Chuyện Mộc Trà Trà mang thai rất nhanh đã lan truyền khắp phủ.
Đúng là qua miệng mấy nô tỳ này thì không có gì được giữ kín.
Bây giờ đi khắp Tề phủ, đâu đâu cũng nghe mấy lời bàn tán.
Bọn họ còn cười nhạo nàng, nói nàng kém cỏi, để tiểu thiếp vượt mặt.
Nguyên nhân cũng là vì Tề Nhược không còn ghé sang viện của nàng nữa.
Người khác nghe thấy còn tức giận thay nàng, nhưng nàng lại rất bình thản.
Đây là sự thật mà, nàng cần gì phải tức giận với bọn họ.
Tức giận rồi trách mắng bọn họ, liệu bọn họ có chịu im miệng không? Vậy chi bằng giả câm giả điếc, mặc kệ bọn họ, cứ sống phần của mình là được.
Thế nhưng có người không nhịn được mà trút giận thay nàng.
Người đó không ai khác chính là mẹ chồng nàng - Triệu Huyên.
Sau khi nghe tin Mộc Trà Trà mang thai, tâm tình của bà đã không tốt.
Buổi sáng đi dạo một chút cho khuây khỏa, nào ngờ nghe mấy lời không tốt về nàng.
Bà ngay lập tức cho gọi những nô tỳ đó đến đại sảnh hỏi tội:
"Các ngươi ngày càng to gan, làm việc thì không làm, suốt ngày đi buôn chuyện, còn dám buông lời không hay về thiếu phu nhân.
Mộc Trà Trà đó đã cho các ngươi hưởng lộc gì, khiến các ngươi nói lời hay ý đẹp về cô ta như vậy chứ."
"Các ngươi nói cái thai đó tốt, tốt ở chỗ nào.
Tiểu thiếp mà dám vượt mặt chính thất, đúng là làm trò cười cho thiên hạ."
"Lôi bọn họ xuống, phạt 20 gậy, tìm người buôn bán bọn họ đi."
"Phu nhân tha tội, phu nhân tha tội."
Mấy nô tỳ quỳ bên dưới sợ hãi quỳ lại xin tha tội.
Người hầu trong phủ lớn, nếu bị bán ra ngoài, đồng nghĩa với việc phạm tội lớn, sẽ không ai dám dùng bọn họ nữa.
Lần này Triệu Huyên ra tay không chút lưu tình, chứng tỏ bà không hài lòng với việc lần này.
Gia đinh lôi mấy nô tỳ kia xuống đánh gậy.
Tiếng khóc lóc vang khắp cả tiền viện, ai nghe cũng sợ hãi.
Ánh mắt Triệu Huyên lại không chút dao động.
Bà đứng lên dõng dạc nói với mọi người:
"Từ nay về sau, nếu ta nghe được có ai dám buông lời không hay về thiếu phu nhân, lập tức đuổi ra khỏi phủ, không cần nói nhiều."
"Dạ."
Bà quay sang nói với Đàn Hương "Truyền lệnh xuống, sau khi Mộc Trà Trà sinh con, lập tức đưa đến chỗ thiếu phu nhân nuôi dưỡng."
"Dạ, phu nhân."
Việc này không phải việc gì lạ trong thời phong kiến.
Con của tiểu thiếp sau khi sinh ra đều do chính thất nuôi dưỡng, rất ít có trường hợp ngoại lệ.
Nhưng khi nghe tin này, nàng cũng sốc không kém.
Không nghĩ rằng Triệu Huyên lần này lại mạnh tay như vậy.
"Phù Cừ, tin này có xác thực không?"
"Muội nghe chính miệng Đàn Hương tỷ nói mà, không thể sai được."
"Thôi xong rồi, lần này Tề Nhược và Mộc Trà Trà sẽ không để cho ta yên thân rồi."
"Tiểu thư..." Phù Cừ quỳ xuống bên cạnh, nắm tay nàng an ủi "Chúng ta còn có phủ tướng quân chống lưng, sẽ không sao đâu."
"Nhưng bọn họ ở xa chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào sức mình thôi."
Nàng đã sớm biết, trạch đấu đáng sợ không kém cung đấu.
Nàng chỉ mới xem qua, chưa từng trải nghiệm, làm sao đối phó nổi với bọn họ.
Chỉ là nàng từng hy vọng, hy vọng phu thê Tề Khanh sẽ bảo vệ nàng, hy vọng Tề Nhược sẽ thay đổi.
Nhưng hy vọng càng nhiều, thì thất vọng càng nhiều.
Buổi tối nàng không ngủ được, ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Đáng tiếc, bầu trời hôm nay không có trăng, mà cũng chẳng có sao, chỉ là một màu đen tối.
Màu đen bao phủ như tương lai của nàng vậy, nàng không biết con đường