Lễ tế thần kéo dài trong vòng 1 tháng, hiện tại chỉ mới trải qua có 7 ngày.
Mấy ngay này trải qua cũng thật yên bình.
Ngoại trừ việc buổi sáng phải đến đại điện nghe trụ trì giảng kinh Phật, thì thời gian còn lại nàng đều được tự do.
Không có Mộc Trà Trà, nàng không cần phải đề phòng nhiều, tránh để tinh thần mệt mỏi.
Nhưng mà cũng vì không có nàng ta mà Tề Nhược thường xuyên đến làm phiền nàng.
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.
Hôm nay sau khi nghe giảng kinh xong, nàng lại một mình lén đến hậu viện.
Ngồi cả buổi sáng, cái lưng của nàng sắp gãy luôn rồi.
Nàng đến chỗ cái đình trong hậu viện, ngồi dựa lưng nghỉ ngơi.
Tại sao không về phòng mà phải chạy ra đây?
Bởi vì nàng mà về phòng thì sẽ chạm mặt với Tề Nhược.
Hắn nói sẽ đến tìm nàng, cùng nàng dùng bữa sáng.
Nàng không muốn gặp hắn nên trốn đến đây ngồi, hắn không thấy nàng sẽ tự động rời đi.
Nàng nhìn xung quanh viện, toàn là cây cỏ hoa lá, nhìn thật yên bình.
Nơi này không giống với nơi phồn hoa đô thị ngoài kia.
Nó giống như một thế giới khác.
Và ở nơi này, cho nàng cảm giác như được trở về nhà.
Đương lúc nàng đang hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này thì bỗng nhiên cành cây run lên, lá rơi xào xạc.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên cây, không một ngọn gió thổi qua, sao lá lại rơi được chứ? Theo kinh nghiệm xem phim của nàng, điều này đồng nghĩa với việc sắp có nguy hiểm.
Có thích khách sao?
Hắn đi ngang qua thấy nàng, liệu có giết nàng trước hay không?
Nhưng mà nàng cũng không phải nhân vật quan trọng gì, giết nàng cũng đâu có lợi cho hắn.
Nàng nhấc chân rời khỏi nơi này, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho bản thân được an toàn.
Giờ phút này nàng không suy nghĩ được nhiều nữa, chỉ biết bản thân không thể chết ở nơi này.
Bước chân càng lúc càng nhanh.
Nàng nghe thấy phía sau mình có tiếng bước chân, hoảng hốt chạy thật nhanh.
Đang chạy thì có một cánh tay nắm lấy tay nàng kéo lại.
An Ca bị kéo lại, không còn ý thức được việc gì, nhắm chặt mắt mà hét lớn:
"Thả ta ra, mau thả ta ra.
Đại ca, ta không có tiền, cũng không có địa vị gì cao, huynh mau thả ta ra đi."
Im lặng một lúc, nàng không nghe thấy bất kỳ lời nào, chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích.
Nàng hé mắt nhìn, không ngờ người trước mặt lại là người quen.
Triệu Quân Hoài nhìn nàng hoảng sợ như vậy, không nhịn được cười.
Thấy mình bị trêu như vậy, nàng không kiềm được rút mạnh tay lại mắng hắn:
"Vui lắm sao? Ngài có biết lúc nãy ta sợ lắm không hả?" An Ca vừa nói vừa vuốt ngực
"Xin...!xin lỗi..." Triệu Quân Hoài lau đi nước mắt do cười nhiều quá "Ta không biết là cô nhát gan như vậy."
"Nhìn ta giống người gan dạ lắm à?"
"Lúc trước thì giống, bây giờ hết rồi."
An Ca tức giận liếc hắn một cái rồi quay người rời đi.
Triệu Quân Hoài sợ nàng giận hắn rồi sẽ không để tâm đến hắn nữa.
Hắn lập tức chặn nàng lại, vẻ mặt hối lỗi nói:
"Ta sai rồi, ta không nên dọa cô, cô đừng giận nữa."
Nàng không thèm nhìn đến hắn, né sang một bên đi tiếp về phía trước.
Hắn lẽo đẽo theo phía sau nàng không ngừng cầu xin, nàng cũng không để tâm đến hắn.
Đột nhiên nàng dừng lại, hắn cứ tưởng nàng đã chịu tha thứ cho hắn.
Nhưng khi nhìn theo ánh mắt của nàng, hắn mới biết nàng đang nhìn người khác.
Người kia tiến lại gần hai người, chắp tay hành lễ:
"Vương gia, tiểu thư."
An Ca cảm thấy giọng nói của người này nghe thật quen tai, nhưng vẫn chưa nhớ ra là từng nghe ở đâu.
Triệu Quân Hoài gật đầu với người trước mặt rồi hỏi:
"Tô thái y, bệnh cảm của bát đệ đã đỡ hơn chưa?"
"Bệnh của Tĩnh vương đã khỏi, vương gia yên tâm."
"Tô thái y vất vả