Tạ Chinh lại một lần nữa thất thần lúc đang họp, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cấp dưới đang báo cáo, mặt mày lạnh lùng, nhìn như đang không hài lòng với đối phương.
Bầu không khí nhất thời khẩn trương lên, mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh, mãi đến tận lúc một vị trợ lý đẩy cửa vào, đem một chén trà đặt vào tay Tạ Chinh. Đĩa sứ phát ra tiếng nho nhỏ mang hồn vía Tạ Chinh bay về, hắn nhấp ngụm trà, lần thứ hai nhìn về phía cấp dưới đang bất an kia, nghiêm khắc trong mắt tản đi mấy phần, trầm giọng nói: "Tiếp tục."
Tan họp, Tạ Chinh trở lại văn phòng, ngồi ở ghế dựa xoa nhẹ mi tâm. Trên bàn có hai máy tính xách tay đều đã tiến vào trạng thái chờ, hắn mở mắt ra, ngón tay để lên chỗ chuột cảm ứng.
Màn hình sáng lên, trên đó là là hai chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo ngụy trang. Mặt mày sắc bén, nghiêm mặt chính là hắn, còn người ôm vai hắn, cười đến lộ cả răng trắng chính là Trình Cố.
Đây là tấm hình chụp chung duy nhất của bọn họ, Tạ Chinh từ khi đem nó để làm hình nền thì cũng không đổi lại nữa.
Nhưng mà cũng có thể đổi hình nền mới.
Tạ Chinh cầm điện thoại di động lên, tìm trong album một tấm hình chỉ có mình Trình Cố. Trong hình Trình Cố vẫn chưa nhìn vào camera, mà là nghiêng người lên ghế dựa lấy áo khoác. Tạ Chinh zoom bức ảnh to ra, ngón tay mơn trớn trên mặt Trình Cố, khóe môi hiện lên một nụ cười rất nhẹ. Trình Cố tướng mạo xuất chúng, sáng rực rỡ động lòng người, gò má lại nhiều hơn mấy phần vừa đủ mạnh mẽ. Bức ảnh này là Tạ Chinh chụp, ngay cả âm thanh màn trập cũng không tắt. Lúc tiếng chụp ảnh "Răng rắc" vang lên, Trình Cố lập tức lộn lại, còn chưa kịp bắt hắn xóa thì hắn đã cất điện thoại rồi nói: "Tối mai em lại đến thăm anh."
Ở trên cái ghế salông bị chà đạp lộn xộn kia, Tạ Chinh ôm Trình Cố vào trong ngực mà hôn, bàn tay chưa từng dời khỏi hình xăm súng trường ấy, nửa dụ dỗ nửa uy hiếp hỏi vết thương này là thế nào, Trình Cố như bị động vào chỗ đau, mi mắt run lên một cái, chỉ nói đó là vết thương do lần làm nhiệm vụ cuối cùng mà có.
Tạ Chinh biết anh lại đang nói dối.
Không có vết thương trong nhiệm vụ nào sẽ gây ra vết sẹo kiểu này, vết sẹo kia quá thẳng, tuyệt đối không thể xuất phát từ tay kẻ địch, hơn nữa cái lý do này mâu thuẫn với cái cớ "Xuất ngũ lấy vợ".
Tạ Chinh vẫn chưa vạch trần anh ngay, Trình Cố vẫn còn đang chìm trong dư vị sau cao trào, đầu óc chưa tỉnh táo lắm nên mới có thể phạm phải sai lầm này. Theo lý thuyết, hắn phải ép anh ấy cứng hơn, ép Trình Cố nói thật, mà cuối cùng là hắn mềm lòng, ôm Trình Cố đến buồng tắm ở lầu một, hắn cũng chạy vào tắm luôn, chỉ hứa với Trình Cố —— "Em không đi đâu cả".
Ngày đó hắn mặc áo sơ mi của Trình Cố mua sai số, sau khi rời đi mới nhớ áo khoác của mình còn trên ghế dựa nên trở về nhờ Trình Cố lấy giúp rồi hắn đứng ở cửa chụp tấm hình kia.
Mấy ngày nay công vụ ở công ty rất bận rộn, ban ngày Tạ Chinh không thể phân thân, chỉ có buổi tối đến nhà Trình Cố ngồi một lát, sáng sớm và buổi trưa tranh thủ gọi vài cuộc điện thoại. Dường như Trình Cố đối với việc hắn đến thăm cùng mỗi ngày nhận hai cuộc "điện thoại quấy rầy" cũng không thấy phiền, thậm chí đôi khi còn phần hắn cơm hoặc chuẩn bị một đĩa hoa quả. Còn Trình Mộc Qua đặc biệt thích hắn, thường xuyên ôm chân hắn, vui quên trời đất đòi hắn ôm nữa cơ.
Chỉ là bên dưới cái hòa thuận vui vẻ này còn giấu đi những bí mật sâu xa.
Tạ Chinh đã sai người điều tra tình hình sinh hoạt và quan hệ xã hội của Trình Cố và Trình Mộc Qua trong năm năm qua. Cái này điều tra rất khó, Trình Cố có thân phận đặc biệt, được quân đội bảo vệ, lượng lớn thông tin hoặc là bị giấu kín, hoặc là bị làm giả, muốn kéo tơ bóc kén tra ra được sự thật thì không phải chuyện dễ dàng. Tạ Chinh dùng cách đặc biệt, nhờ người trong nội bộ quân đội, tuy đối phương đồng ý nhưng lại không bảo đảm có thể tìm được tất cả tư liệu.
Trước mắt cũng biết thông tin duy nhất là, lúc Trình Cố rời khỏi tổ hành động đặc biệt thì sử dụng tiền trợ cấp xuất ngũ đi đầu tư, bây giờ mặc dù không đến mức là rất giàu, nhưng cũng gọi là cơm áo không cần lo.
Cái này thì Tạ Chinh đã biết được từ chỗ Trình Cố rồi.
Lúc rảnh rỗi, Tạ Chinh chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra vết thương kia, đầu ngón tay vẫn còn nguyên cảm giác ấy.
Rõ ràng đó là bí mật mà Trình Cố gồng mình muốn che giấu.
Tạ Chinh chưa đem vết sẹo và hình xăm súng trường nói cho bất cứ ai, mình hắn lại như điên rồ mà mỗi ngày lên mạng tra tài liệu.
Kết quả hắn tra được lại thống nhất một cách kỳ lạ —— đây là vết sẹo rạch ngang do sinh mổ (c-section).
Tạ Chinh che trán cười khổ, quá hoang đường!