Trong bóng tối, Thẩm Yến Lẫm không nhận được lời hồi đáp, nhưng xúc cảm hơi ẩm ướt trên cổ tuyệt đối không sai.
Giọng nói anh trầm xuống: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Người trên thân không có động tĩnh.
Vẻ mặt anh đanh lại, muốn đẩy cô dậy tra hỏi.
Cô lại như đoán trước được động tác của anh, ôm chặt cổ anh, như một con thỏ ấm ức ăn vạ, bấu víu vào rồi không chịu xuống.
Trái tim Thẩm Yến Lẫm bị cô làm rối loạn lại mềm nhũn, bất đắc dĩ xoa đầu cô, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy Y Y? Ai bắt nạt em?"
"Không có."
"Vậy là nhớ anh?"
"Không phải?"
"Gặp ác mộng?"
"Ừm."
Thẩm Yến Lẫm yên lòng, dở khóc dở cười: "Giỏi thật."
Bùi Y dễ xấu hổ, nghe lời này bèn đẩy anh muốn tránh ra, lập tức bị anh ôm dậy, quay người ngồi lên ghế sô pha: "Mơ cái gì, nói anh nghe xem."
Bùi Y bị ép ngồi quỳ trên người anh, tư thế không thoải mái khiến cô muốn giãy giụa, bị anh giữ đầu hôn đến ngoan ngoãn.
Sau khi buông ra, anh tiếp tục bình tĩnh lặp lại mệnh lệnh: "Mơ cái gì, nói anh nghe."
Bùi Y biết không trốn tránh được, dựa vào vai anh, nhỏ giọng nói qua quýt: "Mơ thấy em hồi bé, còn có mẹ em."
Thẩm Yến Lẫm nhẹ nhàng vuốt lưng cô trấn an.
Một lúc sau, anh khẽ hỏi: "Em thường xuyên nằm mơ kiểu này?"
Bùi Y ngẩn ngơ trong một thoáng: "Thỉnh thoảng."
"Lần nào cũng khóc?"
Bùi Y đỏ mặt, nhỏ giọng phủ nhận: "Đương nhiên không..."
Anh vẫn không chịu buông tha cô: "Vậy là cố tình khóc cho anh xem?"
Bùi Y buồn bực đẩy anh.
Anh cười nhẹ ấn cô vào trong ngực, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Anh còn tưởng hôm nay một mình em đối mặt với người nhà anh áp lực rất lớn."
"Đúng là rất lớn." Nhắc đến đây, cuối cùng Bùi Y mới nhớ ra hỏi: "Sao bây giờ anh mới về? Đã mấy giờ rồi?"
Cô đưa tay bật đèn bàn.
Người trên ghế sô pha hình như muốn ngăn cô nhưng muốn nói lại thôi.
Cô quay đầu lại, đang định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên ngây người sửng sốt.
Người trước mặt yên lặng nhìn cô.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra trọn vẹn khung xương đẹp đẽ dưới ánh đèn lờ mờ.
Đường nét dứt khoát, xương lông mày thẳng, dáng mắt dài và thu hẹp đột ngột ở đuôi mắt.
Lúc không cười có phần lạnh lùng, lúc cười lên lại có vẻ đào hoa.
Sống mũi cao thẳng ưu tú, khuôn miệng lúc nhếch lên tự dưng có cảm giác thiếu niên.
Là khuôn mặt cô nhìn năm năm vẫn sẽ động lòng.
Cho dù lúc này bên trên xuất hiện hai vết thương phá tướng cũng không làm giảm đi vẻ đẹp.
Trên xương gò má là vết máu bầm tím, khóe môi thì giống như vết thương rách ra, dài chừng đốt ngón tay út của cô.
Vết máu ở mép đã đông lại nhưng hình như có dấu hiệu nứt toác.
Bùi Y ngồi trên đùi anh, ngây ngẩn nhìn anh.
Một lúc sau, cô thì thào lên tiếng: "Anh bị thương?"
Thẩm Yến Lẫm "ừ" một tiếng, dựa vào ghế sô pha ôm chặt eo cô, vẻ mặt thản nhiên ăn vạ: "Em làm đấy, em phải chịu trách nhiệm."
Quả thực Bùi Y nghi ngờ chỗ ở khóe môi anh nghiêm trọng thêm vì vừa rồi cô vung tay chạm phải.
Nhất thời cảm giác áy náy nổi lên, quên mất truy xét căn nguyên là anh tắt đèn đến ôm cô trước, ngơ ngác hỏi: "Em chịu kiểu gì...!Nhà anh có hộp thuốc không?"
Thẩm Yến Lẫm lắc đầu, khuôn mặt đầy buồn thương, yếu đuối: "Hôn một cái là khỏi rồi."
Mỗi khi đến lúc như thế này thì Bùi Y rất duy vật: "Em cảm thấy không khỏi được."
"Được, em thử xem." Anh kiên nhẫn dẫn dắt.
"Không phải vừa nãy thử rồi à?" Cô hơi nhíu mày, giọng càng ngày càng nhỏ.
"Không đủ."
Bùi Y không muốn lằng nhằng với anh vào lúc này, giơ tay giữ cánh tay anh, lo lắng: "Ngoài trên mặt ra còn chỗ nào nữa không?"
Anh rên khẽ một tiếng theo động tác của cô, hình như bị đau.
Bùi Y hơi sốt sắng, ngón tay chạm nhẹ vào cánh tay anh: "Chỗ này cũng bị thương?"
"Ừ."
"Còn chỗ nào nữa? Bả vai? Lưng?"
Bàn tay nhỏ kia lo lắng thăm dò trên người anh.
Trong lòng Thẩm Yến Lẫm sướng ngất trời, ngoài mặt vẫn phải khổ sở giữ vẻ mặt khó chịu đau đớn, thoi thóp chỉ dẫn: "Còn có chỗ xương sườn."
Bùi Y không nghi ngờ gì, đưa tay sờ vào.
"Chỗ này cũng bị thương?"
"Ừ, xuống chút nữa...!Đúng, xuống thêm chút nữa..."
Cho đến khi ngón tay chạm đến vạt áo hoodie của anh, Bùi Y bỗng nhiên nhận ra, đỏ mặt đẩy mạnh anh một cái.
Anh lại đau đến cau mặt r.ên rỉ.
Bùi Y không mắc lừa nữa, giẫm một chân xuống sàn định thoát khỏi anh, bị anh trở mình nhanh nhẹn đè lên ghế sô pha.
Trong đôi mắt đen nhánh đầy ý cười buông thả, nào có một chút dáng vẻ của thương binh.
Bùi Y kiêng dè nhiều, phản kháng anh cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn: "Đang ở nhà anh đấy."
Thẩm Yến Lẫm cẩn thận hôn gáy cô, động tác trên tay khác hoàn toàn với tiêu chuẩn cẩn thận rụt rè của cô vừa rồi: "Cho nên?"
"Cho nên hôm nay không được."
Cô nhíu mày tránh anh.
Thẩm Yến Lấm dứt khoát bắt lấy cổ tay cô giơ lên cao, hôn xuống.
"Tại sao không được?"
Âm thanh mềm mại kia bị anh hôn đến đứt quãng: "Sẽ bị...!sẽ bị nghe thấy..."
Anh cười trầm một tiếng: "Đã rạng sáng rồi, họ ngủ lâu rồi."
Bùi Y không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy.
Trong lúc thất thần, miệng bị anh chen vào sâu hơn, sau đó khắc họa chiếc cằm xinh xắn rồi quyến luyến hướng xuống dưới.
Cô hồi thần, bỗng nhiên lên tiếng gọi tên anh: "Thẩm Yến Lẫm..."
Anh lơ đãng đáp một tiếng.
Bùi Y hít thở sâu một hơi: "Em đến tháng."
Thẩm Yến Lẫm chống một tay bên người cô trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm cô ngơ ra mấy giây, chưa hết hi vọng khàn giọng hỏi: "Ngày thứ mấy?"
"Ngày đầu tiên."
Khuôn mặt tuấn tú lập tức chuyển từ si mê sang ủ rũ, cuối cùng cúi đầu dựa vào cổ cô cười khổ.
Nỗi khổ thế gian mẹ gì thế này?
Anh khẽ cắn cổ cô, yếu ớt oán thán: "Cục cưng, có phải em cố tình đúng không?"
Tính trước thời gian rồi nhất định phải xuất phát hôm nay, anh bảo cô đến sớm mấy ngày cũng không chịu?
"Dĩ nhiên không phải."
Với tính cách của Bùi Y luôn ngại nói loại chủ đề này.
Trước giờ chu kỳ của cô không quá chính xác, liên tục bị trễ.
Mỗi lần Thẩm Yến Lẫm tới đều rất trùng hợp tránh được, cũng không có cơ hội nói đến chuyện này với cô.
"Vậy bao giờ thì em về?"
"Chắc ba, bốn ngày nữa."
"Em còn nói không phải cố tình?"
"Em phải đi làm...!Shh..."
Lúc Thẩm Yến Lẫm ôm người từ ghế sô pha dậy có phần hối hận, hối hận không dặn trước cô mang thêm hai cái áo cao cổ.
Sau khi tắm xong, anh hí hửng chui vào trong chăn ôm cô.
Cô không thích phản ứng, anh hôn sau tai cô hết lần này