Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Hai mắt Khương Tự đau đớn, mở lòng bàn tay thì phát hiện mảnh lá nguyệt quế kia đã hóa thành tro tàn, từ từ biến mất.
Là lá nguyệt quế của Đại sư huynh đã cứu bé.
Trong mộng cây nguyệt quế thật đẹp, mẹ cũng đẹp, cha cũng hòa ái.
Khương Tự kéo kéo ống tay áo Lan Tấn, tránh thoát khỏi cái ôm của hắn, đi đến bên cạnh Mặc Khí, hành lễ nói: “Cảm ơn huynh đã cởi bỏ tiếc nuối cho muội, để muội được thấy cha mẹ, hóa ra bọn họ vẫn luôn rất thương muội.”
Lúc tiểu động phủ gọi bé, bé cũng đã thanh tỉnh, chỉ là không muốn tỉnh mà thôi.
Mặc Khí thấy bé tới gần, trên người còn mang theo mùi hương Hoa Hồng thanh lộ nhàn nhạt, sắc mặt càng thêm trắng bệch, vội vàng lui về phía sau một bước, khàn khàn quát lớn: “Cút ngay.”
Miếng vải đen bao ngoài hai mắt bị vết máu thẩm thấu thành sẫm màu.
Trong thức hải, tiểu động phủ lắc đầu thở dài: “Tiểu Khương Tự, hắn chính là mệnh Thiên Sát Cô Tinh, lại tu mắt Luân Hồi, chú định cả đời thân ở địa ngục, không thể chút xíu dịu dàng hay vui sướng nào cả.
Cô cùng hắn giống như gương hai mặt, một mặt âm một mặt dương, một mặt đen một mặt trắng.
Cô càng tới gần hắn, hắn lại phải chịu mắt Luân Hồi phản phệ càng mạnh.
Trừ phi hắn có thể bỏ qua hấp dẫn của thượng cổ tà thuật.”
Loại người này ngoài mệnh cách thì sợ nhất gặp phải người công đức kim quang đầy mình, gặp được tiểu Khương Tự cũng coi như hắn xui xẻo.
“Ý, tiểu Khương Tự, cô không trách hắn suýt nữa hại tính mạng cô, còn muốn cảm ơn hắn?”
Khương Tự lắc đầu: “Huynh ấy giúp ta hoàn thành tiếc nuối, cứu ta khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng, dĩ nhiên phải cảm ơn.”
Nếu đáy lòng bé chấp niệm Vô Tình đạo quân Cố Kỳ Châu đó mới là ác mộng sâu nhất trên đời này.
Tiểu động phủ âm thầm gật đầu.
“A Tứ, đây là Nhị sư huynh của muội, Mặc Khí.” Lan Tấn tiến lên, dắt lấy tay Khương Tự, âm thầm kéo rộng khoảng cách giữa bé cùng Mặc Khí.
Phong chủ Nhị phong núi Thanh Vụ không chỉ có riêng một thuật pháp mắt Luân Hồi, không có người nào biết Mặc Khí rốt cuộc mạnh ra sao.
Mặc Khí cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng thì trong tay đã bị nhét vào một ống trúc nho nhỏ.
Tiểu cô nương năm tuổi mềm mại nói: “Đây là Hoa Hồng thanh lộ, ngọt, mẹ muội nói khổ uống chút thanh lộ sẽ ngọt, cha nói không phải sợ trời tối, từ từ trời sẽ sáng thôi.
Uống ống trúc thanh lộ này rồi, về sau huynh chính là Nhị sư huynh của muội.”
(*) Khổ và đắng tiếng trung giống nhau nên câu này mang hai nghĩa nhé.
Mặc Khí suýt nữa bị bé làm lảo đảo, bên tai