Đó là năm thứ hai họ ở bên nhau.
Tình cảm phát triển ổn định, làm người ta cảm thấy đã đến thời cơ có thể tiến thêm một bước.
Lần này Bùi Y không im lặng quá lâu, hiếm khi cô quả quyết lên tiếng: "Em sẽ không về Giang Thành."
"Tại sao?" Thẩm Yến Lẫm nhìn chăm chú vào mắt cô.
Cô không trả lời thẳng: "Lần trước lúc em đi thăm bố em, em đã coi đó là lần cuối cùng em đi thăm ông ấy."
Thẩm Yến Lẫm hơi nhíu mày, không nói gì.
Anh không hiểu rõ quá trình trưởng thành của cô, không có tư cách làm Chúa Cha khuyên cô.
Hơn nữa, trong thâm tâm anh cũng không quan tâm cô đối xử với người nhà cô bằng thái độ gì.
Anh chỉ hi vọng cô có thể xuất phát từ điều kiện khách quan của hai người họ, suy xét thay anh một lần, lùi bước một chút vì anh.
Người trong lòng tiếp tục chầm chậm nói khẽ: "Em biết, giữa em và anh nếu như nhất định phải có một người thay đổi, theo lý mà nói nên là em.
Gia đình, mối quan hệ, công việc của anh...!đều ở Giang Thành.
Nhưng mà, em sẽ không trở về."
"Anh cũng đừng hỏi em tại sao."
Thẩm Yến Lẫm nghẹn lời, không phản bác được.
"Lúc anh mới bắt đầu theo đuổi em, em từng từ chối với lý do em sẽ không trở về Giang Thành rất nhiều lần." Cô bình tĩnh nhìn anh: "Lúc đó không phải anh ôm suy nghĩ chắc chắn sẽ thay đổi em nên mới tiếp tục kiên trì đấy chứ?"
Điều này thì anh không hề chần chừ: "Không phải."
Cuối cùng, cô giao quyền lựa chọn cho anh: "Bây giờ anh vẫn có thể lựa chọn, em không có ý ép anh đến Vạn Châu.
Em có thể chấp nhận yêu xa, anh có thể lựa chọn từ bỏ mối quan hệ này."
Toàn bộ những lời xin cô suy nghĩ cho anh bị chặn trong miệng, nói thêm một câu nữa sẽ đều là trói buộc đạo đức.
Thẩm Yến Lẫm không ngừng lắc đầu bất đắc dĩ.
Hồi lâu sau, anh ôm lưng cô khẽ nói: "Được, không nói việc này nữa...!Anh biết ý em rồi, việc còn lại anh sẽ cân nhắc giải quyết."
Trời sẩm tối.
Sau bữa ăn, Bùi Y rửa bát ở phòng bếp.
Thẩm Yến Lẫm đứng ngoài ban công hút thuốc, càng hút càng hậm hực.
Anh hồi tưởng lại năm năm quen biết cô.
Anh muốn nghe cô mở lòng giãi bày bản thân một lần khó như lên trời, cũng chỉ có lời từ chối anh là cô nói lưu loát nhất.
Chuyện làm anh không vui hơn là bọn họ ở bên nhau đã sắp hai năm, tại sao lời từ bỏ vẫn sẽ nói ra nhẹ nhàng từ miệng cô như vậy?
Là vốn dĩ cô không hãm sâu trong mối quan hệ này như anh, chuẩn bị thoát ra bất cứ lúc nào, hay là cô chắc chắn anh sẽ bao dung chiều theo không hề có nguyên tắc? Lúc cô để anh quyết định có từ bỏ hay không, chẳng lẽ không có một giây đồng hồ không đành lòng hay không nỡ sao?
Người trong phòng bếp bê hoa quả đi ra, vẻ mặt như thường ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
Thẩm Yến Lẫm nhìn sườn mặt trắng nõn phía xa phản chiếu trên kính, lần đầu tiên có cảm giác không muốn đối mặt với cô.
Anh hút hết điếu này đến điếu khác, gió lạnh lùa vào trong phổi.
Khi hộp thuốc lá sắp thấy đáy, cô đến.
Cô đi tới, đóng cửa lại, nhẹ giọng hỏi anh: "Sao lâu vậy?"
Thẩm Yến Lẫm không quay lại: "Lạnh lắm, em vào trước đi."
Cô nhìn quanh một vòng, hình như ngửi thấy mùi: "Anh hút bao nhiêu rồi?"
Anh mím môi, trầm giọng nói: "Không nhiều...!Không sao đâu."
"Anh làm ám mùi vào quần áo vừa phơi rồi."
"..."
Thẩm Yến Lẫm mượn bóng đêm che giấu khuôn mặt nặng nề, dập tắt thuốc lá trong tay, quay người đi vào phòng khách: "Đi vào đi."
Anh vươn tay kéo cửa, tay vừa chạm vào nắm cửa, chưa kịp dùng sức, một cục bông lớn màu trắng đột nhiên chen vào giữa anh và cửa, chui vào trong ngực anh như một con thỏ cỡ lớn.
Thẩm Yến Lẫm vô thức đưa tay đỡ eo cô, sau khi phản ứng kịp đã thấy cô ngoan ngoãn dựa vào người anh không nói lời nào, cơn giận tức khắc nguôi đi một nửa, xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Sao vậy?"
"Anh sao vậy?" Cô hỏi lại.
"Không sao cả."
"Vậy anh hết giận rồi à?" Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt mềm mại và xinh đẹp gần trong gang tấc.
Hóa ra còn biết anh đang giận.
Thẩm Yến Lẫm cụp mắt nhìn cô, một lúc sau trầm giọng hỏi lại: "Tại sao anh giận?"
Cô im lặng, anh tiếp tục hỏi: "Tại sao biết rõ anh sẽ không vui nhưng em vẫn muốn nói những lời đó?"
"Em bảo anh lựa chọn, vậy là em hi vọng anh thoải mái từ bỏ em hay là muốn thấy anh buồn bực ở lại?"
Rõ ràng người trước mặt không chịu được cơn giận thật sự của anh, cúi đầu muốn thoát khỏi lồng ng.ực anh, bị anh chặn eo đè lại.
Giọng nói của anh trở nên nghiêm túc: "Y Y, nói chuyện."
Đây đã là tình hình nghiêm trọng nhất giữa hai người.
Bùi Y trầm mặc, lặng lẽ thả lỏng tay khỏi vạt áo anh.
Thẩm Yến Lẫm là một người có khí chất rất thần kỳ.
Bình thường có vẻ vừa lảm nhảm vừa buông tuồng, cũng bám dính và chiều chuộng cô, nhưng anh chưa bao giờ khiến người ta cảm thấy anh rất dễ tính.
Ít nhất Bùi Y chưa bao giờ cho rằng như vậy.
Cô đã từng chọc giận anh hai lần, dáng vẻ anh trầm mặt khá đáng sợ.
Mặc dù cô không sợ anh tức giận, nhưng cũng không muốn thấy anh tức giận, để mặc anh một mình bình tĩnh lại một lát thì sẽ chủ động xuống nước.
Chuyện hai lần trước đại khái không nghiêm trọng bằng hôm nay, anh rất dính chiêu này của cô, rất vui vẻ nhường cô.
Nhưng hôm nay anh vặn hỏi không tha, Bùi Y có phần luống cuống, không biết nên ứng đối như thế nào.
Giọng nói anh bình tĩnh: "Chúng ta đã ở bên nhau hai năm.
Ở trong lòng em, mối quan hệ này vẫn đang ở giai đoạn có thể nói vứt bỏ là vứt bỏ sao?"
"Không phải..." Bùi Y vô thức phủ nhận, nhưng ngoại trừ phủ nhận, nửa ngày cũng không nói ra được lời nào khác: "Em không biết..."
Thẩm Yến Lẫm im lặng nhìn cô, vẻ mặt tối tăm.
"Em không biết rốt cuộc xuất hiện vấn đề ở đâu..." Cứ khi nào cô muốn bộc bạch bản thân thì sẽ căng thẳng đến nói năng lộn xộn.
Nhất là hôm nay có sự không vui của anh chèn ép, cô càng nóng vội giải thích: "Lúc ấy em chỉ muốn nói rõ ràng với anh suy nghĩ của em...!Trong mối quan hệ này anh vất vả hơn em, hi sinh hơn em rất nhiều.
Em không chắc rốt cuộc anh muốn thế nào...!Cuộc sống của anh ở Giang Thành, em không thể đòi hỏi anh vứt bỏ tất cả qua đây vì em...!Nhưng chắc chắn em sẽ không trở về, cho dù anh không chấp nhận được muốn chia tay, em cũng sẽ không trở về...!Em không muốn chia tay với anh, nhưng em cũng không biết giải quyết vấn đề này như thế nào.
Không phải em không trân trọng mối quan hệ này, em rất trân..."
Bó buộc bên hông đột nhiên thả lỏng ra.
Bùi Y còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đột nhiên mát lạnh, cả người bị đè lên cửa kính.
Chớp mắt sau, nụ hôn của anh nặng nề áp xuống, chôn vùi những lời khẩn thiết,