Thích một người là không thể che giấu.
Không thích cũng vậy.
Đây có lẽ là vấn đề ngầm né tránh giữa họ.
Trong lòng Bùi Y hổ thẹn với Thẩm Yến Lẫm, mỗi lần gặp mặt luôn cố gắng giấu giếm và cố gắng hùa theo.
Khi anh đột nhiên thẳng thắn nói ra, ngược lại cô không biết nên trả lời làm sao, ngơ ngác dựa vào lồng ng.ực anh.
Hồi lâu sau, anh đẩy cô dậy, sắc mặt bình thản dường như vừa rồi không có gì xảy ra: "Đi tắm đi, nghỉ ngơi sớm chút."
Đêm đó Bùi Y nằm trên giường, nghĩ đi nghĩ lại quan hệ của bọn họ.
Suy nghĩ của cô trăn trở giữa lý tính và cảm tính.
Lúc lý trí, cô cảm thấy vẻ mặt đó của anh vừa đáng thương vừa giảo hoạt, lợi dụng triệt để lòng áy náy của cô.
Vấn đề ban đầu tối nay đã bị anh gạt đi, lời chia tay cô do dự cũng chỉ đành hoãn lại không nói.
Lúc thiên về cảm xúc, cô lại không thể nào kiềm chế hổ thẹn và tự trách.
Có phải cô quá ích kỷ không? Có phải lúc trước cô từ chối không đủ cương quyết hay không? Có phải vốn dĩ là cô sai rồi không? Cô không nên đồng ý ở bên anh khi mà cô không thích?
Sau đêm hôm đó, Bùi Y vẫn không thể nghĩ rõ ràng.
Hôm sau, hai người đều bình thường như không có chuyện gì.
Đến cuối tuần anh ở lại ăn cơm trưa như trước, buổi chiều lên máy bay về Giang Thành.
Lúc Bùi Y quay về nhà, trời đã sẩm tối.
Áo sơ mi trắng của anh treo trên ban công bị gió thổi lên, phần phật cuốn theo váy đen của cô phía trước.
Cô dựa vào cửa ngẩn ngơ nhìn trong tăm tối, suy nghĩ liên quan tới anh bất chợt rõ ràng.
Hai tuần sau, Bùi Y đến Giang Thành một chuyến.
Đó là lần đầu tiên cô về Giang Thành sau khi đến Vạn Châu.
Cô mua vé máy bay trước ba ngày.
Vốn dĩ dự báo thời tiết nói thứ sáu có mưa, đến xế chiều hôm đó bất ngờ diễn biến thành mưa kèm tuyết.
Cô xin nghỉ trước nửa ngày, buổi trưa đã đến sân bay.
Chuyến bay hoãn đi hoãn lại, cô mắc kẹt ở phòng chờ đến tận nửa đêm về sáng, cuối cùng mới được lên máy bay.
Cô quấn chăn dựa vào ghế, cơ thể vừa lạnh vừa mệt, nhưng trong đầu lại tỉnh táo hơn bất cứ khi nào.
Cô đã nghĩ rất rõ ràng, so với tình cảm, thời gian và công sức anh nỗ lực vì mối quan hệ này, quả thực cô bỏ ra quá ít.
Mặc dù anh không có tư cách bắt ép và đòi hỏi gì cô vì những nỗ lực tự nguyện đó, cô cũng có thể tiếp tục lựa chọn đơn phương hưởng thụ sự hi sinh của anh, coi không liên quan đến mình như trước, nhưng mà đây không phải điều cô muốn.
Lúc ấy lựa chọn ở bên anh là quyết định cô đã nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu như có thể, cô muốn đi cùng anh lâu dài.
Nếu cô đã đồng ý bắt đầu mối quan hệ này, vậy anh với tư cách là người yêu muốn cô đáp lại cũng không quá đáng.
Cô cũng nên gánh vác một phần trách nhiệm của mình, thử đi sâu hơn thấu hiểu và chấp nhận anh, cố gắng hết sức cho anh đáp lại và phản hồi.
Còn rốt cuộc tính cách của họ có hợp hay không, có đi được lâu dài hay không, những việc đó để nói sau.
Chuyện trước mắt là cô muốn thể hiện suy nghĩ của mình cho anh biết.
Đây là lựa chọn của mỗi người bọn họ.
Anh muốn ở bên người không thích mình, vậy thì phải một mình chịu đựng và gánh vác.
Đồng thời, cô muốn nghiêm túc đi cùng anh thì cũng phải nỗ lực và gánh vác tương ứng.
Bùi Y kiên định thầm đọc kết luận này hết lần này đến lần khác, cho đến trong mơ cũng vẫn đang một mình thầm đọc.
Lúc tỉnh dậy, trời ngoài cửa sổ đã tảng sáng, chuyến bay sắp hạ cánh.
Cô thôi miên bản thân chắc chắn không có vấn đề gì, có thể nói rõ ràng với anh.
Nhưng đến khi cô thật sự đặt chân xuống đất, ngồi lên xe taxi, báo địa chỉ nhà anh, cô phát hiện cô vẫn đánh giá cao chính mình.
Nhiệt độ Giang Thành cao hơn Vạn Châu nhiều.
Bầu trời trong xanh, thoải mái dễ chịu.
Bùi Y ngồi ở ghế sau, rõ ràng cảm giác cơ thể rất thư thái, nhưng lại căng thẳng đến đổ mồ hôi tay.
Cô cảm thấy lý luận của cô thật sự không có vấn đề, nhưng là cô có vấn đề.
Có lẽ cô vẫn không thể chủ động thổ lộ tấm lòng với anh.
Chút tự tin lúc trước âm thầm tập luyện và dũng khí lúc đặt trước vé máy bay toàn bộ tan thành mây khói vào phút chót.
Cô nghĩ đến lát nữa phải gõ cửa nhà anh, nghĩ đến phải ngồi trên ghế sô pha nói ra từng câu từng chữ suy nghĩ trong lòng mình với anh, đồng thời thảo luận trao đổi cùng anh...!Cô cảm thấy gánh nặng đến gạt thở.
Đây không phải là xấu hổ, mà là một loại chướng ngại hình thành nhiều năm của cô.
Kể từ thuở nhỏ, tiếng lòng của cô không được ai lắng nghe và quan tâm thời gian dài, đến mức từ lâu cô đã tạo thành tính cách hướng nội, kìm nén.
Lúc xã giao thường ngày, vấn đề này chưa ảnh hưởng đủ lớn, nhưng một khi cô thật sự bắt đầu một mối quan hệ thân mật, vấn đề này lập tức lộ ra tính nghiêm trọng.
Bùi Y đứng ở cửa nhà Thẩm Yến Lẫm, hít thở sâu.
Thực ra cô chưa bao giờ đến đây, số nhà là cô tiện tay lưu lại lúc anh mua hàng qua mạng hồi trước.
Trong lòng cô có ý lùi bước, nhưng lại nghĩ đến cũng đến rồi, cùng lắm thì cô vào thăm một chút, không nói gì cả, ngày mai lại về là được...!Cô điều chỉnh tâm thái, cắn môi ấn chuông cửa.
Hợp âm đơn điệu vang lên hơn mười lần, không ai đáp lại.
Cô do dự đưa tay chạm vào lần nữa rồi lại yên lặng rút về.
Cô đột nhiên cảm thấy có phần thất vọng, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không nói rõ được rốt cuộc mình đang kỳ vọng kết quả thế nào.
Hai tuần nay hình như anh bề bộn nhiều việc, rất ít liên lạc với cô.
Vốn dĩ đây là chuyện thường xuyên xảy ra giữa họ, nhưng giờ phút này cô chợt nghĩ, có phải anh đã nản lòng thoái chí đối với cô, không muốn liên hệ với cô nữa?
Một khi chấp nhận giả thiết này, Bùi Y ngẩn ngơ nhìn chằm chằm mắt mèo trên cửa...!Có khi nào bây giờ anh đang đứng bên trong nhìn cô, chỉ là không muốn ra gặp cô không?
Đúng lúc này, cửa mở.
Thẩm Yến Lẫm cau mày ló đầu ra, tóc tai rối bời, mặt mũi phờ phạc như vừa thức thâu đêm.
Ánh mắt đầu tiên của anh là liếc về phía bóng dáng nhỏ bé trước cửa, tưởng là trẻ con nhà ai nghịch ngợm.
Lúc cúi đầu nhìn rõ cô gái vẻ mặt ngây ngô ngồi trên vali hành lý, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng giật mình kinh ngạc.
Cơ thể nhanh hơn não bộ một bước, kéo cả cô và vali vào trong.
Bùi Y đứng trước cửa, có phần bồn chồn.
Thẩm Yến Lẫm khom người cầm dép lê cho cô, đứng một bên nhìn động tác và vali của cô, một lát sau, trầm giọng hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Anh vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ, giọng nói trầm hơi khàn, nghe giống như không quá kiên nhẫn.
Bùi Y ngập ngừng, vốn đã khó nói, phản ứng ngạc nhiên của anh trong dự đoán cũng không xuất hiện, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Thẩm Yến Lẫm không cảm thấy kinh ngạc với việc năng lực biểu đạt của cô luôn không quá tốt, ra hiệu cô ngồi xuống ghế sô pha.
"Em có chuyện muốn nói với anh?" Vẫn là anh chủ động hỏi.
Bùi Y im lặng một lát, tay giơ lên chỉ ra ngoài cửa sổ theo thói quen, do dự kiếm cớ: "Em đến thăm bố em, tiện thể..."
Người đàn ông trên ghế sô pha đối diện nhìn cô chằm chằm như cảnh sát nhìn nghi phạm, ung dung nhìn cô đứng ngồi không yên, hồi lâu sau lại bình thản nói: "Bố em ở dưới lầu?"
Bùi Y: "..."
Dường như anh cố tình nhưng biểu cảm lại nghiêm túc: "Cần mời ông ấy lên đây ngồi không?"
Bùi Y: "..."
Cô hoàn toàn từ bỏ nói tiếp, đồng thời cảm thấy khó xử vì sự lãnh đạm của anh, mím môi đứng lên đi về phía cửa.
Người đàn ông sau lưng đứng lên, song không cản cô, thờ ơ hỏi: "Định đi à? Có cần anh tiễn em không?"
Bùi Y xỏ giày, dây giày không buộc đã đưa tay đẩy cửa, lại bị người phía sau cầm nắm cửa khóa trái trước một bước, đồng thời xoay vai cô ép lên cửa, làm liền một mạch.
"Chưa nói xong đã muốn đi?"
Anh kề lên trán cô, tay ôm trọn eo cô, vẻ mặt trở về như thường ngày.
Sắc mặt Bùi Y không tốt: "Anh cũng đâu