Ba tiếng trước.
Bùi Y ở trong phòng vệ sinh thật lâu.
Bên ngoài hết nhóm này đến nhóm khác đến dặm lớp trang điểm.
Cô ngồi trên nắp bồn cầu vừa lướt điện thoại vừa hút thuốc lá điện tử, mùi là vị hoa quả ngọt nhẹ.
Thực ra cô rất ghét những dịp tụ họp kiểu này, phức tạp nhiều người.
Cô không quen biết ai, còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười để trò chuyện.
Nhưng trước khi tới Giang Thành cô đã có chuẩn bị tâm lý.
Bọn họ ở bên nhau hai năm rưỡi, theo lẽ thường mà nói nên tham gia một chút vào vòng quan hệ của nhau.
Cô không muốn Thẩm Yến Lẫm không vui vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Quan trọng hơn là về mặt chủ quan, cô muốn một tình yêu phổ thông bình thường, cô bằng lòng phối hợp với anh.
Chấp niệm không muốn người ta biết đó chèo chống cô đi đến bây giờ trong mối quan hệ này.
Phàm là chuyện cặp tình nhân bình thường nên làm, cô đều cố hết sức chủ động đón ý.
Cô không cảm thấy uất ức, cũng không cảm thấy vui vẻ.
Đây chính là trạng thái tình cảm cô muốn.
Cô không có cảm giác với quá trình, chỉ xem kết quả.
Trên màn hình nhắc nhở pin yếu.
Bùi Y cất điện thoại, hút một hơi thuốc cuối cùng.
Lúc cúi đầu định tắt, gian phòng bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói chuyện.
"...!Mình vừa nghe thấy Đại Lưu nhắc, có phải "bạch phú mỹ" sắp về rồi không?"
"Ừ, tối nay về, bây giờ chắc là đến Giang Thành rồi."
"Thật không? Vậy mau gọi cô ấy đến đi!" Giọng người kia hồ hởi.
"Chị gái, người ta vừa mới xuống máy bay." Người kia lạnh nhạt trả lời: "Vả lại hôm nay bảo cô ấy đến làm gì? Banh miệng thồn cẩu lương hay là banh vết thương xát muối hả?"
Bùi Y cụp mắt bấm thuốc lá trong tay, khuôn mặt xinh đẹp hờ hững.
Bên ngoài lại nói: "Hầy, chuyện này cũng bao nhiêu năm rồi.
Bản thân cô ấy cũng đã thay mấy người, vẫn chưa thành quá khứ sao?"
"Thời gian của "bạch phú mỹ" đương nhiên không thể dừng lại.
Nhưng loại chuyện này ấy, chỉ cần trong lòng người trong cuộc chưa nguôi ngoai thì vĩnh viễn không tính là quá khứ."
"Cũng phải.
Dù sao quen biết nhiều năm như vậy, một tình yêu oanh oanh liệt liệt ai ai cũng biết, còn cùng một vòng tròn xã giao, chia tay rồi muốn nhắm mắt làm ngơ cũng không được."
Đối phương ngừng lại mấy giây: "Đúng vậy, hồi đó đều cho rằng hai người họ nồng nhiệt, cãi cọ xong rồi trước sau gì cũng làm lành...!Ai ngờ được anh ấy nói buông là buông thật, đi theo đuổi người khác.
Đoán chừng ngay cả chính cô ấy cũng không ngờ tới...!Hai người này đều quá mạnh mẽ..."
"Cho nên mới nói không thể tìm bạn trai gần hang...!Màu son này của cậu là số..."
"Rầm!"
Người trong phòng đột nhiên đẩy cửa đi ra.
Hai người trước bồn rửa tay nhìn rõ người đi tới với vẻ mặt vô cảm từ trong gương, biểu cảm thoáng cứng đờ, tay cầm son ngượng ngập hạ xuống.
Lúc đang do dự định chào hỏi, đối phương bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, cúi mặt mở khóa vòi nước, rút tờ giấy quay người rời đi.
"Vừa nãy hai chúng ta không nói gì không nên nói chứ?"
Hai người phụ nữ trong WC nhìn nhau nhớ lại: "Không có...!Chắc không có...! Chúng ta không chỉ đích danh, cặp tình nhân mới hôm nay đến cũng không chỉ có hai người họ."
"Phải...!Nhưng mà vừa rồi vẻ mặt cô ta rất khó ưa."
"Vẻ mặt cô ta vốn chẳng ra sao." Người trước gương tiếp tục khom người cẩn thận dặm lớp trang điểm: "Ngoại trừ trước mặt bạn trai cô ta."
Một người khác tính tình xuề xòa, hoàn toàn không để ý tới: "Lúc nào?"
"Từ lúc vào đã thế rồi.
Lúc bạn trai không nhìn thì mặt sưng mày sỉa, bạn trai vừa nhìn sang thì mặt đầy dịu dàng ngoan ngoãn." Cô ta thoa son, bặm bặm môi: "Chẳng phải đàn ông thích kiểu này sao?"
Người khoanh tay dựa vào tường lắc đầu tấm tắc: "Về điểm này thì chị Bạch thua rồi."
Đối phương nói đùa nửa thật nửa giả: "Huống chi nếu nói riêng về mặt thì chị Bạch cũng không thắng."
"Á à, cậu có gan thì đợi cô ấy về rồi nói thẳng mặt xem."
"Ha ha, mình không có cái gan tìm chết đó."
***
Bùi Y trở lại phòng riêng.
Trên ghế sô pha chỉ còn lại một mình Thẩm Yến Lẫm.
Cô ngồi xuống lục túi của mình.
Người bên cạnh nhìn động tác của cô, ung dung hỏi: "Sao lâu thế? Là hết pin mới đành phải về à?"
Bùi Y tìm được sạc pin cắm và.o, vẻ mặt bình thản: "Đúng vậy."
Thẩm Yến Lẫm quan sát nét mặt cô, không vạch trần, chỉ hỏi: "Muốn về nhà không?"
Bùi Y ngước mắt: "Không phải sắp ăn cơm sao?"
Anh nhún vai: "Em thấy chán thì chúng ta về."
"Không có." Bùi Y dựa vào ghế sô pha, lắc đầu lấy lệ: "Hơi buồn ngủ."
"Cục cưng buồn ngủ rồi sao?" Thẩm Yến Lẫm đưa tay ôm eo cô, cụp mắt nhìn chăm chú khuôn mặt cô một cách áp bức, chầm chậm hỏi: "Hay là không vui?"
Bùi Y uể oải nhìn một vật trang trí nhỏ hình thù kỳ lạ trên bàn trà phía trước, hồi lâu sau, nhẹ giọng hỏi lại: "Vì sao không vui?"
Vấn đề này cô cũng muốn hỏi chính mình.
Thực ra cô không quan tâm bạn gái cũ của anh.
Mọi người đều là người trưởng thành, chắc là mỗi người đều có.
Sau khi quyết định ở bên nhau, dốc lòng hướng về phía trước là được.
Từ khi bọn họ bên nhau chưa bao giờ nói đến chủ đề này.
Thế cho nên trước khi cô từ gian phòng đi ra nhìn thấy phản ứng của đối phương cũng không thể phán đoán được có phải họ đang nói anh hay không.
Có phải hay không cũng chẳng chứng minh được gì.
Anh lớn hơn cô bốn tuổi, trước khi quen biết cô từng có kinh nghiệm tình cảm cũng rất bình thường.
Cho dù kinh nghiệm này đã từng rất hết lòng, rất nhiệt huyết, rất dài lâu, còn dài lâu hơn hai người bọn họ...
Bùi Y dựa sát vào ngực anh, suy nghĩ dần dần rõ ràng, bỗng nhiên lại bị gió lạnh lúc rạng sáng thổi cho vỡ tan.
"Họ chỉ từng gặp em sao?"
Trước buổi tối hôm đó, cô vẫn cho rằng họ đã quen biết rất lâu.
Cảm giác ổn định mà mối quan hệ này mang đến cho cô có một phần rất lớn là bắt nguồn từ thời gian.
Nhưng giờ phút này cô chợt phát hiện hóa ra yếu tố cô để ý coi trọng như thế thực chất hoàn toàn không có ý nghĩa.
Anh bỏ ra rất nhiều thời gian vì cô, đồng thời cũng từng bỏ ra rất nhiều thời gian vì người khác.
Anh là ấm áp duy nhất trong cuộc đời đã qua của cô, mà cô đối với anh, có lẽ chỉ là tình cờ.
Tình cờ cô xuất hiện trước mặt anh vào thời điểm thích hợp, tình cờ anh vừa kết thúc một mối tình không phù hợp, tình cờ tính cách cô lạnh nhạt kiệm lời, tình cờ hoàn toàn thỏa mãn sự ngang ngược và nuông chiều của anh.
Suy luận này không đến mức khiến cô bực tức, nhưng làm cô cảm thấy trống rỗng.
Trong bữa ăn, lúc anh gắp thức ăn cho cô, cô không khỏi thất thần.
Khi anh và cô gái kia ở bên nhau cũng như vậy ư? Bọn họ ở trong một vòng tròn xã giao, có bạn bè chung như vậy hẳn là cũng có nhiều chủ đề chung hơn? Tính cách anh hướng ngoại cởi mở, có phải ở bên một người hoạt bát giống vậy sẽ tốt hơn không? Cô cố gắng lựa ý hùa theo anh rất nhiều để duy trì mối quan hệ này, nhưng sự cố gắng của cô đối với người đã từng có một mối tình nồng cháy như anh mà nói có phải cũng không có ý nghĩa như vậy không?
"Mẹ anh chỉ từng gặp em."
Người trước