Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Mặt trăng máu hạ xuống, đêm đen mịt mùng, kiếm tu ôn nhuận lịch sự tao nhã đẩy cửa mà vào.
Dáng người tuấn tú như thương như tùng, bên hông giắt một thanh kiếm bích ngọc, giọng hắn trầm thấp dịu dàng mở miệng: “Tại hạ Lan Tấn núi Thanh Vụ, có thể vào xin nước miếng uống không?”Giọng như nước trong rơi trên đá, người như gió xuân liễu thẳng, nháy mắt mở miệng không chỉ có chúng nữ đệ tử Điểm Thương Tông dại ra mà ngay cả Khương Tự cũng đều âm thầm tán thưởng một câu: Đào hoa cười xuân phong, kiếm quang hàn Cửu Châu!Chúng nữ đệ tử Điểm Thương Tông hai má ửng hồng, nơi nào còn nhớ rõ hung hiểm tối nay, người duy nhất thanh tỉnh - Khương Tự gật đầu nói: “Huynh chờ chút, muội đi lấy nước giếng.”Lan Tấn kinh ngạc một chút, nước giếng? Hắn xưa nay chỉ uống sương ban mai khi tia nắng đầu tiên rơi xuống, có điều thỉnh thoảng uống nước giếng cũng không sao.Nước giếng núi Thanh Vụ cùng nước suối trong núi giống nhau, ngọt thanh lại giải khát.
Trong nhà đều là đồ vật phàm trần, Khương Tự không lấy ly mà ở trong sân hái một mảnh lá sen, nâng nước giếng bịch bịch chạy đến đưa cho Lan Tấn.Lan Tấn cúi người nhìn bé gái chỉ cao đến đầu gối mình, thấy bé da trắng như tuyết, tóc đen, còn tuổi nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, không biết vì sao tự dưng mềm lòng, nhận lấy lá sen, uống một ngụm nước giếng.Lan Tấn duỗi tay sờ sờ sừng dê nho nhỏ của Khương Tự, mỉm cười nói: “Huynh uống nước giếng của muội, sẽ trả lại muội một thứ, muội có bằng lòng theo huynh lên Kiếm Tông - núi Thanh Vụ không?”Kiếm Tông - núi Thanh Vụ? Thế mà lại là kiếm tu! Thanh Sương đứng một bên lòng tràn đầy vui mừng, tìm kiếm trên Thiên Bảo Thực Lục, rốt cuộc tìm được Kiếm Tông đứng thứ 198 trên bảng xếp hạng! So với Điểm Thương Tông các nàng còn kém hơn 100 bậc cơ! Nhưng như vậy càng tốt, nếu cha nàng đi cầu hôn, không cẩn thận còn có thể thật sự lập khế ước thành công.Lời cự tuyệt của Khương Tự còn chưa nói ra khỏi miệng, tiểu động phủ vẫn luôn giả chết trong thức hải đã gào rú kêu lên: “Đi!”Khương Tự: “……”Tiểu đế cơ ngẩng đầu, bình tĩnh hỏi: “Tức là đi tu hành?”Lan Tấn bị hỏi cứng người, ôn nhu nói: “Muội khi sinh ra, linh căn bị hao tổn, con đường tu hành rất khó khăn, nhưng theo huynh lên núi Thanh Vụ có thể sống vui vẻ đến già.”Đây là điều tốt nhất hắn có thể làm được trong khả năng của mình.Nếu không thể tu hành, lấy đâu ra vui vẻ đến già? Khương Tự rũ mắt, từ lúc Lan Tấn xuất hiện, bé đã nhận ra Lan Tấn là kiếm tu mẹ cầu xin kia.Trên người Lan Tấn có một cỗ hơi thở độc đáo, như sinh cơ bừng bừng của mùa xuân, lúc bé mới sinh đã được ngửi qua, đến nay vẫn không quên.Thoại bản nói về Kiếm Tông, về Lan Tấn cực ít, chỉ ở cuối cùng xuất hiện vài từ ít ỏi: Cố Kỳ Châu - đệ tử Đạo Tông sau khi phá ngũ cảnh, trên con đường cố thổ phủ Thanh Châu, ở di chỉ Kiếm Tông bị bỏ lại, núi Thanh Vụ ngộ đạo, 5 năm sau phi thăng!Di chỉ Kiếm Tông bị bỏ lại! Có thể thấy được Kiếm Tông cùng bé giống nhau, đều là mệnh pháo hôi trong thế giới này! Không bằng bé ở dưới chân núi Thanh Vụ trồng chút hoa hoa cỏ cỏ, lên núi Thanh Vụ làm tiểu nha hoàn có gì hay?Bé cũng là một tiểu đế cơ kiêu ngạo đó!Trong thức hải, tiểu động phủ tận tình khuyên bảo: “Tiểu Khương Tự à, lên núi Thanh Vụ, cô có thể cùng tu sĩ tuấn nhã như vậy ngày đêm làm bạn, thật sự không động tâm sao?”Khương Tự: “Nam nhân đều là rùa đen!”Tiểu động phủ: “……”Mỹ nam kế đi không nổi rồi! Tiểu động phủ thu hồi lười nhác, đứng đắn mà nói: “Cô không phải vẫn luôn muốn chữa trị động phủ sao? Núi Thanh Vụ có linh hoa linh thảo cần để chữa trị động phủ đấy!”Thức hải của Khương Tự, trên