Thịnh Tinh Hà cuộn tờ rơi lại, nhìn cậu chàng tóc trắng trông như phong cách HKT* kia: "Nhìn tôi có giống như người cần phẫu thuật loại đó không?"
*tương tự như phong cách của nhóm nhạc HKT.
杀马特 phát triển mạnh vào khoảng năm 2008 ở Trung Quốc, bắt nguồn từ văn hóa Punk, pha trộn giữa phong cách Visual Rock của Nhật Bản với Rock Âu Mỹ.
Những người theo style này bắt chước trang phục, đầu tóc các ban nhạc Rock Nhật Bản 1 cách mù quáng.
Chàng trai liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: "Ai biết được."
"..."
Cậu chàng nhiệt tình nói: "Nếu anh có nhu cầu, đem theo thẻ sinh viên cũng có thể được hưởng ưu đãi.
Bằng không bây giờ tôi dẫn anh đến bệnh viện tham quan một chút?"
"..."
Tham quan cái cục "kít" ấy!
Thịnh Tinh Hà cũng sắp bị cậu ta làm cho tức tới bật cười.
Tạ Vũ cầm tờ rơi, vẻ mặt nghiêm túc cần tư vấn hỏi: "Chỉ đi một người cũng có thể hưởng ưu đãi hả?"
"Tôi có thể hỏi giùm chú một chút, chắc là cũng có thể được ưu đãi, nhưng mà mức ưu đãi không giống vậy nữa."
Thịnh Tinh Hà cười đến bụm mặt ngồi xổm xuống đất.
Chờ Tạ Vũ được tư vấn xong, Thịnh Tinh Hà vẫn còn ngồi xổm đó cười khùng khục.
Tạ Vũ nhịn không được đạp cho anh một cái.
"Cậu cười cái gì, tôi chỉ hỏi giùm em họ tôi một chút thôi."
Thịnh Tinh Hà cười đến vặn vẹo cả người: "Tôi cũng đâu có kì thị cậu."
Tạ Vũ rống: "Thật sự là hỏi cho em họ tôi!"
"Cậu còn nhìn cái gì đó của em họ nữa hả?"
"Lần trước tắm trong phòng tắm thì nhìn thấy, có nói tới một chút, nó vẫn mắc cỡ chưa đi làm."
"Ồ."
Trời nóng, Thịnh Tinh Hà lấy bia trong ba lô ra uống hai hớp, đi vài bước, lại nhịn không được nói: "Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
"...!Cho vào danh sách đen bây giờ.
"
Chung cư Hải Vận được xây dựng vào đầu thế kỷ 20, nói mới không mới, nói cũ cũng không quá cũ, mặt tiền trải qua hơn mười năm gió thổi nắng phơi, hơi loang lổ, nhưng bên trong chung cư nhìn qua vẫn sạch sẽ gọn gàng.
Tầng dưới cùng ngoại trừ tủ chuyển phát nhanh ra còn có một hòm thư kiểu cũ.
Căn hộ mà Tạ Vũ tìm giúp ở tầng hai.
Lúc đầu cậu ta còn lo lắng lấy sáng có tốt không, nhưng cũng may là khoảng cách với căn nhà lầu đối diện đủ rộng lại không bị khuất bóng cây, ánh sáng rất đầy đủ.
Toàn bộ toà nhà theo hướng bắc nam, ban công hướng phía nam, nội thất trong phòng mặc dù nhìn có hơi cũ nhưng không ảnh hưởng đến sử dụng.
Thịnh Tinh Hà kiểm tra tất cả công tắc ổ cắm trong phòng một lượt, không thấy có vấn đề gì.
Tạ Vũ kéo rèm cửa sổ ban công ra, trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách đều bị bao phủ trong ánh mắt trời, trong không khí trôi nổi vô số bụi bặm.
"Ánh sáng của căn phòng này rất tốt, tôi ngàn chọn vạn chọn mới chọn được nó đó."
"Đúng là rất không tệ, giá cả cũng rất tốt." Thịnh Tinh Hà đánh giá.
"Căn này đã coi như rất rẻ rồi, chủ nhà là bạn bè thân thích nhà tôi, rất dễ nói chuyện.
Nếu không cậu có thể đăng tin trên mạng tìm người thuê chung cũng được.
Sắp khai giảng rồi, rất nhiều sinh viên đều thích trọ bên ngoài, nhất là đám vừa làm vừa thi nghiên cứu sinh ấy, hẳn là rất dễ tìm." Tạ Vũ nói.
Thịnh Tinh Hà đã quen với việc ở một mình, cũng không có dự định này.
Anh đi một vòng quanh các phòng rồi quyết định.
"Vậy thì ở đây đi, cậu đưa số điện thoại của chủ nhà cho tôi, tôi tự liên lạc với người ta."
"Được." Tạ Vũ lấy điện thoại di động ra.
"Phải rồi, khi nào cậu bắt đầu lên lớp? Rảnh rỗi thì đến quán cà phê của chúng tôi ngồi một lát, từ khi mở cửa đến bây giờ cậu vẫn chưa tới lần nào."
"Được." Thịnh Tinh Hà nói: "Vốn là chờ trường khai giảng rồi mới đi báo cáo, nhưng hai ngày trước chủ nhiệm Tôn mới gọi cho tôi, đám nhóc thối của khoa Thể thao đang chuẩn bị cho Vận hội tỉnh và Đại vận hội ngay sau đó, khoảng thời gian này đều ở trường rèn luyện, bảo tôi đi qua nhìn một chút nên ngày mai tôi phải đến trường báo danh."
"Nhanh vậy sao? Không có huấn luyện viên khác ở trường hả?" Tạ Vũ trợn tròn mắt.
Thịnh Tinh Hà đáp: "Huấn luyện viên Vương vốn hướng dẫn nhóm nhảy cao bị bệnh rồi, nếu không cũng không tới lượt tôi đâu."
Huấn luyện viên Vương tên đầy đủ là Vương Đào, là huấn luyện viên của Thịnh Tinh Hà khi còn ở đội điền kinh đại học T.
Trước đó kiểm tra ra thận có u nang, đường kính quá lớn, bác sĩ đề nghị ông nghỉ ngơi một thời gian để chuẩn bị phẫu thuật cắt bỏ.
Khi Thịnh Tinh Hà đến nhà huấn luyện viên Vương thăm bệnh, có nói về chuyện bị đội tuyển quốc gia cấm thi đấu, huấn luyện viên Vương liền hỏi anh có muốn trở về đại học T hướng dẫn đội hay không.
Thịnh Tinh Hà cảm giác được là huấn luyện viên cố ý giới thiệu anh đến đại học T, nói trắng ra là lo cho tương lai sau khi giải nghệ của anh.
Tuổi nghề của vận động viên rất ngắn, thời gian bùng nổ của vận động viên nhảy cao thường trong độ tuổi từ 22 đến 28, sau tuổi này phải chuẩn bị tốt cho việc xuống dốc, vì vậy hầu hết các vận động viên đều chọn nghỉ hưu ở độ tuổi 30.
Thịnh Tinh Hà năm nay 27 tuổi, cơ thắt lưng, hông, dây chằng, khớp xương đều có vết thương cũ, xương bánh chè do vất vả quá mức mà có bệnh, mắt cá chân còn bị viêm.
Chấn thương và tuổi tác là hai con dao sắc bén cắt đứt giấc mơ.
Cho dù chờ khi thời gian cấm thi đấu qua đi rồi trở lại thi đấu đi nữa, anh cũng không biết mình còn có thể gượng được bao lâu, còn có khả năng đạt đột phá lớn hơn hay không.
Mọi thứ đều không biết được.
Đại học T chính là một lối thoát rất tốt...!Anh không có lý do gì để không đồng ý.
"Sớm làm quen cũng rất tốt." Thịnh Tinh Hà kéo vali vào phòng.
"Cám ơn nha, tối nay tôi mời cậu đi ăn, làm phiền cậu rồi."
"Ơ, cậu với tôi mà khách sáo cái gì." Tạ Vũ giao hết thẻ ra vào cổng và chìa khóa cho anh.
"Có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho tôi, tôi về cửa tiệm trước.
Hôm nay có một số sách mới đưa tới, tôi về kiểm kê một chút."
"Được."
Ăn cơm trưa xong, Thịnh Tinh Hà hẹn chủ nhà ký hợp đồng, giao trước tiền thuê nhà nửa năm.
Bình thường anh có thói quen chạy bộ vào hai buổi sáng và tối, sửa sang xong, đầu tiên phải dựa vào chỉ dẫn tìm công viên.
Càng may mắn hơn là cách căn hộ chưa đầy một kilomet có một công viên thể thao, Thịnh Tinh Hà trước khi đi siêu thị mua đồ liền thuận đường đi qua nhìn một cái.
Phía tây của công viên là núi, phong cảnh rất tốt.
Trên đường còn thấy không ít câu lạc bộ thể thao, leo núi, quyền anh, điền kinh, sinh tồn hoang dã đều có.
Phía nam là đại học T, phía bắc là hai trường cao đẳng thể thao nổi tiếng, ba trường cạnh tranh tài nguyên thể thao rất khốc liệt.
Đi qua đi lại mấy lần, đến khi trở về mặt trời cũng sắp lặn.
Thịnh Tinh Hà dọn dẹp đơn giản lại phòng ngủ một chút, thay ga trải giường mới tinh, cuối cùng bắt đầu sửa sang lại tủ quần áo.
Người thuê trước đây hẳn là một cô gái nhỏ, tất cả móc treo quần áo để lại đều là màu hường hường hòe hòe, móc gỗ đều bọc vải, còn có nơ bướm...!
Lúc Thịnh Tinh Hà đi siêu thị đã quên mua móc treo quần áo, đành phải cố chịu đựng xài đỡ một chút.
Áo bóng rổ phối với nơ bướm.
Quá tuyệt vời.
Trong ngăn kéo của ba lô là một cuốn sách giáo dục bìa trắng và một cuốn sổ tay huấn luyện cường độ cao, là huấn luyện viên Biên Hãn Lâm của anh truyền lại cho.
Khi rút cuốn sách ra, một bức ảnh rơi xuống.
Đó là một bức ảnh chụp chung trong đợt huấn luyện mùa xuân ở vùng cao nguyên vào năm trước, chụp anh và huấn luyện viên của mình.
Tình cảm của hai người vẫn thân thiết như cha con.
Không, phải nói là còn sâu sắc hơn cha con.
Cha mẹ của Thịnh Tinh Hà ly hôn khi anh chưa đầy bốn tuổi, cha anh rất mê cờ bạc, lúc đó tòa án phán xét anh theo mẹ, nhưng thật không may, khi anh còn học tiểu học, mẹ anh đã qua đời vì tai nạn giao thông.
Sau đó, anh vẫn sống ở nhà cậu mợ, không có liên lạc gì với cha mình.
Một lần tình cờ, nghe nói khi vận động viên tham gia thi đấu có thể nhận được rất nhiều tiền thưởng, anh liền gia nhập đội điền kinh học sinh trung học, bắt đầu sự nghiệp nhảy cao của mình.
Sau đó, tại Đại hội Thể thao Sinh viên Quốc gia, Biên Hãn Lâm chú ý đến anh, đưa anh vào Đội tuyển Quốc gia huấn luyện.
Biên Hãn Lâm hướng dẫn anh gần tám năm.
Trong thời gian đó Thịnh Tinh Hà vẫn cứ trường học, căn cứ, trường thi đấu, 3 điểm một đường mà chạy, 365 ngày, chưa từng có một ngày nào nghỉ ngơi.
Người ta nói rằng chỉ cần 21 ngày là có thể hình thành một thói quen không dễ dàng thay đổi, thói quen của anh bắt đầu từ năm 12 tuổi, một khi dừng lại luôn cảm thấy cả người không thoải mái.
Từ khi lệnh cấm thi đấu được ban hành đến nay đã gần một năm, anh không có một ngày nào ngủ ngon.
Người cũng gầy đi một vòng.
Bối cảnh trong bức ảnh là sân thể dục của cơ sở huấn luyện, dáng người Biên Hãn Lâm hơi tròn, giơ ngón tay cái lên trước ống kính, Thịnh Tinh Hà một tay ôm bả vai ông, cười rất sáng lạn.
Cách một năm, vật còn người mất.
Thịnh Tinh Hà cẩn thận lau sạch tấm ảnh, kẹp lại vào cuốn sách.
Tiếc rằng những hồi ức không cam chịu bị bỏ lại phía sau lại lần nữa hiện ra.
Tiếng vỗ tay và tiếng mắng chửi lẫn lộn với nhau, hoàn toàn nhấn chìm anh.
Điện thoại di động đếm ngược cho thấy vẫn còn 191 ngày nữa lệnh cấm thi đấu của anh mới kết thúc.
Thịnh Tinh Hà ném điện thoại di động, nằm ngã ra giường, thở dài.
Trong lòng rất nôn nóng muốn trở lại thi đấu, nhưng cũng không khỏi lo lắng, sợ mình rốt cuộc không nhảy ra được thành tích tốt hơn, sợ làm cho những người vẫn luôn chú ý đến mình thất vọng.
Có lẽ là bởi vì ban ngày đã quá mệt mỏi, có lẽ là bị những mảnh ký ức vụn vặt kia quấy nhiễu, hoặc có lẽ là sợ mình không thể đảm nhiệm được công việc mới.
Đêm đó áp lực của Thịnh Tinh Hà tăng lên gấp bội, gặp một cơn ác mộng rơi xuống vách núi.
Khi bừng tỉnh, cổ và lưng đều ướt đẫm.
Sau khi vội vàng rửa mặt, anh đeo tai nghe xuống lầu chạy bộ, tiện thể làm quen với môi trường xung quanh.
Căn hộ rất gần đại học T, giao thông thuận lợi, đi xe buýt cũng chỉ qua năm trạm.
Lúc 8 giờ sáng, anh đến khoa Thể thao của đại học T đúng giờ để báo danh, chủ nhiệm Tôn đang trò chuyện với một huấn luyện viên trẻ tuổi.
Khi Thịnh