Hạ Kỳ Niên uống rượu nên giọng nói vừa thấp vừa khàn, phảng phất như cố ý mở tông giọng trầm ra để trêu ghẹo người khác.
Thịnh Tinh Hà cảm thấy lồng ngực mình bắt đầu nóng lên, chẳng mấy chốc cái nóng này sẽ lan ra, vì để phòng ngừa tình huống không nên nào đó xuất hiện, anh nhất định phải ra ngoài.
Kết quả là bị người ta ôm lấy từ sau lưng, ôm vào trong ngực.
Thịnh Tinh Hà trực tiếp bị dọa cho văng tục ra: "Mẹ kiếp, cậu làm gì vậy?"
"Để cho tôi ôm một chút."
Thịnh Tinh Hà cố gắng bẻ bàn tay bên hông ra nhưng đều vô ích, đàn ông khi say rượu sức lực rất lớn, vận động viên khi say rồi sức còn lớn kinh người hơn.
"Cậu buông tôi ra!" Bởi vì cái ôm cường thế này, ửng đỏ trên má Thịnh Tinh Hà trực tiếp lan đến sau tai, ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng bị ai ôm như vậy, lại còn là nam nữa.
"Tôi không buông!" Hai tay Hạ Kỳ Niên siết càng chặt hơn, cậu biết lúc này vừa buông ra thì Thịnh Tinh Hà sẽ chạy mất.
Đêm nay cậu uống nhiều rượu như vậy chính là để vào thời khắc này hoá thành một tên da mặt dày đến đao thương cũng không đâm thủng.
"Cậu uống nhiều rồi." Thịnh Tinh Hà thở dài.
"Mau buông ra, siết đến nỗi ruột tôi cũng sắp trào ra rồi!"
Hạ Kỳ Niên kéo anh vòng nửa vòng, đổi thành mình đứng dựa lưng vào tường: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Thịnh Tinh Hà nghiêng đầu một cái, lúc Hạ Kỳ Niên nói chuyện vẫn kề sát bên tai anh, hơi nóng chui vào lỗ tai làm chân anh mềm nhũn.
Mùi nước hoa nhàn nhạt thường ngày đã hoàn toàn bị mùi rượu che lấp, toàn bộ tình huống bây giờ lại trông có chút vớ vẩn.
"Cậu uống nhiều quá rồi, có gì thì lần sau hãy nói đi." Lời này phát ra từ tận lòng, anh thật sự không cảm thấy Hạ Kỳ Niên uống say thành như vậy rồi thì có thể biểu đạt rõ ràng điều gì hay nghe rõ cái gì, nói không chừng qua một đêm lại quên hết.
"Tôi không có say..." Tiếng hít thở của Hạ Kỳ Niên rất nặng, bởi vì sức lực của Thịnh Tinh Hà cũng rất lớn nên cậu phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khống chế được người ta.
"Bây giờ tôi rất tỉnh táo, tôi biết mình đang làm cái gì, cũng biết tôi đang nói cái gì, anh tốt xấu gì cũng hãy nghe tôi nói xong đã, có được không?"
Giọng điệu cơ hồ là năn nỉ.
Tuy Thịnh Tinh Hà không quay lại nhìn nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được đôi mắt cún con kia của Hạ Kỳ Niên.
Anh thở dài rồi không nói gì.
"Chẳng lẽ anh thật sự một chút cũng không cảm giác được sao?" Thanh âm Hạ Kỳ Niên rất nhẹ, hơi có chút khàn khàn.
Nếu Thịnh Tinh Hà có thể nghiêng đầu qua nhìn một cái thì sẽ thấy hốc mắt cậu rất đỏ, đồng tử phản xạ ánh sáng của đèn chùm.
"Em thích anh, không phải là loại thưởng thức giữa bạn bè, cũng không phải loại sùng bái của học sinh đối với huấn luyện viên, mà chính là loại thích của muốn yêu đương với anh."
Trái tim Hạ Kỳ Niên đập với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, mỗi một chữ đều cần phải điều động hết sức lực toàn thân, và cả dũng khí nữa.
"Sau khi gặp anh, em xem như đã hiểu cái gì gọi là vừa gặp đã yêu."
Mặt già của Thịnh Tinh Hà đỏ lên, dứt khoát thôi giãy dụa để tùy cậu ôm như vậy.
Trong khi nói chuyện, Hạ Kỳ Niên vẫn dán vào lỗ tai anh, ngay cả không khí quanh chỗ đó cũng trở nên ẩm ướt.
Anh vừa chuẩn bị mở miệng thì một bàn tay to đã đột nhiên vòng qua cánh tay phải của anh, che miệng anh lại.
"Anh đừng từ chối em." Hạ Kỳ Niên suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Không phải anh nói cắn người miệng mềm sao, anh đừng vội vàng từ chối em như vậy.
Em biết anh là trai thẳng như sắt thép, rất khó tiếp nhận chuyện qua lại với một người con trai, nhưng mà em đã rất nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói với anh những điều này..."
Khi Hạ Kỳ Niên nói ra năm chữ "trai thẳng như sắt thép", Thịnh Tinh Hà suýt chút nữa đã cười phì ra tiếng rồi nhưng vẫn gắng hết sức nhịn xuống.
Anh cúi đầu nhìn vào cái tay đang vòng quanh eo của mình.
Hôm nay Hạ Kỳ Niên mặc một chiếc áo len cashmere* màu xám trắng, lúc lôi kéo đã làm ống tay áo sơ mi bên trong lộ ra, gân xanh trên mu bàn tay cũng đã nổi rõ lên.
*Vải len Cashmere: Một loại vải len xa xỉ có từ rất lâu đời bắt nguồn từ vương quốc Kashmir - TCN (nay là một vùng thuộc Ấn Độ).
Sợi len được se từ lông của những con dê sống ở núi Hymalaya, mềm và tốt hơn lông của những con dê sống ở nơi khác.
Do sản lượng ít và không thể dệt bằng máy móc nên vải len cashmere chỉ có thể dệt thủ công và đương nhiên giá cả thì không phải ai cũng mặc được
Không biết là bởi vì khẩn trương hay là dùng sức quá mức quá mức mà ngón tay gầy gò còn đang hơi run rẩy.
"Em sẽ phấn đấu để trở nên trưởng thành và lý tính, chăm sóc anh trong cuộc sống, đọc hiểu từng ánh mắt nhỏ của anh."
Động tác thì cường thế như vậy nhưng ngữ điệu lại quả thật là mềm như bông.
Thịnh Tinh Hà cảm thấy những lời này nghe có chút quen tai, sửng sốt hai giây mới nhớ ra đây là tiêu chuẩn chọn bạn đời mà mình từng thuận miệng nói ra, không nghĩ tới Hạ Kỳ Niên vậy mà lại nhớ rõ ràng.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, lại muôn vàn cảm khái.
Bởi vì khẩn trương nên ý thức tư duy của Hạ Kỳ Niên có chút hỗn loạn, cậu rũ mắt xuống, cằm vẫn còn đặt trên vai Thịnh Tinh Hà như trước.
"Những lời em nói đều không phải là đùa giỡn, em sẽ quý trọng và bảo vệ anh thật tốt, anh có nguyện ý tin tưởng em không?"
Mỗi một chữ nói ra từ miệng Hạ Kỳ Niên đều rất chân thành nhưng đồng thời cũng rất buồn nôn.
Sắc đỏ ửng trên mặt Thịnh Tinh Hà vẫn không thể tan đi.
Vấn đề đã hỏi xong nhưng tay Hạ Kỳ Niên lại không muốn buông ra, bởi vì cậu rất sợ nghe được lời từ chối.
Hai mươi tuổi là một tuổi đặc biệt mông lung, đã có thể có chủ kiến quy hoạch tương lai nhưng cũng còn chưa có bất kỳ vốn liếng nào để nói chuyện tình yêu.
Có ước mơ về tương lai nhưng hiện tại chỉ là hai bàn tay trắng, tất cả mọi thứ vẫn còn đang trên đường phấn đấu, thế nên cậu cũng chỉ dám yếu đuối mà hỏi một tiếng rằng có muốn hay không.
Nhưng cũng không nghi ngờ gì, cậu hy vọng sẽ nghe được câu trả lời là có.
Hai người cứ giằng co như vậy, mỗi một giây đều bị phóng đại, kéo dài thành vô hạn.
Thịnh Tinh Hà kéo cánh tay cậu, Hạ Kỳ Niên lại giống như không nhận được tín hiệu, vẫn cứ che miệng anh lại.
Thịnh Tinh Hà dứt khoát thò đầu lưỡi ra liếm liếm lòng bàn tay cậu.
Có vị chanh.
Mới đầu Hạ Kỳ Niên còn chưa kịp phản ứng, chờ khi cậu ý thức được xúc cảm ướt át kia đến từ nơi nào thì như bị sét đánh mà buông lỏng hai tay, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Nơi bị liếm còn lấp lánh ánh nước mỏng manh dưới ánh đèn.
Thịnh Tinh Hà xoay người, hai người chăm chú nhìn nhau, mắt càng trừng càng lớn.
Lỗ tai Hạ Kỳ Niên đầy âm thanh ong ong, đại não cũng thiếu oxy mất vài giây rồi mới giống như có một dòng điện xuyên qua mạch máu, cơ bắp săn chắc đều run rẩy dữ dội.
"Anh liếm em làm gì?"
"Ai bảo cậu không chịu buông tay." Thịnh Tinh Hà bĩu môi, biểu hiện hết sức ghét bỏ.
"Có vị hơi lạ."
So với mấy cậu trai nhỏ thì loại người có kinh nghiệm khá phong phú như Thịnh Tinh Hà rất dễ tỉnh táo lại.
Cho dù vành tai anh vẫn còn đỏ nhưng khi nói chuyện lại là gió nhẹ mây nhạt, ánh mắt lại càng lạnh nhạt hơn, giống như đang nói: Gióng trống khua chiêng chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi đó hả?
Cánh tay đang rủ xuống của Hạ Kỳ Niên không tự giác nắm lại thành quyền, thanh âm cũng nhỏ xíu hỏi: "Vậy, vậy anh nghĩ sao?"
"Thật ra tôi có thể cảm giác được tâm tư của cậu đối với tôi, vẫn luôn có thể cảm giác được."
Hạ Kỳ Niên ngước mắt nhìn anh, trái tim đập thình thịch, điều này còn kích thích hơn cả chuyện thi đại học nhiều lắm.
Cậu cố gắng nhìn ra gì đó từ trong ánh mắt của Thịnh Tinh Hà.
Thịnh Tinh Hà đón ánh mắt của cậu, nghiêm túc nói: "Tôi cũng nguyện ý tin tưởng những lời cậu nói."
Mắt Hạ Kỳ Niên sáng ngời.
"Thật sao?"
"Ừ, nhưng mà tôi cho rằng..."
Nghe thấy hai chữ "nhưng mà", ánh mắt sáng rực kia trong nháy mắt lại ảm đạm xuống, tựa như có người lắp đặt một cái công tắc trên người Hạ Kỳ Niên vậy.
"Tóm lại là anh vẫn muốn từ chối em đúng không?"
Đây là lần đầu tiên cậu rất không khách khí mà cắt ngang khi Thịnh Tinh Hà đang nói, nội tâm gần như sụp đổ, giọng điệu cũng trở nên rất ngang bướng: "Em không muốn nghe anh nói "nhưng mà", có "nhưng" ở đằng trước chỉ đều là những lời muốn an ủi em mà thôi.
Em không cần an ủi, cũng không cần anh thương hại! Tất cả những gì em cần là anh đồng ý với em! Bằng không thì đừng nói nữa, dù sao nói em cũng không thích nghe!"
Thịnh Tinh Hà nhíu nhíu mi tâm.
"Hạ Kỳ Niên, suy nghĩ của cậu có cần phải ích kỷ như vậy không? Chỉ vì cậu thích tôi thì tôi phải đồng ý, đúng không?"
Vào thời điểm này, sự chú ý của Hạ Kỳ Niên đã bị chỉ hướng một cách rõ ràng, tai cậu chỉ nghe thấy hai chữ "ích kỷ" mà thôi.
Tai đầy tiếng ong ong.
Cậu ích kỷ, thích một người vốn là một chuyện ích kỷ, nhưng khi từ này được nói ra từ miệng Thịnh Tinh Hà thì sao lại chói tai như vậy, khiến người ta khó chịu như vậy.
Sức lực toàn thân trong nháy mắt bị rút đi sạch sẽ, mười ngón tay vô lực cắm vào tóc.
Cảm xúc của Hạ Kỳ Niên có chút sụp đổ, thở dài một tiếng: "Anh có thể đừng nói nữa không, em thật sự không muốn nghe."
Thịnh Tinh Hà nghẹn lại, càng làm cho anh luống cuống tay chân chính là phản ứng tiếp theo của Hạ Kỳ Niên.
Cậu giống như một đứa trẻ mẫu giáo bị bắt nạt mà bệt mông ngồi trên mặt đất, đầu rũ xuống lấy tay phải che mắt.
Ban đầu thì chỉ xoa hai cái, hít hít mũi nhưng rất nhanh hai bàn tay to đã che đi toàn bộ khuôn mặt.
Thịnh Tinh Hà nghe thấy tiếng nức nở rất khẽ.
......!
Khóc.
Amazing.
Đây, đây xem như là bị anh chọc cho khóc đó hả?
Thịnh Tinh Hà từ nhỏ đã thành thành thật thật, cho tới bây giờ cũng chưa từng khi dễ người ta, ngay cả một cô gái cũng chưa từng dỗ dành qua chứ đừng nói chi là một tên con trai hai mươi tuổi.
Này thì vượt quá khả năng của anh rồi.
Anh giật mình tại chỗ một hồi lâu mới nghĩ đến muốn đi qua sờ đầu cậu một chút.
Hạ Kỳ Niên chụp cổ tay anh, đẩy ra.
Rượu khiến cảm xúc của người ta phóng đại lên vô số lần, vừa rồi thổ lộ đã dùng hết sức lực và nhiệt tình cả người cậu, giờ còn lại tất cả đều là xấu hổ, luống cuống và cả thất vọng.
"Đừng để ý đến em, anh muốn đi thì đi đi." Giọng điệu tràn ngập lạnh lùng nhưng đều là bất đắc dĩ.
"Trong lòng cậu cũng nghĩ như vậy thật sao?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
Hạ Kỳ Niên ngẩng đầu lên.
Thịnh Tinh Hà đối diện với một đôi mắt không có tinh thần, còn có nốt ruồi nho nhỏ kia, có điều là trên mặt Hạ Kỳ Niên cũng không có nước mắt, thế nhưng hốc mắt đã đỏ bừng, lông mi bị nước mắt thấm ướt đã bại lộ ra trạng thái vừa rồi của cậu.
"Túi khóc* này."
*Túi nước mắt, túi nước hay túi khóc: Chỉ mấy người dễ khóc, hở cái khóc.
Thịnh Tinh Hà đi cũng không phải ở lại cũng không xong, đành phải đặt mông ngồi xuống sàn.
"Cậu như vậy giống như tôi đang bắt nạt cậu vậy."
Hạ Kỳ Niên trầm mặc không nói.
Bầu không khí yên tĩnh dễ làm người ta suy nghĩ bình tĩnh lại, cậu bắt đầu ngẫm lại thái độ của mình.
"Xin lỗi...!Lẽ ra em không nên hét vào mặt anh như vậy." Hạ Kỳ Niên cong đầu gối lên, vòng hai tay ôm lấy chân mình.
Tỷ lệ chiều cao của vận động viên nhảy cao đều phải trải qua đo lường và sàng lọc nghiêm ngặt, tứ chi Hạ Kỳ Niên mảnh khảnh, khi chân cong lại thì đầu gối còn cao hơn bờ vai, lúc này còn ôm người thành một khối lại càng có vẻ vừa nhỏ yếu bất lực lại vừa đáng thương, giống như một cái bắp cải bị héo vậy.
Thịnh Tinh Hà thậm chí còn muốn chụp ảnh cậu photoshop thành gói biểu tượng cảm xúc.
"Em chỉ là có chút khó chịu thôi." Hạ Kỳ Niên nói xong lại vùi đầu vào khuỷu tay, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Thịnh Tinh Hà: "..."
Cảm xúc của thiếu niên thật giống thời tiết vùng duyên hải, giây trước mới trời trong nắng ấm, giây sau đã bão táp gió giật rồi.
Hạ Kỳ Niên cảm thấy rất tủi thân nhưng thân thể vẫn cứ quật cường, tôn nghiêm đàn ông của cậu chỉ cho tới mức cùng lắm len lén khóc thầm thôi.
Nhưng cái giá* này đã nhanh chóng bị xé toạc ra không thương tiếc.
*Giá trong làm giá, làm cao để giữ tôn nghiêm.
"Sao cậu lại khóc?"
"......" Cổ Hạ Kỳ Niên nghẹn lại, càng tuyệt vọng hơn.
Thịnh Tinh Hà cũng thật bất đắc dĩ, đi qua nhéo nhéo vành tai cậu.
"Tôi còn chưa nói cái gì mà, cậu lại đi suy diễn cái gì thế?"
Hạ Kỳ Niên dụi dụi mắt, nước mắt làm tầm mắt cậu trở nên mơ hồ không rõ, cậu chớp chớp vài cái mới miễn cưỡng nhìn thấy đường nét của người đối diện: "Anh có ý gì?"
"Bây giờ tôi có