu xương.
Tiểu Phù thấy cô nương nhà mình không khoác áo lông chồn, vội vàng đi vào trong phòng đem áo lông chồn ra, phủ thêm cho cô nương.
Dung Ly cúi đầu buộc dây thắt lưng, sắc mặt hơi trắng vì lạnh, khi ngẩng đầu lên quả thực phát giác hình như trời sắp mưa.
Bây giờ đã đến chạng vạng, dù bầu trời có tối cũng có thể thấy được hoàng hôn, nhưng hiện tại mây đen dày đặc, che mất ánh hoàng hôn.
Tiểu Phù thấy sắc trời không tốt, lại vào nhà cầm dù, "Cô nương, chúng ta đi thôi."
Bạch Liễu mau chóng đi theo, bước chân thực vội vàng, lo sợ có quỷ gì ở sau lưng.
Quỷ áo đen mặt lạnh không nhanh không chậm đi theo phía sau, rõ ràng chẳng hiếm lạ đồ vật của thế gian, nhưng bàn tay cố tình không chịu để yên, lúc đi ngang qua cây hoa mai, giơ tay chạm vào cành cây, làm một đóa hoa mai sắp rơi văng ra xa.
Bạch Liễu quay phắt lại, hít ngược một hơi, "Hoa này bay thật xa."Tục Mệnh - Chương 72: Sao chưa từng gặp kẻ thù này.
Tới sảnh đường, Tiểu Phù dừng bước chân, đẩy cửa cho cô nương vào phòng.
Dung Ly thở ra một hơi sương khói, nhấc làn váy bước vào.
Người đến đông đủ, Đại cô nương Đan gia nói muốn đi tìm đạo sĩ đang cúi đầu dùng bữa, chưa liếc nhìn nàng một cái.
Bên cạnh Lâm Thước không có ai, bà vẫy tay nói: "Tới bên bà ngoại này."
Dung Ly đi qua, kéo ghế ra ngồi xuống, "Đến chậm."
Lâm Thước dùng khăn lông ấm lau tay, sau đó mới cầm lấy đũa gỗ, "Hôm nay đi đâu vậy, Hoàng Thành này sợ là ba ngày cũng đi không xong, chờ ngày mai để Vãn Căng dẫn con đi một chút."
Đan Vãn Căng ngẩng đầu, "Trong thành vẫn là Lưu Sương biết nhiều hơn, ngày thường tuy muội ấy đều ở chỗ tiên sinh học thơ, nhưng học một hồi lại bỏ chạy, một cô nương gia giáo, không biết sao thích ra ngoài chơi đến vậy."
Dung Ly nghe thấy, lúc này mới sáng tỏ vì sao Đan Lưu Sương không thích đại tỷ của mình.
Hoa Túc chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, lãnh đạm nói: "Sao thích nói xấu như vậy."
Chuyện nhà thế gian, có lẽ hiếm thấy ở trong Thương Minh Thành.
Đan Lưu Sương nắm đũa, nhíu mày nói: "Ta không nghiêm túc học khi nào, sao ngươi còn mở to mắt nói dối."
Đan Vãn