Hoàn hồn từ trong hồi ức, ánh mắt Bùi Y từ bầu trời âm u ngoài cửa sổ tập trung vào cái bóng trên cửa sổ thủy tinh.
Đó là một gương mặt dung hòa vi diệu giữa dịu dàng và lạnh lùng.
Dịu dàng là ngũ quan, mỗi một chỗ đều tinh xảo đến vừa khéo, mắt dài, mũi thanh tú, môi mỏng, đường nét thanh thoát, làn da trắng bóc.
Lúc ngẩn người thì mềm mại vô hại như con thỏ, lúc hồi thần thì ôn hòa nhưng xa cách.
Bất kể cô có đang mỉm cười hay không cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy có thể dễ dàng tiếp cận.
Thẩm Yến Lẫm mê muội vì khí chất này.
Anh cụp mắt nhìn khuôn mặt góc nghiêng xinh đẹp an yên trên hình nền điện thoại.
Khi âm thanh nhắc nhở trong khoang máy bay vang lên lần thứ hai, anh tắt máy, đeo bịt mắt lên.
Kết quả của tối qua say rượu là hôm nay dậy đầu óc choáng váng, suýt nữa ngủ quên.
Cũng may đồ đạc của anh không nhiều.
Những thứ cần gửi cũng đã đóng gói xong từ sớm, nhờ người chuyển phát nhanh giúp anh.
Anh chỉ mang theo người mấy vật tất yếu và vài bộ quần áo thường mặc.
Lúc xách xuống lầu, chân như sinh gió, lòng như tên bắn.
Anh chờ mong được gặp cô, càng chờ mong sau này mỗi ngày đều được gặp cô.
Mười phút nữa là hết giờ nghỉ trưa, cà phê của Bùi Y còn lại một phần ba.
Cô cúi mặt cầm thìa quấy đường ở đáy cốc.
Chất lỏng màu đậm xoay tròn.
Cô yên lặng nhìn, đột nhiên dừng lại động tác, ngẩng đầu, trong đôi mắt thanh mảnh chứa đầy cảnh giác.
Đó là một loại trực giác bắt nguồn từ bản năng sinh vật, tương tự như độ.ng tình, săn bắn, tình mẹ hay là nguy hiểm ập đến.
Cô cảm thấy có người đang dòm ngó cô, cảm giác kỳ dị giống như khoảnh khắc hôm qua bước ra từ cửa hàng đồ cưới.
Bùi Y vô thức siết chặt thìa trong tay.
Đường phố dưới bầu trời âm u lờ mờ ánh sáng, người đến người đi vội vàng, không có bất kỳ cái gì đáng để cô cảm thấy nghi ngờ, nhưng sự bất an không tên đó cũng không vì vậy mà giảm bớt.
Cô trầm mặt đứng dậy, vừa đi hai bước, sau lưng đột nhiên có người vỗ lên vai cô một cái.
Bùi Y phản xạ có điều kiện quay ngoắt lại đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau kéo dài khoảng cách.
Thẻ nhân viên màu lam trước ngực vung ra một đường vòng cung theo động tác mạnh của cô.
Nụ cười trên mặt Diệp Minh Thanh ngưng lại khi nhìn rõ vẻ căng thẳng đề phòng trên mặt cô, hơi lúng túng sờ mũi một cái: "Dọa em sao?"
Lúc này Bùi Y mới nhận ra mình phản ứng hơi quá khích, sau hai giây chết máy im lặng, cô mỉm cười theo thói quen: "Vừa rồi đang suy nghĩ, có lẽ quá chuyên tâm."
Hai người cùng nhau đi đến công ty.
Tâm trạng Bùi Y có phần không tập trung, Diệp Minh Thanh nói với cô chuyện công việc dời sự chú ý: "Báo cáo cuối tuần chuẩn bị thế nào rồi"
"Gần xong rồi, tối nay hoàn thiện cho anh."
"Ừ.
Cuối tuần sẽ có một hạng mục mới, một thương hiệu cửa hàng hoa nổi tiếng trên mạng, tiền cảnh khá ổn, em dẫn Tiểu Quách cùng đi xem xem."
"Được."
Bùi Y đi vào thang máy, người đứng sau quẹt thẻ, ấn số tầng, cười đùa nói: "Buổi tối anh tự phạt một chén nhận lỗi vì sự lỗ mã.ng vừa rồi."
Diệp Minh Thanh thấy vẻ mặt cô mù mờ, biết là cô lại quên chuyện liên hoan rồi, kiên nhẫn nhắc nhở: "Bảy giờ xuất phát.
Sắp xếp hoàn thành sớm công việc buổi chiều đi."
Bùi Y ngập ngừng: "...!Được."
Buổi trưa hôm nay, tâm trạng Bùi Y không yên.
Cô leo lên hành lang tầng 22 hút hai điếu thuốc mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, chờ đến khi mùi bay hết mới quay người xuống lầu.
Liên hoan ở một nhà hàng lẩu của Nhật mới mở.
Bùi Y vừa ăn lẩu một ngày trước, không hề có hứng thú với menu, giao quyền gọi món cho các bạn trẻ trong tổ, còn mình ngồi vào ghế trong góc uống trà.
Chiều thứ sáu, chỗ ngồi chật kín.
Sau ba lượt rượu, đám người này vẫn chưa thỏa mãn, gọi thêm mấy món nguội.
Trong thời gian chờ đợi, những người trẻ tuổi không nhẫn nại được bắt đầu chơi trò chơi.
Bùi Y không biết từ chối, bị kéo vào góp đủ nhân số.
"Trời tối, mời nhắm mắt."
Cô nhắm mắt lại theo chỉ thị của mọi người.
Hai vòng đầu cô đều rút được dân làng, mỗi lần đến cô phát biểu đều trôi qua qua loa.
Đến lần cuối cùng cô rút được sát thủ, nhìn khuôn mặt cười dữ tợn trên lá bài trong tay, cô cúi đầu nhắm mắt lại, đột nhiên hoảng hốt không nguyên do.
Tiếng ồn ào xung quanh dường như hoàn toàn ngừng lại, trong vùng không gian này chỉ còn lại một chiếc bàn dài của bọn họ.
Giọng nói của quản trò như từ nơi cao trống trải vọng đến, lãnh đạm và rõ ràng:
"Mời sói mở mắt."
Bùi Y từ từ mở mắt.
Cô vừa uống một chút rượu.
Ánh đèn trong quán mờ tối, suy nghĩ của cô chợt không rõ ràng lắm.
Thiếu niên gầy đeo kính đen ngồi ở đối diện nhìn cô, khóe môi trái nhếch lên một nụ cười hững hờ.
Quản trò tiếp tục chỉ thị: "Mời sói giết người."
Thiếu niên dùng ánh mắt ra hiệu người đàn ông ngồi bên cạnh cô, tiếp đó ánh mắt chuyển sang mặt cô.
Bùi Y nhìn đôi mắt đen nhánh của cậu ta, dường như bị mê hoặc, khẽ gật đầu.
Quản trò không nhìn rõ, dùng động tác tay xác nhận với cô: "Bạn chắc chắn muốn giết người đó không?"
Bùi Y ngơ ngác nhìn thiếu niên phóng túng trước mắt, hoảng hốt lên tiếng: "Chắc chắn."
Trên bàn có người phụt cười thành tiếng.
Trịnh Du Nhiên bên cạnh giữ vai cô, lay cô về hiện thực: "Chị gái sát thủ, chị làm gì thế?"
Bùi Y mất nửa nhịp hồi thần lại.
Một ván trò chơi bị rối loạn vì cô đột nhiên "tự sát".
Nam sinh ngồi bàn đối diện cô là thực tập sinh mới tới, mặt mũi thanh tú, nhã nhặn, hiền lành vô hại, đeo một cặp kính gọng đen.
Cậu ta mở mắt xoa xoa, cười bất đắc dĩ như những người khác.
Diệp Minh Thanh cười ha ha khoát tay: "Chị Bùi của mấy đứa uống nhiều quá.
Đồ ăn tới rồi, ăn thôi ăn thôi."
Bùi Y ngẩn người nhìn chằm chằm nồi lẩu bốc hơi nóng trên bàn, sau lưng dần dần lạnh ngắt.
Cô không có tâm trạng đi tăng hai nữa, nói dối mình không thoải mái, gọi xe về nhà.
Xe taxi dừng ở cổng khu nhà, Bùi Y trả tiền sau đó xuống xe vội vàng đi vào bên trong.
Rượu ban nãy ngấm dần, gò má cô hơi nóng, trong đầu