"Gay đó, cậu cũng không biết sao?" Chủ nhiệm Tôn không nghĩ tới thời này rồi mà kiến thức của một người trẻ tuổi còn không bằng một ông già như mình, chậc chậc hai tiếng xong ông mới nhỏ giọng nói: "Chính là quán bar đồng tính, đồng tính luyến ái, cậu biết không?"
Thịnh Tinh Hà lúc này mới làm bộ kéo dài thanh âm: "À...!vậy người nhà cậu ta có biết chuyện này không? Trực tiếp nói với người nhà cậu ta không phải là xong chuyện rồi sao?"
"Nó không có người nhà."
Thịnh Tinh Hà hơi ngẩn ra.
Chủ nhiệm Tôn nói đến đây thì thở dài: "Kỳ thật đứa nhỏ này rất đáng thương, từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, nghe nói là giao cho cô ruột một tay nuôi lớn, cô nó là nữ nghệ sĩ rất nổi tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình, tên là cái gì...!Hạ Tử Hinh, đúng, là Hạ Tử Hinh."
Thịnh Tinh Hà bình thường trừ huấn luyện ra chính là huấn luyện, hoàn toàn không biết chuyện trong giới showbiz.
Kiểm tra lại thông tin mới biết, người phụ nữ này năm nay 40 tuổi, mấy năm trước đã kết hôn với một đạo diễn nổi tiếng, có một đứa con trai, đứa nhỏ ấy năm nay ba tuổi.
Kinh nghiệm cá nhân khiến Thịnh Tinh Hà có cảm giác Hạ Tử Hinh đại khái chỉ là một người cô treo danh nghĩa vậy thôi, bình thường cũng không quản đứa cháu trai này sống chết ra sao.
Quả nhiên, chủ nhiệm Tôn lại nói: "Nhưng nghệ sĩ mà, tóm lại là rất bận rộn, tôi đoán cũng không làm sao quản đứa nhỏ này được, bên chúng tôi lại không có cách nào liên lạc.
Mấy năm nay, học phí và phụ phí huấn luyện của Hạ Kỳ Niên đều là do chính nó nộp, bình thường nó không ở trường, buổi tối phải ra ngoài làm công."
Cùng một hoàn cảnh trưởng thành không nơi nương tựa khiến Thịnh Tinh Hà sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên.
Nhưng cùng lúc đó, trong đầu anh bỗng nhiên vang lên câu nói đùa của huấn luyện viên Chu trên sân thể dục.
Hơn nửa đêm có thể làm gì.
Không có lửa làm sao có khói, chuyện này nên điều tra rõ ràng.
Buổi chiều huấn luyện xong, Thịnh Tinh Hà liền thêm wechat của mọi người, trọng điểm là muốn điều tra một chút vòng bạn bè wechat của bạn học Hạ Kỳ Niên.
Kết quả vừa nhấn vào xem, lại là một đường ngang làm người ta lo lắng.
Trống trơn, không có nội dung.
Vận động viên thường là động vật phát triển tứ chi nhưng tư duy đơn giản, không học được tật nói bóng nói gió, cho nên phương thức điều tra của Thịnh Tinh Hà vô cùng đơn giản trực tiếp, chính là theo dõi.
Sau khi giải tán, Hạ Kỳ Niên tạm biệt đồng đội, một mình đi tới nhà xe, Thịnh Tinh Hà vội vàng gọi điện thoại hỏi chủ nhiệm Tôn mượn chiếc xe điện nhỏ, chuẩn bị phục sẵn ở cổng trường.
Lần đầu tiên nhìn thấy con xe điện nhỏ của chủ nhiệm Tôn, anh từ chối luôn.
Chiếc xe điện màu hoa hồng hết sức nữ tính, mũ bảo hiểm in hình Doreamon, trên đầu còn cắm một cái chong chóng tre.
Khoan nói tới thứ này có vi phạm hay không...!
"Cái này cũng quá không phù hợp với thiết lập tính cách của ngài rồi đó!"
Chủ nhiệm Tôn bưng chén trà cười ha ha: "Là của con gái tôi, lần này con bé giảm cân, đổi sang đi xe đạp, tôi liền mượn dùng.
Cậu đừng thấy nó nhỏ, tốc độ vẫn rất nhanh đó nha, so với lái xe còn thuận tiện hơn."
Thịnh Tinh Hà đội mũ bảo hiểm xong thì dám chắc trăm phần trăm, cho dù là mười Hạ Kỳ Niên đứng ở trước mặt cũng không nhận ra anh.
Sống 27 năm, vẫn là lần đầu tiên chơi cái trò theo dõi này.
Cũng giống như mọi nhà, vừa căng thẳng vừa bí ẩn lại còn kích thích.
Cửa tây trường học gần nhà xe nhất, Thịnh Tinh Hà đoán chừng Hạ Kỳ Niên sẽ đi ra từ bên kia, anh liền trốn dưới một bóng râm phía sau phòng bảo vệ.
Quả nhiên qua không bao lâu, một thân ảnh quen thuộc đã lọt vào tầm mắt.
Hạ Kỳ Niên cưỡi một chiếc xe đạp leo núi màu đen trắng, tốc độ không nhanh, một tay nắm chặt điện thoại di động gọi điện, khoảng cách cách quá xa, Thịnh Tinh Hà nghe không rõ cậu đang nói cái gì, nhưng nhìn đôi lông mày nhíu chặt của cậu thì chắc cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
Thân xe lướt qua cổng trường, rẽ phải chạy về phía đường Duyên Hà, Thịnh Tinh Hà vặn tay, không chút hoang mang đi theo.
Sau khi Hạ Kỳ Niên cúp máy, tốc độ xe lập tức tăng lên, tới một ngã tư, Thịnh Tinh Hà suýt chút nữa đụng phải một chiếc SUV.
Tài xế ấn cửa sổ xe chửi bới anh: "Mẹ nó, gấp đi đầu thai hả! Ăn vạ cũng dám đụng tới chỗ tao à, đồ không biết sống chết!"
Hạ Kỳ Niên quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thịnh Tinh Hà lập tức cúi đầu xuống, chờ chiếc SUV kia lái qua, anh lại đi theo.
Loại cảm giác theo dõi này còn rất kỳ diệu, giống như là đang rút tơ bóc kén dỡ đi lớp áo ngụy trang của một người, tìm tòi bộ mặt thật của người đó.
Mà càng kỳ lạ hơn là, mặt xấu lúc nào cũng hấp dẫn hơn mặt tốt hết.
Tất cả mọi người đều sẽ tò mò với mặt cố ý che giấu của người khác.
Cho nên Thịnh Tinh Hà cũng sinh ra tò mò về chuyện xưa của Hạ Kỳ Niên.
Giống như một cơn bão quét qua, không sao chống lại.
Hạ Kỳ Niên cuối cùng cũng dừng lại ở cổng một quán bar gọi là "Rainbow".
Mặt tiền của quán bar này rất nhỏ, chỉ có một cánh cửa gỗ phong cách phục cổ, trên cửa treo một tấm biển màu cầu vồng, viết "Đang nghỉ".
Sau khi Hạ Kỳ Niên đẩy cửa ra, Thịnh Tinh Hà liền chụp hình trước cửa.
Nhìn sơ thì chuyện làm thêm này là đánh thật rồi.
Lần đầu theo dõi không có kinh nghiệm, bước tiếp theo nên làm gì đúng là một vấn đề, Thịnh Tinh Hà lên mạng tra quán bar này một chút.
Còn là một bar rất hot.
Trên mạng có không ít bài viết về quán gay bar này, bình thường sau tám giờ tối bắt đầu mở cửa đến bốn giờ sáng.
Phụ nữ đều không được vào.
Trong bài viết còn có rất nhiều hình ảnh do khách hàng đăng lên, trong bối cảnh
xa hoa truỵ lạc là từng gương mặt say mê hưởng thụ, có hôn môi, có đang ôm, có để trần thân hình dán sát cùng khiêu vũ, sương khói lượn lờ.
Trên sân khấu còn có một người đàn ông chỉ mặc quần lót đang biểu diễn cái gì đó, mấy tia laser xanh biếc chiếu lên người anh ta.
Mọi người đều tự nguyện đắm mình trong thế giới gần như điên cuồng này.
Thịnh Tinh Hà không có lướt xuống nữa, rời khỏi app.
Anh không thể tưởng tượng được rằng một đứa trẻ mới 20 tuổi sẽ là một trong số họ.
[Thịnh Tinh Hà: Cậu đang ở đâu?]
Anh gửi tin nhắn cho Hạ Kỳ Niên, nhưng không nhận được trả lời.
Đợi khoảng mười phút, Thịnh Tinh Hà mới gọi video qua.
Năm giây sau, bị từ chối.
???
Anh có lý do để nghi ngờ rằng liệu người nào đó có đang làm chuyện gì không thể đề người khác biết hay không.
[Hạ Kỳ Niên:?]
[Thịnh Tinh Hà: Cậu đang ở đâu?]
[Hạ Kỳ Niên: Làm gì?]
[Thịnh Tinh Hà: Không làm gì, mời cậu ăn cơm, nói chuyện phiếm.]
[Hạ Kỳ Niên: Không rảnh.]
Thái độ lạnh nhạt cứng ngắc như điều hòa trung tâm vậy, làm người ta cảm thấy khó chịu.
[Hạ Kỳ Niên: Lần sau đi.]
Giọng điệu đã có chút hòa hoãn, Thịnh Tinh Hà nhất thời cảm thấy cậu cũng không đến nỗi hết thuốc chữa.
[Thịnh Tinh Hà: Nói thật với cậu, tôi biết bây giờ cậu đang ở đâu, cậu ra ngoài, chúng ta nói chuyện.]
Lần này không có tin trả lời nào.
Thịnh Tinh Hà đoán có lẽ là cậu tức giận rồi, dù sao thì làm gì có ai thích bị xâm phạm quyền riêng tư cá nhân chứ, cho dù xuất phát điểm là tốt đi chăng nữa.
Anh vội vàng muốn giải thích rõ ràng với Hạ Kỳ Niên, liền dựng con xe điện nhỏ của chủ nhiệm ở một bên, gõ gõ cánh cửa gỗ kia.
Thành thật mà nói thì, có chút xấu hổ.
Hơn hai mươi năm qua, cuộc sống của anh trừ học tập ra thì là huấn luyện, căn bản không biết gì đến giải trí tiêu khiển, thậm chí còn không đi KTV hát hò, một lần duy nhất là lúc bạn bè đính hôn, anh cũng chỉ ở lại vài phút rồi rời đi.
Tất cả những thứ đằng sau cánh cửa gỗ này khiến anh vừa tò mò vừa sợ hãi.
Gõ vài lần, không ai mở cửa, anh liền thử đẩy một chút.
Cửa không khóa.
Bên trong là