Tháng chín, Vạn Châu, cửa hàng áo cưới.
Bùi Y ngồi trên ghế tiếp khách bên cửa sổ lật album.
Có lẽ vì phù hợp với nhóm tuổi khách hàng nữ, nhân viên cửa hàng có phần ân cần thái quá.
Một chốc bưng trà, một chốc lại mang bánh.
Hai mươi mấy phút ngắn ngủi, Bùi Y đã nói "cảm ơn" sáu, bảy lần.
Cuối cùng người trong phòng thử áo cưới cũng ra.
Hứa Nhiễm xách váy xoay một vòng trước mặt cô, hào hứng nói: "Cái này thế nào?"
Bùi Y ngẩng mặt lên nhìn, tận tình bình luận: "Tổng thể đẹp hơn bộ vừa rồi, nhưng mà chỗ vai lưng cảm giác không vừa người lắm, trông béo."
Người trước gương soi trái soi phải, vẻ mặt tiếc nuối: "Ừ, mình cũng thấy vậy."
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh mỉm cười: "Nếu như chỉ có chỗ này không vừa, chúng tôi có thể sửa.
Cô cũng có thể thử trước bộ tiếp theo."
"Được!" Hứa Nhiễm trả lời, một lần nữa chui vào phòng thử đồ.
Nửa phút sau, cô ấy đột nhiên gọi cô: "Bùi Y!"
Mặc dù là ngày làm việc, trong cửa hàng áo cưới cũng không có ai, nhưng Bùi Y vẫn không quá quen nói chuyện lớn tiếng ở nơi công cộng, đứng dậy bước nhanh đến trước cửa phòng thử đồ, hỏi: "Sao thế?"
"Cậu vào đây, cậu vào đây!" Người bên trong không nói là chuyện gì, chỉ gọi cô.
Bùi Y vén rèm đi vào, nói đùa: "Cỡ này nhỏ quá, cậu không kéo lên được sao?"
"Cái gì hả." Hứa Nhiễm đã thay xong một bộ, cô ấy chỉ vào giá treo: "Cậu thử cái này xem."
"Mình?"
Bùi Y nhìn sang.
Trên giá là một bộ váy cưới màu trắng, dáng ngắn, tay dài, cổ bẻ, từ xương quai xanh đến vai và ống tay áo là chất liệu nửa xuyên thấu.
Eo được siết rất chặt, váy dài đến nửa chân, loại hình hơi chỉnh dáng, thêu đầy dây hoa hồng.
So với váy cưới bình thường thì có vẻ hơi bảo thủ và không đủ long trọng, nhưng trong đơn giản cũng không thiếu cảm giác thiết kế tinh tế, hoàn toàn phù hợp với khái niệm "váy cưới nhẹ nhàng" thịnh hành lúc bấy giờ.
"Mình đến cùng cậu, mình thử nó làm gì?"
"Thử xem thôi." Hứa Nhiễm kéo cô qua: "Mình cảm thấy rất hợp với phong cách của cậu, nhẹ nhàng thoải mái.
Vả lại..."
Cô ấy thần thần bí bí đè thấp giọng, trêu đùa: "Chẳng lẽ cậu nhìn những thứ này mà không động lòng? Chuyện vui của cậu và cảnh sát Thẩm cũng sắp đến rồi chứ?"
Bùi Y sững lại, cười khoát tay: "Còn sớm."
"Sớm cái gì, lần trước mình thấy cảnh sát Thẩm nôn nóng lắm rồi, chỉ chờ cậu gật đầu thôi." Hứa Nhiễm lấy váy cưới trên giá xuống, cởi khóa kéo, không nói không rằng nhét vào trong ngực cô.
Bùi Y nghe thế ngạc nhiên: "Làm sao cậu nhìn ra được?"
"Người nào có mắt cũng nhìn ra được, ok?" Hứa Nhiễm bĩu môi: "Trạng thái của anh ấy lúc hai người ở bên nhau...!ừm...!khiến cho mình nhớ tới mối tình đầu hồi cấp ba của mình."
Bùi Y bị chọc cười: "Chưa chắc là bởi vì mối tình đầu, cũng có thể là vì mỗi người một nơi."
Hứa Nhiễm đẩy cô đi thay quần áo: "Cậu đừng cãi ngang nữa.
Với lại bao giờ hai người kết thúc cuộc yêu xa này?"
Bùi Y quay lưng đi cởi cúc áo sơ mi: "Chắc là sau hôm 11.
Hình như thủ tục điều động của anh ấy xử lý gần xong rồi."
Hứa Nhiễm thong thả soi gương dán miếng kích mí: "Nói cách khác, bắt đầu từ tháng sau, mình cũng có người quen ở Cục cảnh sát Vạn Châu rồi?"
"Cậu hiểu như vậy cũng được.
Có điều anh ấy là trinh sát hình sự, tốt nhất cậu không có việc gì cần tìm anh ấy thì hơn."
"Ha ha, không sao, mình chờ anh ấy thanh lý sạch các bộ ngành."
"Cũng được...!Cậu kéo khóa đằng sau giúp mình."
"Được rồi.
Cậu xem, mắt nhìn của mình không tệ chứ, cái này hợp với cậu!"
Bùi Y đứng trước gương, buông xõa tóc.
Tóc của cô chưa từng uốn, màu đen tự nhiên hơi ngả nâu, dài đến eo, dày và óng, khiến cho người mang đỉnh đầu ra làm bãi thí nhiệm như Hứa Nhiễm rất là hâm mộ.
Cô ấy còn hẹn sẵn với Bùi Y nhiều lần, khi nào cô nổi hứng muốn thử tóc ngắn thì cô ấy phải mua đoạn cắt về làm tóc giả.
Hứa Nhiễm chải mượt tóc dài sau lưng cho cô, nhìn đường cong của cô, tấm tắc cảm thán: "Mình thường xuyên rơi vào trăn trở vì nghĩ nên hâm mộ cậu hay là hâm mộ cảnh sát Thẩm."
Bùi Y cười, soi gương: "Mình cảm giác hình như váy này hơi ngắn."
"Không ngắn, bình thường cậu toàn mặc váy dài, có lẽ chưa quen." Hứa Nhiễm đánh giá đúng trọng tâm, tay lại vỗ lên đùi cô một cái: "Chân vừa thon vừa dài thì phải khoe ra! Cảnh sát Thẩm không cho sao?"
Nụ cười trên mặt người trong gương thoáng cứng lại, sau đó lạnh nhạt nói: "Không phải.
Mình không quen lắm."
Hứa Nhiễm không chú ý đến, kéo cô ra ngoài: "Đi ra ngoài xem.
Ở đây tối quá, không chiếu sáng được vẻ đẹp của cậu."
Trong cửa hàng đèn sáng trưng.
Vẻ choáng ngợp trên mặt nhân viên cửa hàng một nửa là do tố chất nghề nghiệp rèn luyện ra, nhưng một nửa khác...!Bùi Y nhìn người trong gương, cảm thấy cũng có thể là thật lòng.
Váy ngắn màu trắng tôn lên ưu điểm dáng người cô, eo nhỏ, chân dài, vai vuông, xương quai xanh thấp thoáng cũng là một kiểu quyến rũ khác.
Tổng thể váy không phức tạp lộng lẫy như váy cưới dáng dài, nhưng phù hợp kỳ lạ với khí chất của cô, lạnh nhạt, nhã nhặn, nhẹ nhàng, lại không hề mất hấp dẫn.
"Đẹp! Siêu đẹp!" Hứa Nhiễm kéo cô đi một vòng, ngắm nghía cẩn thận, còn phấn khích hơn bản thân chọn váy cưới: "Chốt cho cậu!"
Cửa hàng trưởng nắm bắt thời cơ, cười tít mắt nói xen vào: "Hai vị thật tinh mắt.
Cái này là của nhà thiết kế Nhật Bản, vừa mới về cửa hàng sáng nay, may thuần thủ công, chỉ có một chiếc này."
Hứa Nhiễm kích động vỗ vai Bùi Y: "Độc nhất vô nhị! Kích cỡ còn vừa vặn! Điều này chứng tỏ cái gì!"
"..." Bùi Y bất đắc dĩ: "Chứng tỏ cậu mau chọn đi, mình đi cùng cậu thôi."
Cửa hàng trưởng tiếp tục điềm đạm thuyết phục: "Nếu như cô Bùi thích cũng có thể cân nhắc.
Váy cưới phù hợp cũng phải xem duyên số.
Đến lúc thật sự bắt đầu chuẩn bị hôn lễ chưa chắc đã gặp được chiếc mình cực kỳ thích.
Hôn lễ đối với phụ nữ mà nói là một ngày vô cùng ý nghĩa, váy cưới nhất định phải vừa ý."
Hứa Nhiễm ở bên cạnh điên cuồng gật đầu, như một kẻ lừa gạt không xứng chức.
Bùi Y soi gương, hồi lâu không lên tiếng.
Không phải là cô không động lòng, nhưng dù sao váy cưới không như váy bình thường, có thể tiện tay mua về nhà bất cứ lúc nào.
Lối suy nghĩ lý trí là trong thời gian ngắn cô có dùng đến váy cưới không?
Cô không quá chắc chắn.
Bùi Y về phòng thay đồ đổi lại quần áo.
Đến lúc ra khỏi cửa hàng, Hứa Nhiễm vẫn còn lưu luyến không quên thay cô.
"Ài...!Đáng tiếc...!Chúng ta ăn gì?"
Sắc trời dần tối, Bùi Y suy nghĩ: "Lẩu đi."
Hai người đi đến bãi đậu xe.
Hứa Nhiễm không nhịn được, hỏi cô: "Trong thời gian ngắn cậu vẫn chưa muốn kết hôn sao?"
Bùi Y ngập ngừng.
Thực ra cũng không phải.
Đối phương thấy cô im lặng tưởng rằng cô ngầm thừa nhận, khoác cánh tay cô khuyên rất thực tế: "Cảnh sát