Quỷ lột da tốt xấu gì cũng là quỷ, tuy mặc một lớp da do Họa Túy vẽ ra, nhưng nếu đi dưới ánh mặt trời chói chang, sợ là linh hồn sẽ bị thiêu cháy.
Hoa Túc thấy nó xuyên cửa ra ngoài, miễn cưỡng bắn nhẹ ngón tay, phóng ra một sợi quỷ khí để quỷ lột da khỏi bị ánh nắng chiếu vào.
Dung Ly thay xiêm y xong, đeo ngọc bội trên đai lưng, siết chặt cổ áo lông chồn, lúc này mới mở cửa ra.
Đan Lưu Sương ở bên ngoài chờ, cả người run run, hàm răng lập cập, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại, "Biểu tỷ tỷ, chúng ta đi."
Trong phòng bên cạnh, Tiểu Phù cùng Bạch Liễu vừa cãi nhau đi ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Đan gia cô nương đứng trước cửa phòng của cô nương nhà mình, thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, bây giờ là sáng sớm, còn tưởng bản thân bị hoa mắt.
Tiểu Phù xoa xoa mắt, nói thầm: "Người không biết còn tưởng Đan gia cô nương mới là nha đầu hầu hạ cô nương của ta đâu, vào thời tiết này, lại tới sớm như vậy, chỉ thiếu chưa bưng nước vắt khăn."
Bạch Liễu ở bên cạnh nói: "A, sao cô nương lại ra ngoài."
Dung Ly bước đến ngưỡng cửa, mái tóc chải gọn gàng bị gió thổi rối loạn tung bay ở sau lưng.
Áo lông chồn trắng tinh che đến cằm, dài tới mắt cá chân, bên dưới lộ ra xiêm y vàng nhạt, trên cổ tay áo của xiêm y cũng may một ít lông chồn, bàn tay xanh xao thò ra từ bên trong, dường như ngay cả cổ tay nhỏ gầy cũng mang vẻ bệnh tật.
Đan Lưu Sương ôm cánh tay nàng, còn dựa nửa người qua, một bên nói: "Bà ngoại từ trước đến nay đều thức dậy sớm, có lẽ đã rửa mặt xong rồi."
Tiểu Phù đang nhìn ngơ ngác ở xa vội hô lên một tiếng: "Cô nương!" Dung Ly dừng bước, quay đầu lại nói: "Còn tưởng các ngươi muốn ngủ thêm chút nữa."
Tiểu Phù đỏ mặt, lo lắng hỏi: "Sao hôm nay cô nương dậy sớm vậy."
Dung Ly mỉm cười, "Ngủ không được, nên thức dậy."
Tiểu Phù gãi gãi đầu, "Nhưng......"
"Không sao." Dung Ly trấn an nói: "Ta đi thăm bà ngoại trước, lát nữa các ngươi thu dọn phòng, nước trong bồn gỗ còn chưa đổ."
Tiểu Phù đành phải gật gật đầu, lôi kéo Bạch Liễu ở bên cạnh chạy vào trong phòng, vội vàng thu dọn.
Bạch Liễu ở bên cạnh nói nhỏ: "Ngày ấy ta hỏi tỳ nữ trong phủ, nghe nói viện này ít người lui tới, hẳn là chưa có ai đến hầu hạ cô nương." Nàng ấy thật cẩn thận bưng bồn gỗ đặt trên giá bên giường lên, sắc mặt đột nhiên trở nên rất kỳ quái.
Tiểu Phù căng thẳng, "Làm sao vậy?"
Bạch Liễu đưa tay vào trong nước khuấy khuấy, cả người cứng đờ: "Nước vẫn còn nóng, trời lạnh như vậy, nước đem vào đây đã giảm nóng một nửa, chưa kể có thể cô nương đã tỉnh dậy một lúc lâu, chắc không phải nấu nước bưng về lại chứ." Tiểu Phù nghi ngờ đặt tay lên thành bồn, "Ai nấu nước cho cô nương chúng ta, còn không chịu thừa nhận."
Bạch Liễu nhìn nhìn khắp nơi, rụt rụt bả vai, "Nhưng......!Thật sự là tỳ nữ trong phủ nấu nước cho cô nương sao?"
Tiểu Phù đẩy vai nàng ấy: "Không phải tỳ nữ trong phủ, còn có thể là quỷ sao!"
Bạch Liễu mím môi im lặng, ngoài cửa gió vù vù thổi vào phòng, nàng ấy run lên một cái, con ngươi chấn động.
Tiểu Phù hừ lạnh: "Nếu thật sự là quỷ nấu nước, cô nương đều không sợ, ngươi sợ cái gì."
Ra khỏi cửa viện, Dung Ly bước chậm rãi, nàng vốn đi từ tốn, bây giờ có nha đầu dựa vào người, bị mượn sức nên đi càng mệt mỏi.
Mà nha đầu Lưu Sương này lại được nuông chiều từ bé, có lẽ đã quen dựa vào người khác khi đi, qua một lúc vẫn chưa cảm thấy có gì không ổn.
Hoa Túc không muốn nhìn một cái, đưa mắt về phía nơi khác, giơ tay vén sợi tóc rơi xuống từ bím tóc ra sau tai, "Cô nương Đan gia này không dựa vào người thì không đi được? Lúc đến không có người để dựa, không phải còn đi rất tốt sao."
Dung Ly dừng bước, ho nhẹ vài tiếng, giơ tay đè vai Đan Lưu Sương, năm ngón tay hơi khép chặt.
Đan Lưu Sương ngẩng đầu nhìn nàng, mới phát hiện sắc mặt của biểu tỷ tỷ không được tốt lắm, khuôn mặt tái nhợt như lụa trắng, khi ho nhẹ thân thể run lên, mong manh hơn cả nụ hoa bị mưa dập gió vùi, rõ ràng sắp đứng không nổi.
Nàng ấy vội vàng đứng thẳng lên, "Biểu tỷ tỷ, chính là......!Mệt?"
"Mắt vẫn còn biết nhìn." Hoa Túc hừ nhẹ.
Dung Ly khẽ lắc đầu, "Đi chậm một chút là được, không sao."
Thấy nàng càng thêm yếu đi, Đan Lưu Sương đâu còn dám dựa vào nàng, chỉ nhè nhẹ đặt tay lên vai nàng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi chậm một chút, bình thường ta đi rất nhanh, cha mẹ luôn nói ta vội vàng nôn nóng, sau này nhất định sẽ thay đổi." Nàng ấy tạm ngừng, lại nói: "Thay đổi giống như tỷ tỷ vậy."
"Vậy thì không cần." Hoa Túc tự mình nói.
Tới viện của Đan Đống và Lâm Thước, Đan Lưu Sương lập tức buông tay Dung Ly ra, tung tăng nhảy nhót vào trong, lên tiếng hỏi nha đầu đứng cạnh cửa: "Lão gia cùng lão phu nhân đã dậy chưa?"
Tỳ nữ đứng bên cửa cúi đầu: "Bẩm cô nương, lão gia cùng phu nhân đều đã dậy rồi." Nói xong tỳ nữ xoay lưng gõ cửa phòng, nhỏ giọng nói: "Lão gia phu nhân, Lưu Sương cô nương và Dung Ly cô nương tới."
Đan Đống ở trong phòng đáp: "Cho các nàng tiến vào, hai nha đầu này sao tới sớm vậy."
Tỳ nữ đẩy cửa ra, "Lão gia mời hai vị cô nương vào phòng."
Từ bên ngoài vào phòng chỉ có hai cô nương, trên thực tế còn có một quỷ đi theo phía sau.
Hoa Túc sao có thể khách sáo, vào phòng liền ngồi xuống ngay, còn trông giống chủ nhân của Đan gia hơn.
Nàng ấy gập ngón tay im ắng gõ hai cái lên bàn, quan sát căn phòng qua lại một hồi, nhàn nhạt nói: "Căn phòng này rất sạch sẽ." "Sạch sẽ" mà quỷ này nói không giống "Sạch sẽ" trong mắt người thường, lông mi Dung Ly rung lên, nhìn về phía Đan Đống cùng Lâm Thước, "Hôm nay Lưu Sương đến tìm con, nghĩ chắc ông ngoại bà ngoại đã thức dậy, nên cùng nhau qua đây."
Sắc mặt của Đan Đống không được tốt, đặc biệt là sau khi thấy nàng, cau mày, trong ánh mắt không giấu được nỗi lo lắng.
Hắn gật đầu đáp lời, lại trầm mặc thật lâu mới nói: "Tới đúng lúc, ta đang muốn sai nha đầu đi gọi con đến đây."
Dung Ly sửng sốt, giả vờ khó hiểu, "Ông ngoại chính là......!Có chuyện gì?"
Đan Đống thở dài một hơi, đôi tay chống trên đầu gối, vẻ mặt bất an, "Hôm nay trời còn chưa sáng đã có quan binh đi tìm kiếm ở bên ngoài, nghe nói bắt được bốn tên do thám của ngoại quốc, không chừng còn có do thám khác trốn trong Hoàng Thành." "Ông ngoại đang lo lắng điều gì." Dung Ly nhỏ giọng hỏi.
Lâm Thước vỗ vỗ mu bàn tay Đan Đống, ngước mắt lên nhìn qua Dung Ly, "Ông ngoại con lo lắng những quan binh đó không chỉ muốn tìm do thám của ngoại quốc, còn mượn cơ hội này để tìm......!Con.
Gần đây chuyện của Dung phủ ở Kỳ An bị lan truyền rất nhiều, lòng người hoảng sợ, tra xét lâu như vậy vẫn chưa có kết quả, ta và ông ngoại con nghe nói tri châu của Kỳ An dâng thư tới Hoàng Thành, chuyện này sợ là sẽ kéo dài."
Đan Lưu Sương còn đứng bên cạnh, lúng ta lúng túng hỏi: "Biểu tỷ tỷ làm sao bây giờ đây."
Dung Ly nhíu mày, suýt chút nữa đã quên chuyện này, cho dù tìm được nàng cũng vô nghĩa, rốt cuộc chuyện này là việc quỷ thần, bên trong nào có âm mưu dương mưu gì, cũng không có khả năng là người khác hại Dung gia còn muốn dùng nàng chịu tội thay.
Nhưng......!Giả vờ giả vịt luôn cần thiết.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Vậy nên làm gì cho phải, nếu thật sự muốn tìm kiếm khắp thành, nhất định sẽ vào Đan phủ."
Lâm Thước vẫy vẫy tay, tuy cũng nhíu mày, nhưng dường như không quá hoảng sợ, bình tĩnh nói: "Tới đây."
Hoa Túc liếc mắt một cái, "Còn muốn nói lời thì thầm."
Dung Ly đến gần Lâm Thước, chậm rãi cúi người xuống đưa lỗ tai tới, không biết bà ngoại tìm được cách gì.
Lâm Thước thì thầm, giọng nói mang một chút khàn khàn thăng trầm, "Khi trời chưa sáng, Chu phủ đã truyền tin đến, Chu đại nhân nói con tới chỗ của hắn để tránh đầu sóng ngọn gió, chờ quan binh điều tra đi rồi, con lại trở về."
Dung Ly đứng dậy, kinh ngạc hỏi: "Nhưng, nhưng nếu như thế, chẳng phải là hại......"
Lâm Thước lắc đầu, chậm rãi nói: "Việc của Dung gia, Chu đại nhân đã biết gần hết, con cứ an tâm đi trốn một thời gian." Dung Ly đành phải gật đầu, trong lòng suy xét, như thế cũng tốt, vừa lúc tượng đá trong Chu phủ bị vỡ, không biết Chu Thanh Lâm phát hiện ra chưa.
Nàng rũ mắt suy tư, sau một lúc lại hỏi: "Không biết rốt cuộc quan binh trong thành đang tìm kiếm do thám của nước nào, gióng trống khua chiêng như vậy, chẳng lẽ là địch quốc phái người tới?"
Đan Đống lắc đầu, "Chuyện của triều đình, chúng ta không tiện hỏi, những quan binh kia còn giấu kín vô cùng, không thăm dò được tin tức gì."
Dung Ly đành phải chờ đợi quỷ lột da có thể sớm trở về, nếu thật sự là do thám của Phu Dư, tứ đệ Dung Tề ở Bồng Châu xa xôi rất có khả năng đã chết rồi.
"Vậy khi nào con đến Chu phủ, Chu phủ......!Sẽ bị điều tra sao?" Nàng hỏi nhỏ.
Đan Đống gật đầu, "Cho dù Chu đại nhân là mệnh quan triều đình, nhưng phủ của hắn cũng phải bị lục soát, nếu lời nói trong thư của Chu đại nhân đều là thật, thì quan binh đã sớm rời khỏi Chu phủ, con cứ an tâm đến đó, qua mấy ngày rồi trở về." Đan Lưu Sương trông mong nhìn, "Con cũng muốn đi cùng biểu tỷ tỷ."
"Nơi nào cũng muốn đi, vô lý." Đan Đống lạnh lùng nói.
Hoa Túc lãnh đạm phụ họa: "Vô lý."
Đan Lưu Sương đành phải ngậm miệng, ánh mắt né tránh, "Con không đi là được, hung dữ vậy làm chi."
Lâm Thước đứng lên, giữ chặt lấy tay Dung Ly, "Lát nữa lên xe ngựa đừng có ra ngoài, mã phu sẽ tránh quan binh, nhớ đội nón che lên, đợi vào trong Chu phủ rồi mới tháo xuống, nhớ kỹ chưa?"
"Vừa lúc đi xem Chu Thanh Lâm, tượng đá vỡ thành như vậy, không biết có bị dọa sợ hay không." Hoa Túc cười nhạt.
Dung Ly nghe lời gật đầu, "Ly nhi nhớ kỹ."
Xe ngựa đã chờ bên ngoài phủ, không dừng trước cửa chính mà dừng ở bên lối nhỏ cửa hông, người ra vào cửa này từ trước đến nay đều là người làm bếp, còn có dọn thùng phân.
Lâm Thước lên tiếng kêu: "Đi lấy nón che cho cô nương, nhanh lên chút!" Tỳ nữ ngoài phòng mau chóng cầm nón che lại đây, Lâm Thước tiếp nhận, sốt ruột đội lên cho Dung Ly, tơ lụa rũ trước mặt không quá mỏng, vừa vặn che khuất khuôn mặt, bên ngoài chỉ mơ hồ thấy được hình dáng.Tục Mệnh - Chương 85: Sao trốn trốn tránh tránh như thế.
Dung Ly giơ tay vén lụa trắng trước mặt lên, quay đầu lại lặng lẽ nhìn Hoa Túc một cái, rồi nói với Lâm Thước cùng Đan Đống: "Ông ngoại bà ngoại, bây giờ con đi đây."
Lâm Thước trấn an nắm tay nàng một chút, "Không cần lo lắng, Chu đại nhân......!Có thể tin tưởng được." Dung Ly gật đầu, từ cửa hông đi ra khỏi Đan phủ, cùng Hoa Túc lên xe ngựa, vừa ngồi xuống, bánh xe gỗ liền lộc cộc lăn đi.
Hoa Túc nhìn phía trước, sắc mặt lãnh đạm, "Nếu không phải Họa Túy còn nằm trong tay ngươi, ngươi ở lại Đan gia thời gian dài cũng có thể, ít nhất trên dưới Đan gia đều đối đãi với ngươi khá tốt."
Dung Ly nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng