Tất cả đều đến quá nhanh, Hạ Kỳ Niên thực hoài nghi mình là đang nằm mơ, số điểm đỏ nhỏ trong tin nhắn riêng vẫn cứ tăng lên không ngừng.
Một số lo lắng cậu bị thương, một số khen cậu dũng cảm, một số hỏi thông tin cá nhân của cậu, thậm chí còn gửi tin nhắn riêng cho cậu để hỏi những thứ về chuyên ngành, đang ở trong ký túc xá nào...!
Trong một đêm, tài khoản Weibo của cậu tăng lên mấy chục ngàn fan, tâm trạng khó tránh khỏi có chút kích động, ngón tay đánh chữ cũng run rẩy, quá nhiều tin nhắn, căn bản không kịp trả lời, chỉ trả lời có mục đích một chút.
Bất tri bất giác mà một giờ đã cứ thế trôi qua.
Thịnh Tinh Hà chạy bộ buổi sáng trở về, trong tay còn mang theo mấy túi đồ ăn sáng, anh vừa đổi giày vừa hô vào trong phòng: "Hạ Kỳ Niên, mau dậy ăn điểm tâm đi, còn muốn tôi đút tới tận miệng cậu sao?"
Hạ Kỳ Niên cũng hô: "Cũng không phải là không được."
Thịnh Tinh Hà: "Lăn ra đây mau!"
"Tới liền!" Hạ Kỳ Niên buông điện thoại xuống đáp một tiếng.
Cách một đêm, chỗ bị ngã hiện ra vết bầm tím còn lớn hơn bàn tay, chạm vào một chút đã đau đớn vô cùng, đứng dậy thôi cũng cảm thấy tốn sức, động tác của cậu không sao trơn tru được, nhe răng trợn mắt mặc quần vào, vịn vách tường dịch từng chút từng chút ra ngoài, trong miệng vẫn luôn hít hà.
"Làm sao vậy?" Thịnh Tinh Hà đi qua đỡ cậu một phen.
"Chân lại đau hả?"
Hạ Kỳ Niên níu thắt lưng quần kéo xuống dưới, ý bảo anh nhìn một chút vết bầm tím kia, Thịnh Tinh Hà "Ai" một tiếng, quay mặt đi, "Cậu bệnh hả? Cay hết cả mắt, mau mặc lại."
"Rõ ràng là chính anh hỏi mà." Hạ Kỳ Niên buông tay, lưng quần nhanh chóng trượt trở về, cậu ngửi thấy mùi thơm của tiểu lung bao*, không để ý đến những thứ khác, khập khiễng đi vào phòng tắm rửa mặt.
*Tiểu lung bao (hay tiểu long bao theo cách gọi của Thượng Hải): bánh bao nhân canh hoặc súp.
"Anh, anh mua tiểu lung bao thịt cua à?" Hạ Kỳ Niên từ phòng tắm thò ra nửa cái đầu, miệng còn đang ngậm bàn chải đánh răng.
"Các loại đều có, tôi còn mua hai phần sủi cảo nữa." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên làm dấu một khẩu súng lục.
"Tôi yêu anh quá đi."
Thịnh Tinh Hà vừa uống một ngụm nước đã bị sặc ra mũi, ho đến đỏ bừng cả mặt, Hạ Kỳ Niên lộ ra một nụ cười thực hiện được ý xấu, lui trở về phòng tắm.
Thịnh Tinh Hà ra vẻ lạnh nhạt lau mặt, mở bỏ túi nilon trên bàn, chiếm hết đầu óc đều là màn đạn bắn* lỗ mãng phóng đại màu đỏ chói.
*Chế độ bình luận bay đầy màn hình trên một số nền tảng xã hội.
"Tôi yêu anh quá đi ~" "Tôi yêu anh quá đi ~"
Mẹ kiếp.
Mới sáng sớm đã trêu chọc anh rồi.
Thịnh Tinh Hà ra ngoài chạy buổi sáng không đem điện thoại di động theo, lúc ăn sáng mới lướt tin tức trong nhóm.
[Trương Đại Khí: Anh Niên, cậu thật sự hot rồi.]
[Lưu Vũ Hàm: Lên hot search luôn.]
[Cốc Tiêu Tiêu: Lúc tôi mới xem thì đang đứng thứ 39.]
[Lưu Vũ Hàm: Tôi nhận được rất nhiều tin nhắn riêng hỏi cách liên lạc, có muốn cho không?]
[Trương Đại Khí: Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, cậu phải nắm chắc cho thật tốt đó nha! Ha ha ha!]
Sau khi Thịnh Tinh Hà bị cấm thi đấu đã gỡ cài đặt Weibo, vẫn luôn không đăng nhập, nhìn thấy ảnh chụp màn hình của mọi người, cảm thấy không rõ nguyên nhân.
Anh tải lại Weibo, nhưng đã quên mất mật khẩu, thử đi thử nhiều lần, cuối cùng đành gửi mã xác minh để thay đổi mật khẩu.
Danh sách hot search có năm mươi, nhưng anh liếc mắt một cái liền biết mọi người đang nói chuyện gì.
#Tốc độ phản ứng của vận động viên có thể nhanh bao nhiêu# Tiêu đề này đã bị đẩy lên vị trí thứ chín trong bảng hot search, nhấn vào chính là video giám sát tối hôm qua Hạ Kỳ Niên phóng ra cứu người, sau khi phối hợp thêm hiệu ứng âm thanh nền thì đúng là rất bùng cháy.
Sau khi nhật báo Đông Thành chuyển tiếp, lại có không ít blogger* chuyển tiếp theo.
*Blogger (nguyên văn là doanh tiêu hào) là thuật ngữ dùng để chỉ những mua bán, tiếp thị tin tức trên mạng để kiếm tiền.
Các tài khoản blogger có thể là một cá nhân hoặc một nhóm người quản lý, có thể tự phát vì sở thích hoặc thuộc một công ty hay đoàn đội để hoạt động theo mục đích, có kế hoạch.
Trong khu vực bình luận ít thì có ba bốn trăm, nhiều thì hơn mười ngàn, bình luận nóng nhất chính là một tin nhắn chỉ đường, ID tên là Hàm ca dẫn bạn đi ăn gà, ảnh đại diện chính là Lưu Vũ Hàm.
Thịnh Tinh Hà cũng mới biết ID Weibo của Hạ Kỳ Niên, thuận tay nhấn chú ý.
Hơn một trăm tin Weibo của Hạ Kỳ Niên, anh chỉ tiện tay trượt một cái liền thấy được ảnh chụp chung lần trước khi bọn họ đi leo núi.
Kèm theo đó, bức ảnh chụp anh giống như con rận cũng được đăng lên Weibo!
Trong bình luận đều là hahahahaha wxsl*.
*(Viết tắt bính âm) Cười chết tôi rồi/ Tôi cười chết mất.
Weibo mới nhất của Hạ Kỳ Niên vừa vặn là ảnh tự sướng, bối cảnh là sân thể dục trường học, lúc ấy sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, bên cạnh cột xà ngang có vài người đang đứng, hẳn là vừa mới huấn luyện xong, hai má Hạ Kỳ Niên hơi phiếm hồng, môi hơi tách ra giống như đang thở dốc.
Ống kính rất gần, thậm chí còn chụp được mồ hôi chảy ra và màu ửng đỏ trên cổ cậu.
Chỉ viết có một câu: Muốn ăn mì trộn quá đi.
Khu vực bình luận đã nổ tung.
– Ô ô ô ô ô ô, đây là giá trị nhan sắc thần tiên gì, anh trai đẹp trai như vậy có tồn tại thật sao?
– QAQ tôi cũng muốn ăn mì trộn.
– Anh ơi, anh thật sự rất đẹp trai! Cứu người hai nhà!
– Tôi cũng học trường T, sao tôi lại không để ý đến trường chúng tôi lại có một anh trai đẹp trai như vậy T_T, bắt đầu từ ngày mai tôi phải kiên trì chạy bộ mỗi ngày, cầu một lần tình cờ gặp.
– Đó có phải là khoa thể thao không?
– Đi theo đoàn tham quan, đôi chân này thật sự rất dài!! Tôi có thể! (Phát ra tiếng gà gáy.)
– Đây là bạn trai tôi.
???
Thịnh Tinh Hà nhấn vào Weibo của người này, phát hiện là một học sinh trung học ở nơi khác, mới ý thức được cô chỉ đang đùa giỡn, không hiểu sao anh lại thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Tinh Hà tiện tay lướt mấy trang, trên cơ bản đều là nội dung tương tự, anh đi đến bên cửa phòng tắm, dựa vào khung cửa, trêu chọc nói: "Hôm nay bạn học Tiểu Hạ ăn mấy chén cơm?"
Hạ Kỳ Niên đang súc miệng, phun luôn ngụm nước lạnh ra.
"Anh cũng thấy rồi sao?"
"Cũng đạt top 10 luôn rồi, có thể không thấy được sao?" Thịnh Tinh Hà nở nụ cười.
"Được quá nha, tối hôm qua chịu tội thế này cũng không uổng công, đã trở thành người nổi tiếng trong trường rồi, một lát đến trường phỏng chừng sẽ bị không ít người vây xem."
"Không có khả năng, nào có nhiều người nhận ra tôi như vậy." Hạ Kỳ Niên vốc nước lạnh chà xát mặt.
"Anh đừng chọc tôi nữa."
Dự cảm của Thịnh Tinh Hà từ trước đến nay rất chuẩn, anh chở Hạ Kỳ Niên, vừa mới vào cổng trường đã nhận được rất nhiều tầm mắt không bình thường, rất nhiều bạn học đi qua còn quay đầu lại nhìn một cái.
Mặc dù tình huống này vẫn thường xuyên xảy ra, nhưng hôm nay quả thật rất khác, bởi vì ngoại trừ các bạn nữ, còn có không ít bạn nam ở sau lưng nhỏ giọng nghị luận.
Đại khái là sợ quấy rầy cậu, mọi người cũng không tiến lên hỏi cái gì, chỉ thân thiện cười cười.
Tình huống như vậy kéo dài đến chiều, Hạ Kỳ Niên đột nhiên nhận được thông tin từ nhân viên hướng dẫn, nói là người nhà của hai đứa nhỏ được cứu tối hôm qua phải trăm phương nghìn kế mới tìm được trường học, muốn tặng cờ khen thưởng cho cậu.
"Cờ khen thưởng?" Hạ Kỳ Niên hoàn toàn ngây ngốc.
Nhân viên hướng dẫn gật gật đầu."Đúng vậy, rất có thể diện."
"............"
Hạ Kỳ Niên được bạn học đỡ đi tới văn phòng.
Gia đình đứa trẻ vừa nhìn thấy cậu, đôi mắt lại rưng rưng lần nữa.
"Xin lỗi, tôi lại đến quấy rầy cậu, tối qua cậu chạy quá nhanh, may mà có cư dân mạng cùng giúp tìm thấy cậu."
"A." Hạ Kỳ Niên xoa xoa tay, cảm giác có chút không được tự nhiên.
"Không quấy rầy."
"Lá cờ khen thưởng này tặng cho cậu, tôi đại biểu cho cả nhà chúng tôi cảm tạ cậu đã đứng ra, cứu con của tôi, nếu không có cậu, gia đình chúng tôi xem như cũng tan nát rồi.
Người phụ nữ nói xong, nước mắt lại tràn ra, Hạ Kỳ Niên cũng không biết nên nói cái gì cho phải, hai tay nhận lấy lá cờ khen thưởng màu đỏ sậm kia.
Mở ra xem, phía trên dán chữ lớn màu vàng rực, lấp la lấp lánh...!
Tặng: Lôi Phong sống thời nay.
Lấy giúp người làm niềm vui, phẩm đức cao thượng, can đảm hơn người, trụ cột của đất nước.
"......"
Mẹ nó xấu hổ quá! Rồi cái này bảo cậu treo ở đâu chứ!
Hạ Kỳ Niên gãi ót.
"Cảm ơn."
Nhân viên hướng dẫn mặt mày rạng rỡ ở một bên nhiệt tình giới thiệu: "Hạ Kỳ Niên, vị này là phóng viên của nhật báo Đông Thành, hôm nay tới đây để đặc biệt phỏng vấn cậu một chút."
Hạ Kỳ Niên cất cờ khen thưởng vào, quay qua nhìn, lúc này mới để ý đến trong góc còn có người.
Phóng viên là một người phụ nữ đeo kính, trang