Hoảng sợ thình lình xảy ra, tựa như bị phát hiện khi làm chuyện xấu.
Dung Ly vốn muốn thay Đan Tuyền làm sáng tỏ quan hệ với Động Hành Quân, không biết sao, đột nhiên muốn biện giải cho Động Hành Quân bí hiểm khó lường kia.
Tu Vô tình pháp, thật sự vô tâm vô tình đến thế sao.
Hoa Túc lui sau, dựa nghiêng vào lan can, lông mày hơi nhướng lên, "Ta nói chính là Động Hành Quân, sao ngươi có vẻ ấm ức vậy."
Dung Ly dời mắt, ra vẻ trấn tĩnh.
Hoa Túc nghiêng đầu liếc nhìn Chu Thanh Lâm, "Bị mượn vận may, sẽ rước lấy họa sát thân, giờ khắc này vẫn còn mạnh khỏe, nhưng sau này thì nói không chừng, người mệnh quan triều đình như hắn, thân mang quý khí, vận may, đúng là những điều mà tà ma ngoại đạo mơ ước."
Dung Ly hiểu rõ, giữa mày Chu Thanh Lâm dính sương đen không phải là trùng hợp.
Mấy tỳ nữ lục tục đi tới, bưng một ít thức ăn lên, tuy mỗi món không nhiều nhưng nhìn đẹp mắt, người bình thường ăn không nổi.
Chu Thanh Lâm thường thường than một tiếng, sắc mặt thực sự không được tốt, sau một lúc lâu hắn mới nói: "Ta vốn tưởng nàng ở Kỳ An sống rất tốt, khi đó ta đến Kỳ An, nếu có thể nói với nàng thêm mấy câu......!Nhưng mỗi người đều đã thành gia, nếu còn lén nói chuyện như vậy, chung quy cũng không thích hợp."
Trong lòng Dung Ly không yên, còn nghĩ về lời Hoa Túc nói, nếu Vô tình pháp thật sự không có một chút tình nghĩa nào, vậy Đan Tuyền chịu nạn thay nàng ta là cam tâm tình nguyện, hay là bị ép buộc.
Nàng rõ ràng chỉ nghe được đôi câu vài lời từ người khác nói Động Hành Quân, nhưng......!Không muốn nghĩ quá xấu về nàng ta.
Bên trong còn nhiều điều kỳ lạ, Động Hành Quân tu luyện Vô tình pháp, dù sao cũng không nên bị người khác mê hoặc, hãm hại Hoa Túc.
Hơn nữa một Tán Tiên đạo hạnh cao thâm, vì sao phải rời khỏi Động Minh Đàm, trốn tránh khắp nơi ở thế gian không người không quỷ?
Rốt cuộc là ai hại ai?
Lâm Thước thấy nàng phân tâm, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, lại bị đau đầu?"
Chu Thanh Lâm cũng nhìn qua, trầm giọng nói: "Ta sớm phải nghĩ đến nên mời gánh hát này về phủ, phu nhân cùng cô nương sẽ không cần chạy đi một chuyến, vô duyên vô cớ hứng gió lạnh, nếu sinh bệnh, Chu mỗ thật sự áy náy."
Dung Ly lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Đại nhân nói quá lời, vừa rồi chỉ đang suy nghĩ đến một số việc nên thất thần."
Lâm Thước càng nhíu chặt mày, "Việc......!Dung gia đã đến nước này, con đừng nghĩ nhiều, yên ổn sống ở Hoàng Thành."
Vẻ mặt bà lo lắng, có lẽ cho rằng Dung Ly đang nhớ tới Dung gia, mới uể oải không vui.
Chu Thanh Lâm gật đầu, "Nếu gặp khó khăn gì, cứ việc truyền tin cho ta."
Lâm Thước sửng sốt, nhỏ giọng thì thầm, "Mấy năm nay Đan gia nhận được nhiều lễ vật, hầu hết đều từ Chu phủ, tuy rằng Đan gia cũng có đáp lễ, nhưng chưa từng cùng Chu đại nhân ngồi tán gẫu như hôm nay."
Chu Thanh Lâm nói: "Do vãn bối không suy tính chu toàn."
Hoa Túc nhìn chằm chằm Chu Thanh Lâm một hồi, đột nhiên nói: "Sao có mùi hương khói."
Dung Ly nghi hoặc, hơi mấp máy cánh mũi nhưng không ngửi được gì.
Hoa Túc chống cánh tay trên lan can đỏ, ngón tay thon dài gõ gõ lúc có lúc không, một lát sau mới miễn cưỡng đến gần, duỗi tay vê vạt áo của Chu Thanh Lâm một chút.
Dung Ly nhìn về phía ngón tay nàng ấy, chưa thấy rõ nàng ấy đang vê cái gì.
Hoa Túc nâng tay lên, thổi nhẹ vào ngón tay, "Hương tro."
Nàng ấy giơ tay lên cao, hơi híp mắt lại, "Nếu thường ngày chỉ thờ cúng tượng thần, hoặc là cúng tế tổ tiên, ắt hẳn sẽ không dính mùi nồng đến vậy, nếu lâu hơn nữa, sợ là da thịt của hắn đều bị ướp đậm vị."
Dung Ly lại âm thầm hít hít mũi, vẫn không ngửi thấy được gì, nơi này có đốt hương thơm, có lẽ hương thơm đã che lấp mùi vị kia.
Hoa Túc cười nhẹ, "Đến gần chút mới ngửi được"
Dung Ly nắm ngón tay, lặng lẽ liếc nhìn Chu Thanh Lâm một cái, không biết sao lại cảm thấy sương đen bao trùm giữa mày của hắn dường như càng thêm dày đặc.
Hoa Túc lạnh mặt, cũng phát hiện ra khác thường, "Không nên như thế, sao có thể đoạt vận may ở trước mắt ta?"
Nàng ấy chậm rãi cúi người xuống, công khai quan sát giữa mày Chu Thanh Lâm, chỉ thiếu giơ tay xoa bóp một phen.
Lúc này nếu Chu Thanh Lâm đột nhiên thấy được đại quỷ lạnh lùng có nốt chu sa này, nhất định sẽ bị dọa đến bay hồn.
Hoa Túc nhìn một lát mới đứng thẳng lên, "Cần đến Chu phủ xem một chút, thứ này dám giương oai trong Hoàng Thành, còn làm càn trên người đại hồng nhân bên cạnh Thiên Tử, xem ra lai lịch không nhỏ, nếu nó tới vì Quỷ Vương ấn, Hoàng Thành này......!E rằng chúng ta không thể ở được."
Ánh mắt Dung Ly xoay chuyển, hai ngón tay cách lớp xiêm y nhéo vào đùi, dáng người nàng gầy như cái cây, trên đùi chỉ có mấy lượng thịt, nhéo một cái khiến cả người đau vô cùng, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch vài phần.
Thân thể nàng run lên như ngồi không vững, đôi môi hé mở thở dốc, cánh tay nhỏ gầy nhấc lên, nắm lấy cổ tay áo của Lâm Thước.
Lâm Thước bị dọa, vội vã đỡ lấy cơ thể nghiêng ngã của nàng, "Ly nhi, Ly nhi?"
Dung Ly thở hổn hển, một câu cũng nói không nên lời, lông mày nhíu chặt, đuôi mắt ướt đẫm.
Lâm Thước lo lắng hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Chu Thanh Lâm dứt khoát đứng lên, cất tiếng gọi: "Tìm đại phu lại đây, mau!"
Dù hắn hiểu được một ít mưu lược trị quốc, nhưng lại không phải đại phu, thấy Dung Ly suy yếu dựa vào người Lâm Thước, có tâm mà vô lực.
Dung Ly nắm chặt cổ tay áo Lâm Thước, mái tóc rối loạn dính bên má, dây lụa đỏ rơi trên mặt, bị đè ra một vệt đỏ.
Đuôi mắt nàng ướŧ áŧ, đột nhiên cong eo, làm như muốn ho mà không có sức.
Lâm Thước vỗ về lưng nàng, trong lòng nôn nóng vô cùng, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, trên trán đều chảy mồ hôi.
Hoa Túc quen nhìn nha đầu này làm bộ làm tịch, nhưng thình lình thấy nàng nhăn mặt, suýt nữa trực tiếp rót quỷ khí vào, nhưng mới vừa giơ tay liền thấy Dung Ly lặng lẽ liếc qua một cái, rõ ràng con ngươi ẩm ướt long lanh, sắc mặt tái nhợt hơn lụa trắng, nhưng ánh mắt lại thật sự......! Linh động giảo hoạt.
Nàng ấy đã quên, nha đầu này rõ ràng là người phàm, nhưng xảo quyệt hơn cả hồ yêu.
Hoa Túc nắm tay để sát bên người, giấu đi một chút khẩn trương trong đáy mắt, giả vờ ngoảnh mặt làm ngơ.
Dung Ly dời ánh mắt, một lúc sau mới rầu rĩ lên tiếng: "Khó chịu." Giọng nói nhỏ bé yếu ớt, thật là đáng thương.
Năm ngón tay ấn trên áo đen của Hoa Túc hơi cử động, thiếu chút nữa lại tin nha đầu này nói.
Tuy thân thể nha đầu này không tính khoẻ mạnh, nhưng vẫn có thể sống tốt, thỉnh thoảng cũng có thể tung tăng nhảy nhót, một người vẫn còn nửa phần đời, rõ ràng chưa thành quỷ, lại quỷ thoại liên thiên*.
(*Nói hết lời nói dối này đến lời nói dối khác.)
Người này, đôi khi có thể lừa gạt cả quỷ.
"Rốt cuộc là khó chịu chỗ nào?" Lâm Thước sốt ruột.
Dung Ly buông cổ tay áo bà ra, ngược lại đè lên ngực mình, nhỏ giọng nói: "Ngực khó chịu, đầu cũng tự nhiên đau."
Chu Thanh Lâm lại lên giọng, "Đại phu đâu, sao còn chưa tới!"
Tiếng bước chân vang dồn dập, một đại phu cầm theo hòm thuốc chạy tới, chắp tay nói: "Chu đại nhân."
Chu Thanh Lâm vội vàng: "Nhanh xem cho vị cô nương này!"
Đại phu đi lên trước, vén cổ tay áo nói: "Cô nương, mạo phạm."
Dung Ly duỗi cổ tay trắng gầy ra, ho nhẹ một tiếng, thấy đại phu đặt tay lên.
Đại phu bắt mạch thật lâu, sắc mặt càng trở nên phức tạp, lông mày nhíu chặt, cả khuôn mặt gần như sắp nhăn thành một đoàn.
Dung Ly dựa vào người Lâm Thước, dường như toàn thân đều mất hết sức lực, eo lưng mềm như tơ lụa treo khắp nơi này, tay cũng không nâng lên nổi.
Đại phu thu tay về, lắc đầu nói: "Chưa bao giờ gặp mạch tượng yếu ớt đến vậy, đại nhân, tha cho lão phu nói câu không dễ nghe, mạch tượng của cô nương này cực giống người sắp chết, nguyên khí suy kiệt, tàn như phù du."
Những lời này, từ nhỏ Dung Ly đã nghe không dưới trăm lần, mỗi đại phu bắt mạch cho nàng đều mang vẻ mặt đau lòng, thậm chí không thể kê phương thuốc, chỉ nói người trong phủ sớm chuẩn bị hậu sự cho nàng.
Vì thế quan tài luôn đặt bên cạnh, qua một khoảng thời gian phải thay cái khác, cô nương nhà người ta đo ni may áo, nàng đo vóc dáng, vì để làm một cỗ quan tài mới vừa người.
Rõ ràng nên sớm chết, cố tình còn có thể ốm yếu mà tồn tại, nhà người khác hàng năm báo tin vui, nàng lại hàng năm như một ngày, không báo tin vui, chỉ có đại phu nói, nàng sắp chết rồi.
Sắp chết thì quan tài có thể sử dụng, đáng tiếc nhiều năm trôi qua cũng chưa chết được.
Sắc mặt Dung Ly lạnh xuống, không khóc la cũng chẳng hé răng, bình tĩnh khiến Lâm Thước nhìn đến đau lòng.
Lâm Thước xoa tóc nàng, ấn đầu nàng ở trên vai mình, "Lời này nghe một chút liền thôi, bao nhiêu người bị bệnh nặng còn có thể khỏi hẳn, Ly nhi chúng ta tốt số, tất nhiên cũng có thể."
Chu Thanh Lâm nhíu chặt mày, "Đúng vậy, mọi việc đều nên nghĩ theo hướng tích cực."
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Không sao, từ khi ra đời, không ai có thể cảm thấy con sống được lâu, chuẩn bị sớm luôn tốt hơn."
Lâm Thước ấn má nàng, "Không được nói bậy, sau này chắc chắn sẽ khỏe lên."
Chu Thanh Lâm đành phải nhìn về phía đại phu, "Nhưng có biện pháp gì để điều dưỡng không?"
Đại phu lắc đầu: "Thứ cho lão phu hết cách cứu chữa."
Hắn xách hòm thuốc rời đi, phương thuốc có lệ cũng không viết, viết cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Dưới lầu, gánh hát đã ở trên đài bố trí xong, khua chiêng gõ trống, bắt đầu náo nhiệt lên.
Chu Thanh Lâm vẫy tay lệnh tỳ nữ ở phía xa lại đây, tỳ nữ cúi đầu đến gần, nghe Chu Thanh Lâm nói: "Đi xuống đưa tiền thưởng, hôm nay không nghe diễn."
Tỳ nữ gật đầu, xoay người xuống dưới lầu.
Chu Thanh Lâm than một tiếng, "Sớm biết thì đã không tới, uổng công làm cô nương chịu tội."
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Là ta làm Chu đại nhân mất hứng."
Chu Thanh Lâm thật thương tiếc, "Đáng tiếc gánh hát này chỉ xướng ba ngày, ba ngày sau sẽ đi nơi khác, nếu phu nhân và cô nương còn muốn nghe, không bằng hôm khác ta mời gánh hát đến Đan phủ."
Lâm Thước sửng sốt, mau chóng nói: "Sao không biết xấu hổ như vậy, hôm khác nếu thân thể Ly nhi tốt hơn, đại nhân vẫn còn hứng thú, có thể đến nghe diễn lần nữa."
Chu Thanh Lâm suy tư một hồi, "Như vậy, không bằng ta mời gánh hát đến phủ của ta, Chu phủ gần Quân Y Lâu hơn một chút, chỉ là phải làm phiền phu nhân và cô nương đi một chuyến."
"Sao có thể là làm phiền, chỉ sợ quấy rầy đại nhân." Lâm Thước nói.
"Đâu có quấy rầy!" Chu Thanh Lâm khẽ cười, khóe miệng giơ lên trong chốc lát rồi hạ xuống, "Nhưng cô nương nên điều dưỡng thân thể cho tốt, đại phu vừa rồi có lẽ không giỏi, trong Hoàng Thành còn rất nhiều danh y, nhất định có thể tìm được người biết kê đơn thuốc."
"Tạ đại nhân cát ngôn." Dung Ly ngước mắt lên, "Nếu gánh hát chỉ xướng ba ngày, đại nhân không chê quấy rầy thì ngày mai có thể đến nghe, ngày cuối cùng sợ bọn họ còn có việc bận, hôm nay......!Thật sự đã làm đại nhân mất hứng."
Vì thế chuyện này được quyết định như vậy, khi Dung Ly rời khỏi Quân Y Lâu sắc mặt đã khôi phục bình thường, nhưng đi đường hơi khập khiễng, rõ ràng là do tự nhéo chân của mình mà ra.
Hoa Túc quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhẹ hừ lạnh một tiếng.
Dung Ly cảm thấy khó hiểu, đâu phải nhéo chân quỷ này, sao có vẻ không vui.
Chờ trở về trong phủ, vào phòng, Hoa Túc mới nói: "Sợ là trong Chu