Rất lâu rồi mới lại đặt chân vào hoàng cung.
An Ca ngẩng đầu nhìn lên tường vàng ngói đỏ, vẫn là trang nghiêm như vậy.
Có điều cảm giác không giống như lần đầu nữa rồi.
Nàng quay sang đỡ mẹ xuống kiệu, lại nhìn thấy Thượng Quan Lâm vừa xuống ngựa.
Dáng vẻ của vị đệ đệ này ngọc thụ lâm phong, lại vô cùng uy nghiêm, không biết đã đốn tim bao nhiêu cô nương rồi.
Thượng Quan Tưởng cùng Thẩm Như Ý đi phía trước, phu thê ân ái khoác tay nhau vừa đi vừa trò chuyện.
Thượng Quan Lâm nắm tay nàng đi phía sau, nhỏ giọng nói:
"Nghe nói hôm nay Tề gia cũng đến tham dự."
"Đệ quên mất Tề phu nhân là trưởng công chúa sao, bọn họ có mặt cũng là đương nhiên thôi."
"Đệ sợ tỷ không vui."
"Tỷ không để ý đến bọn họ đâu, bọn họ đừng đến tìm tỷ là được rồi."
Thượng Quan Lâm gật gật đầu, ngẩng cao đầu đi về phía trước.
Vào trong điện, mọi người đã đến gần như đông đủ rồi.
Thượng Quan Lâm cùng Thượng Quan Tưởng đi chào hỏi mấy vị đại nhân, còn nàng lại cùng Thẩm Như Ý đi trò chuyện với mấy vị phu nhân.
Mấy vị phu nhân đó, vừa nhìn thấy nàng mắt liền sáng lên, khen không ngớt lời.
Nàng không thích nghe lời nịnh hót, cũng phải cười xã giao với mấy người đó.
Đang nói chuyện vui vẻ thì mọi người lại im lặng nhìn về phía cửa chính.
Nàng cũng theo đó mà nhìn, biết lý do vì sao mọi người lại im lặng.
Người bước vào chính là Triệu Huyên và Tề Nhược.
Nghe nói Thái sư Tề Khanh dạo gần đây sức khoẻ không tốt, cho nên bữa tiệc này ông không tham gia.
Tề Nhược vừa được tiến cử vào Hộ bộ, trở thành Hộ bộ thị lang, có thể nói là làm rạng danh Tề gia.
Nhìn vẻ đắc ý của hắn, dường như chẳng nhớ gì đến cái chết của người con gái mà hắn từng yêu nhất.
Đúng là lòng dạ nam nhân, thay đổi đến chóng mặt.
Còn Triệu Huyên, vẫn là khí chất kiêu ngạo đó, ung dung bước vào trước sự tôn kính của mọi người.
Trước đây nàng rất muốn học được khí chất cao quý của Triệu Huyên, nhưng hiện tại nhìn bà ta, nàng chỉ thấy sự máu lạnh vô tình mà thôi.
Con người này, hiện tại nàng chỉ muốn tránh xa, càng xa càng tốt.
Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương tiến vào, theo sau là Thái tử và Thái tử phi.
Vị Thái tử này lúc đi vào lại nhìn nàng cười, khiến nàng tâm trạng bất an.
Chẳng lẽ kiếp nạn của nàng đến rồi sao, sao ai cũng nhắm đến nàng hết vậy?
Hoàn thượng lên tiếng tuyên bố nhập tiệc, tất cả mọi người đều ngồi vào vị trí của mình.
Thượng Quan Lâm ngồi bên cạnh nàng gắp hết thứ này đến thứ khác vào chén nàng, khiến nàng phải lên tiếng:
"Được rồi, tỷ không muốn ăn, đệ đừng gắp nữa."
"Tỷ tỷ, tỷ không vui sao?"
"Không phải không vui, mà tỷ thấy có chút bất an, chỉ là không biết lý do vì sao."
"Tỷ..."
"Hoàng hậu nương nương, hoa cúc năm nay nở thật đẹp." Một vị phu nhân ngồi bên dưới hết lời khen ngợi
"Đúng vậy, đây là giống hoa cúc mới, là Hoàng thượng đã ban tặng cho bổn cung.
Nếu mọi người thích, thì lát nữa cùng bổn cung đi ngắm hoa."
"Có thể ngắm hoa cúc do nương nương chăm sóc, đúng là vinh hạnh."
Ngắm hoa cúc
Tuy có hơi vô vị, nhưng có thể ra ngoài đi dạo, cũng xem như là thả lỏng tinh thần.
An Ca quay sang nói nhỏ vào tai Thượng Quan Lâm, nói bản thân lát nữa sẽ đi