Đình ngắm cảnh nằm giữa sườn núi, đứng đây có thể thấy gần nửa Kỳ thành. Ánh trăng như rải bạc, phác hoạ hình ảnh hai người đang hôn nhau say đắm.
Trên đỉnh núi có đình ngắm cảnh tầm nhìn tốt hơn, đứng đó sẽ thấy được cả thành phố. Nhưng Trình Cố không mang Tạ Chinh đi lên.
Bởi vì đèn đuốc huy hoàng khắp thành phố cũng không sánh bằng họ đã chìm vào mắt nhau.
Trên đường xuống núi, Tạ Chinh nắm tay Trình Cố, đầu tiên là cầm cổ tay, sau đó nắm chặt tay, cuối cùng mười ngón đan xen chặt chẽ.
Trung tâm vui chơi vô cùng náo nhiệt, Thanh Sơn lại đặc biệt yên tĩnh, khi sắp từ yên tĩnh đi vào chỗ đông vui, Trình Cố và Tạ Chinh gần như cùng lúc mở miệng --
"Đêm nay em có thể ở lại không?"
"Đêm nay cậu có muốn ngủ lại không?"
Cả hai nói xong đều sững sờ, Trình Cố phản ứng lại trước, nghiêng đầu cười, Tạ Chinh nắm chặt tay, trái tim hắn như chìm vào một hồ nước làm gợn ra từng đợt sóng lăn tăn.
Trình Mộc Qua vui chơi rất hào hứng, lúc kết thúc vô cùng phấn chấn chạy tới cửa, rất đắc ý khoe khoang nó đã cho em gái nhỏ thú nhồi bông và mứt quả nó thắng được, nói xong giang tay ra với Trình Cố, ý là "con lợi hại như vậy, Trình đẹp trai mau đến ôm một cái".
Trình Cố làm bộ không hiểu, lưng thẳng không cong chút nào. Trình Mộc Qua nhìn về phía Tạ Chinh, không đòi Tạ Chinh ôm, nhưng vẻ mặt tha thiết mong chờ đã tiết lộ ý nghĩ của nó.
Tạ Chinh cười ôm Trình Mộc Qua lên, Trình Mộc Qua lập tức nói: "Tạ tiên sinh, chú thật là tốt!" Nói xong thò tay túm áo Trình Cố, gọi: "Trình đẹp trai!"
"Hả?"
"Ba hỏi con Tạ tiên sinh tốt chỗ nào đúng không?"
Trình Cố muốn bịt miệng nó lại nhưng muộn rồi, ngẩng lên liền thấy ánh mắt nặng nề của Tạ Chinh, đành giải thích: "Tôi với cả Qua Qua nói về cậu."
Tạ Chinh hiểu rõ, chỉ cười không nói.
Trình Mộc Qua lớn tiếng nói: "Tạ tiên sinh sẽ ôm con, Trình đẹp trai, ba thân là ba ruột của Qua Qua, nên học tập Tạ tiên sinh một chút có phải không?"
Tạ Chinh hỏi: "Trình đẹp trai bình thường không ôm Qua Qua sao?"
"Ôm thì có ạ, nhưng mà ít lắm." Trình Mộc Qua nói: "Chỉ có bao giờ muốn khoe mẽ sức mạnh thì mới ôm, hoặc như lần nhìn thấy chú ấy."
Trình Cố ngắt lời: "Con cũng không phải con gái."
"Nhưng Qua Qua là bảo bảo." Trình Mộc Qua vùi đầu trong lồng ngực Tạ Chinh như tìm được chỗ dựa: "Trình đẹp trai, ba có thể quý trọng thì quý trọng đi, sau này Qua Qua lớn rồi, không phải bảo bảo nữa, cao hơn khỏe hơn ba, lúc đấy ba muốn ôm Qua Qua cũng không ôm được!"
Trình Cố từ lâu đã quen cái miệng của Trình Mộc Qua, thậm chí có thể nói Trình Mộc Qua ngụy biện nhiều như vậy đều do ảnh hưởng của anh, cho nên không cảm thấy lạ gì hết. Tạ Chinh lại bị chọc cười, thốt ra lời tận đáy lòng: "Qua Qua thật là đáng yêu."
Trình Cố nhìn ra Tạ Chinh thật lòng thích Qua Qua, không kìm lòng được cúi đầu cười cười.
Anh cứ tưởng động tác của mình rất bí mật, mà không biết, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười của anh đều được Tạ Chinh coi như trân bảo mà thu vào đáy mắt.
Trình Mộc Qua rốt cuộc vẫn là trẻ con, trước mặt cô bé kia khoe uy phong được rồi, bây giờ được Tạ Chinh ôm, đột nhiên muốn làm nũng, đòi Trình Cố mua kem cho.
Bên ngoài tiểu khu có cửa hàng tiện lợi 24h, cũng tiện đường, nhưng Trình Cố không cho Trình Mộc Qua ăn đồ quá lạnh vào buổi tối. Trình Mộc Qua liền nhìn chằm chằm Tạ Chinh, nó biết Tạ Chinh sẽ về phe mình.
Tạ Chinh nói: "Chúng ta vào cửa hàng tiện lợi xem một chút, buổi tối không được ăn kem, vậy mua một cái bánh ga tô nhỏ cũng được."
Trình Mộc Qua rất vui vẻ, Trình Cố cũng đồng ý. Nhưng lúc đi đến cửa hàng tiện lợi, Trình Cố lại cùng đột nhiên nhớ ra cái gì, bắt Tạ Chinh và Trình Mộc Qua chờ bên ngoài, hàm hồ nói: "Hai người chờ ở đây nhé."
Tạ Chinh dễ dàng đoán được Trình Cố muốn mua gì, mà vừa nghĩ, phát hiện ngày hôm nay không đúng.
Sau khi Trình Cố rời đi, hắn nhớ rất rõ, theo như chu kỳ ba tháng một lần của Trình Cố thì hôm nay là ngày đầu tiên của thời kỳ nguy hiểm.
Mấy phút sau, Trình Cố từ cửa hàng tiện lợi đi ra, tay trái cầm một túi nhựa mờ, tay phải cầm bánh ngọt, liếc Trình Mộc Qua nói: "Không xuống dưới sẽ không được ăn."
Trình Mộc Qua quyết đoán rời khỏi lồng ngực Tạ Chinh, đắc ý cầm bánh ngọt ăn.
Trước mặt con Tạ Chinh không nói gì, trên thực tế, nếu như Trình Mộc Qua không ở đây, hắn cũng không biết phải mở miệng thế nào.
Trong túi hẳn là gel bôi trơn và bao cao su. Lần trước Trình Cố nói đau, như vậy nên chuẩn bị gel bôi trơn; Trình Cố trước đây không thích dùng bao, mà hôm nay là ngày nguy hiểm nên cũng chuẩn bị cả bao luôn.
Mặc dù chuẩn bị đầy đủ, lòng Tạ Chinh vẫn còn sợ hãi.
Không muốn để Trình Cố lại gánh chịu nguy hiểm khi mang thai, khả năng chỉ là một phần trăm cũng không muốn.
Tạ Chinh nhận ra mình rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, vô cùng khó xử.
Nếu không làm, Trình Cố nhất định sẽ hỏi tại sao, hắn cũng không thể nói "em biết tình trạng thân thể của anh rồi". Nhưng không nói thế thì nói thế nào để từ chối đây?
Sợ rằng bất kể hắn nói gì đều sẽ làm Trình Cố hiểu lầm.
Tạ Chinh lo lắng về đến nhà, mở túi ra thì trong đó chỉ có gel bôi trơn, không có áo mưa an toàn.
Trình Mộc Qua được giáo dục rất tốt, về nhà tự mình súc miệng thay quần áo, đến giờ nhắc Trình Cố phải ngủ sớm, sau đó liền bé ngoan trở về phòng đóng cửa lại.
Nhìn tuýp gel chưa mở, Tạ Chinh đoán được lúc ăn tối Trình Cố nghĩ gì.
Thật ra Trình Cố có một điểm không thay đổi, vẫn thẳng thắn rõ ràng như thế, trước đó xa lánh vài ngày chỉ vì anh còn chưa nghĩ kỹ, một khi quyết định rồi thì không bao giờ tỏ vẻ khó khăn nữa.
Nhưng bảo hắn làm sao có thể thản nhiên như không có gì mà tiếp nhận được?
Hận không thể lập tức ôm chặt Trình Cố, lại không nỡ để quãng đời còn lại của Trình Cố gặp mảy may thương tổn. Hắn tuyệt đối không cân nhắc chuyện để Trình Cố mang thai lần nữa.
Không có bao, đối tượng là Trình Cố, hắn không chắc chắn mình có thể rút ra lúc đang sung sướng nhất không.
Ngộ nhỡ...
Tâm tư này hắn không có cách nào nói với Trình Cố.
Bởi vì hắn chưa chuẩn bị xong, Trình Cố cũng chưa chuẩn bị xong.
Trình Cố tắm xong, tìm một bộ đồ ngủ mới, gọi hắn vào phòng tắm. Hắn đứng phát sầu trong hơi nước nên thời gian tắm lâu hơn mọi khi.
Mãi đến lúc ra khỏi phòng tắm, hắn vẫn chưa biết nên mở miệng nói thế nào với Trình Cố.
Mà tình hình hiện nay trong phòng ngủ làm hắn tâm huyết cuồn cuộn, dường như đốt sạch lý trí.
Trình Cố nằm sấp ở trên giường, áo ngủ tơ tằm trượt xuống, lộ ra non nửa bả vai và lưng, tay trái đẩy cánh mông, trên ngón tay phải lấp lánh ánh nước, ở chỗ đó ra vào, tuýp gel bôi trơn bên cạnh đã mở nắp.
Trình Cố đang tự mình làm mở rộng.
(Cảnh báo 18+)
Nghe tiếng động, động tác của Trình Cố ngừng lại, thu tay về, hai má ửng đỏ, giải thích: "Rất lâu rồi chưa làm, cũng lớn hơn vài tuổi rồi, tôi sợ không quen, đầu tiên, đầu tiên làm chuẩn bị một tí."
Tạ Chinh liều mạng kìm chế, nhưng cơ thể không nén nổi, khoảnh khắc lúc hắn thấy Trình Cố nằm sấp trên giường, lửa