Xem phim kinh dị, cần chú ý nhất là bầu không khí.
Lữ Dương đứng dậy kéo tất cả rèm cửa sổ trong phòng lại, xong xuôi còn ra lệnh cho Thịnh Tinh Hà tắt hết đèn phòng khách đi.
"Tôi vào phòng lấy cái gì đó ra ăn! May là tôi có mang theo ít khoai tây chiên và bỏng ngô, anh thích ăn vị gì?"
Thịnh Tinh Hà khoát tay.
"Tôi không ăn đồ ăn vặt."
"Không thể nào, tôi chưa từng thấy người trẻ tuổi nào không thích ăn vặt hết, anh đừng khách sáo với tôi."
Thịnh Tinh Hà muốn nói mình cũng không phải là khách sáo với cậu ta, bỏng ngô đường cao nhiệt lượng cũng cao, cộng thêm những thứ này còn chứa chất phụ gia không có lợi cho cơ thể, cho nên anh vẫn luôn hết sức tránh xa, nhưng Lữ Dương đã xoay người vào phòng, anh cũng lười giải thích.
Thịnh Tinh Hà đưa tay tắt đèn, Hạ Kỳ Niên cơ hồ là ném luôn tôn nghiêm đàn ông mà xin: "Không thì để một cái đèn đêm nhỏ đi, bằng không một hồi muốn ăn cũng không thấy đường mà ăn."
Lữ Dương xách một cái túi lớn đi ra, chế giễu: "Tay của bản thân anh còn có thể đút đồ vô lỗ mũi anh sao?"
Trong lòng Hạ Kỳ Niên lại có một vạn câu tục tĩu bay qua.
Đàng hoàng mà làm người không được à?
Thịnh Tinh Hà cười cười, tắt hết đèn đi.
Rèm cửa sổ trong phòng che hết ánh sáng, ban ngày mà kéo toàn bộ rèm lại phòng khách còn tối đen như mực, huống chi là buổi tối.
Hoàn toàn là hiệu quả đưa tay không thấy năm ngón.
Giờ khắc này, ngoài cửa sổ đang có mưa to, gió mạnh thổi lá cây kêu sàn sạt làm bầu không khí trong phòng càng trở nên ma quái.
Hạ Kỳ Niên thầm niệm trong lòng: Trên đời này không có ma, không có ma, không có ma...!
Bộ phim bắt đầu.
Đây là một bộ phim Mỹ của mười năm trước, xếp hạng rất cao, trước khi phim chiếu, Hạ Kỳ Niên cố ý nhìn thoáng qua giới thiệu sơ lược và đánh giá, là về nguyền rủa và búp bê.
Lần trước cậu xem phim kinh dị đã là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, lúc ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhàn rỗi nhàm chán một mình trốn trong phòng xem bộ phim "Chú oán", sợ tới mức nguyên một tháng cậu không dám nửa đêm dậy đi vệ sinh, sau đó cũng không xem phim kinh dị nữa.
Chuyện cậu sợ ma này còn chưa có ai biết.
Mở đầu bộ phim là một người đang thiết kế và chế tạo búp bê, bút chì vẽ bản phác thảo trên giấy, đồng tử của con búp bê kia trợn lên rất lớn, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa dữ tợn vừa ma quái, muốn đáng sợ cỡ nào thì đáng sợ cỡ đó, vẻ mặt ấy liếc mắt một cái sẽ không quên được.
Hạ Kỳ Niên không tự chủ được dựa vào sofa, những lúc thế này, chỉ có sau lưng dựa được vào vật gì đó thì mới có thể khiến cậu có chút cảm giác an toàn nho nhỏ.
Lữ Dương thử ấn điều khiển từ xa vài cái.
"Sao TV này lại im lặng vậy?"
"Làm sao có thể chứ." Thịnh Tinh Hà nhận lấy điều khiển từ xa ấn ấn hai cái, quả thật không có âm thanh.
Lữ Dương cố ý hạ thấp giọng, âm trầm nói: "Không phải là TV này bị nguyền rủa đó chứ?"
!!!
Hạ Kỳ Niên hoàn toàn ngây dại trong bóng đêm, trong đầu hiện ra vô số cảnh kinh dị.
"Không, không, không phải chứ?" Cậu cũng không thể tin được là mình lại lắp bắp.
"Ầy, không lắp pin..." Thịnh Tinh Hà dùng đèn điện thoại di động soi sáng, lấy hai cục pin từ trong ngăn kéo ra lắp vào khe.
Hạ Kỳ Niên cúi đầu che mặt một chút, thật sự quá mất con mẹ nó mặt.
Linh hồn của phim ma nằm ở âm thanh của bối cảnh, cho dù đã xây dựng tâm lý đầy đủ, nhưng khi thanh âm này vừa xuất hiện, da gà của Hạ Kỳ Niên vẫn nổi lên rần rần trong chớp mắt, cậu nhỏ giọng mắng một câu: "Móa..."
Thịnh Tinh Hà và cậu cách rất gần, thoáng cái đã nghe ra chút manh mối từ trong thanh âm run rẩy này, nhưng vì giữ mặt mũi cho Hạ Kỳ Niên, anh cố ý dán đến bên tai cậu cười nói: "Không phải là sợ đó chứ bạn nhỏ?"
Đây là danh xưng mà Thịnh Tinh Hà dùng để gọi cậu ngoài tên đầy đủ, Hạ Kỳ Niên kinh hỉ vạn phần, có điều vạn phần kinh hỉ này chẳng mấy chốc đã bị vạn tấn kinh hãi đè bẹp xuống.
Nữ chính trong phim nhận được một con búp bê tươi cười ma quái, cô đặt nó trên ghế sofa, nhìn chằm chằm hai giây, miệng con rối đột nhiên "cách" một tiếng, mở ra!
"Á!" Hạ Kỳ Niên sợ tới mức hai vai rụt lại, linh hồn run rẩy.
Bỏng ngô trong tay Lữ Dương bị một tiếng hét này của cậu hét cho rơi xuống đất, nhíu mày quay qua.
"Móa nó, hù tôi giật nảy mình, anh đừng có ba hồi giật mình ba hồi la hét như một đứa con gái có được không?"
Hạ Kỳ Niên cảm giác nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, may mà có bóng tối che dấu vẻ mặt kinh hoảng vừa rồi của cậu, cậu chột dạ nâng giọng cao lên một chút: "Tôi chính là dọa cậu đó, được không?"
Thịnh Tinh Hà trong bóng tối buồn cười chịu không nổi, dán vào bên tai cậu nhẹ giọng nói: Sợ cái này hả?"
Trong tiếng cười này còn mang theo chút mùi vị trêu chọc, Hạ Kỳ Niên nhẹ nhàng hừ một tiếng.
"Đây là tôi đang cố ý tạo bầu không khí hồi hộp kích thích đó, anh có hiểu không?"
Mẹ nó chứ tạo bầu không khí.
Thịnh Tinh Hà càng cười càng lớn tiếng hơn.
Trong phim, người phụ nữ đặt con búp bê kỳ lạ lên giường của mình, chuẩn bị hù cho người yêu sợ.
Ngoài cửa sổ trong màn hình cũng đang mưa to, nhạc nền càng ngày càng u oán ma quái, búp bê lại lộ ra một nụ cười khiến người ta kinh hãi.
"Mẹ kiếp, cô gái này đúng là bị bệnh, đem thứ này đặt ở đầu giường, nửa đêm nhìn thấy không khéo bị hù dọa ra bệnh tim luôn." Lữ Dương vừa nhai bỏng ngô vừa nói.
Hạ Kỳ Niên đem hai chân co lên sofa, mắt híp thành một khe nhỏ, giảm thiểu cảm giác chấn động mà hình ảnh mang đến.
Người phụ nữ kia hình như cũng cảm giác được một chút khác thường, lại đi từ phòng khách trở về phòng ngủ, muốn liếc mắt nhìn con búp bê kia lần nữa.
"Ai ai ai, đừng có đi vào à!" Lữ Dương la lên.
"Đồ ngốc!" Hạ Kỳ Niên mắng: "Cậu kêu thì cô ấy không đi vào sao?"
So với hình ảnh trong phim, thì trí tưởng tượng của con người còn kinh khủng hơn, cộng thêm với nhạc nền kỳ lạ bí ẩn, rất dễ liên tưởng đến một số hình ảnh làm lông tơ dựng đứng.
Hạ Kỳ Niên đoán người phụ nữ kia hơn phân nửa là không sống nổi.
Người phụ nữ trở lại cửa phòng, nhạc nền đột nhiên tăng cao mà không hề báo trước, chấn đến ngực người ta cũng căng thẳng.
Kèm theo một tiếng nổ lớn, Hạ Kỳ Niên kinh hãi kêu lên, cả người giống như một con mèo bị giật mình nhảy bật lên trên sofa, nhào vào người Thịnh Tinh Hà, sợ tới mức cả lỗ chân lông cũng quéo luôn.
Cảm xúc hoảng sợ sẽ lây nhiễm, trong phút chốc cả căn phòng toàn là tiếng thét chói tai cao vút, âm thanh cường độ cao của ba người đàn ông hoàn toàn bao phủ tiếng thét chói tai của người phụ nữ kia trên TV.
Thịnh Tinh Hà hoàn toàn bị giọng của Hạ Kỳ Niên dọa cho sợ, sau khi phản ứng lại thì trước tiên thôi la hét, xoa xoa lỗ tai nói: "Màng nhĩ của tôi cũng bị chấn lủng luôn rồi."
"Đúng đó!" Lữ Dương quay qua lại mắng một tiếng lên án: "Anh rú cái rắm gì?"
Hạ Kỳ Niên lấy gối ôm ném cậu.
"Mẹ nó, chỉ có cậu là kêu hăng hái nhất đó."
"Còn không phải là bị anh hù ư, bỏng ngô của tôi cũng văng gần hết sạch rồi nè."
Rõ ràng đều sợ hãi, nhưng ai cũng không muốn thừa nhận.
Lữ Dương vươn tay phải ra, chỉ về phía sau đỉnh đầu Hạ Kỳ Niên, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Anh nhìn coi đằng sau anh là cái gì kìa!"
Hạ Kỳ Niên sợ tới mức tê dại cả da đầu, cố nín không kêu lên, một tay ôm lấy cổ Thịnh Tinh Hà ghì vào ngực mình.
"Cái gì vậy?"
Ánh mắt Lữ Dương trống rỗng nhìn chằm chằm vào vị trí kia không nhúc nhích, "Anh tự quay lại nhìn đi."
Tôi không dám!
Nội tâm Hạ Kì Niên điên cuồng gào thét, mặt ngoài vẫn bình tĩnh cười lạnh, "Ha ha, sao cậu không nhìn phía sau mình kìa?"
"Đệt!" Đầu Thịnh Tinh Hà còn bị ghìm vào ngực Hạ Kỳ Niên, bị một đôi cánh tay mạnh mẽ siết đến đầu óc choáng váng, cổ cũng sắp bị bẻ gãy, anh vừa cười vừa giãy dụa.
"Buông ra coi, cái đồ ngốc này!"
Hạ Kỳ Niên vốn dùng hai tay ôm đầu Thịnh Tinh Hà ở trước ngực, nhưng vì Thịnh Tinh Hà không ngừng giãy dụa, đầu càng ngày càng lệch, không cẩn thận, xương sống mũi liền tiếp xúc thân mật với đùi trong.
Hạ Kỳ Niên chợt buông tay, khom lưng bụm đũng quần, nhỏ giọng "Ai" một tiếng.
Vừa rồi trong nháy mắt nện xuống kia, Thịnh Tinh Hà cũng đã cảm giác được cái gì rồi nhưng không xác định lắm, mắt thấy vẻ mặt Hạ Kỳ Niên đau khổ như thế, lập tức liền xác định suy nghĩ vừa rồi.
Thực sự va trúng.
Đàn ông mà bị đụng phải một chút thì đau đớn bao nhiêu, chính anh cũng biết.
Thịnh Tinh Hà xoa xoa sống mũi, tức giận nói: "Còn quậy nữa không!?"
Hai mắt Hạ Kỳ Niên đỏ bừng, cắn răng lắc đầu.
Bộ phim kết thúc trong trận tiếng ma kêu quỷ hú.
Cánh tay, đùi và cổ của Thịnh Tinh Hà đều hằn dấu tay rõ ràng – bị Hạ Kỳ Niên nắm mà ra.
Đàn ông con trai sợ ma sợ đến thành bộ dáng này anh cũng là lần đầu tiên mới gặp, ghê gớm hơn là còn có thể mặt dày nói "Tôi căn bản không sợ."
Lữ Dương ở lại phòng khách quét sạch bỏng ngô và dọn coca bị đổ, Hạ Kỳ Niên dính sát gót Thịnh Tinh Hà đi vào phòng.
Hạ Kỳ Niên nện người ngã xuống giường, ván giường phát ra tiếng không nhỏ.
"Ê, cậu vừa vừa phải phải một chút chứ, người to như vậy còn không tự biết nữa hả? Giường sập rồi, cậu có bồi thường không?"
"Không sập được đâu." Hạ Kỳ Niên lăn một vòng trên giường, lại chậm rãi nhích đến đầu giường, nằm lên gối đầu của Thịnh Tinh Hà.
Đó là một mùi hương mờ nhạt nhưng quen thuộc.
Khi tới gần Thịnh Tinh Hà luôn có thể ngửi được, dựa vào kinh nghiệm của cậu mà đoán thì đây không phải là mùi nước hoa, mà là mùi thơm của một loại nước xả quần áo làm mềm vải.
Hương vị này và Thịnh Tinh Hà liên quan chặt chẽ cùng nhau khiến cho cậu có chút muốn ngủ.
Thịnh Tinh Hà mở tủ quần áo lấy một bộ quần áo đẻ thay treo trên cánh tay.
"Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?"
Hạ Kỳ Niên vùi cằm vào gối, chớp chớp mắt nói: "Không thể cùng tắm sao? Còn có thể tiết kiệm nước."
Thịnh Tinh Hà trợn trắng mắt.
"Quần áo cậu tự chọn đi, tôi tắm xong tới lượt cậu!"
Hạ Kỳ Niên vùi luôn cả khuôn mặt vào trong gối đầu, nhẹ giọng thở dài.
"Đã quyết định xong còn hỏi tôi làm gì."
Tủ quần áo của Thịnh Tinh Hà lần trước Hạ Kỳ Niên đã từng tham quan rồi, trên cơ bản đều là áo thun thể thao và đồ bảo hộ, không biết là lười chọn hay cảm thấy ưa thích kiểu dáng đơn giản tiện lợi kia, mấy bộ quần áo đều giống nhau như đúc, chỉ khác màu sắc một chút, đại khái là sợ người ta cảm thấy mình không thay đồ.
Hạ Kỳ Niên bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên vào phòng ngủ Thịnh Tinh Hà quét dọn đã phát hiện ra vớ và quần lót ren, liền kéo ngăn kéo ra nhìn.
Những thứ của người thuê trước