Mỗi lần tham gia thi đấu xong đều sẽ có thời gian nghỉ phép, ít thì một tuần, nhiều thì mấy tháng, rồi lại chờ cuộc thi tiếp theo đến.
Trong lúc đó đảng sinh viên sẽ trở về trường học, đảng đã kết hôn sẽ về quê chăm con với vợ, đảng thâm niên sẽ đi trường học giảng dạy, không có việc gì thì còn có thể nhận một ít hoạt động thi đấu đường phố, vừa kiếm được tiền còn có thể đồng thời truyền bá môn thể thao nhảy cao này ra rộng rãi, và còn có một loại khác nữa, chính là dưỡng thương.
Mỗi giai đoạn, các vận động viên lại phải lo lắng về những điều khác nhau.
Thịnh Tinh Hà hai mươi tám tuổi, ngoại trừ chuyện nuôi dạy con cái với vợ là chưa từng trải qua thì những việc khác đều đã nếm trải cả rồi.
Kỳ nghỉ lần này đúng vào kỳ nghỉ hè của trường, Hạ Kỳ Niên dự định bắt lấy cơ hội hiếm có này đi Hạ Môn chơi một vòng với Thịnh Tinh Hà, thả lỏng tâm trạng một chút.
Ngay đêm đầu tiên sau khi trở về thành phố A, cậu đã chui vào phòng của Thịnh Tinh Hà, trò chuyện về đi du lịch.
Thịnh Tinh Hà từng có một năm đến Hạ Môn thi đấu, nhưng ấn tượng về thành phố này chỉ có nóng mà thôi, mặt trời rất gay gắt, phơi nắng đến tróc cả một lớp da, ngày hôm sau thức dậy mặc quần áo thôi mà vị trí bả vai đã đau đớn hết cả mảng rồi chứ nói chi là lúc vượt qua xà ngang rơi xuống đệm, đau đến nước mắt phải chảy dài.
Đó là lần đầu tiên anh thi đấu thất thường trên sân đấu, sau đó còn sinh ra vài ám ảnh đối với nơi này.
Thế nhưng Hạ Kỳ Niên lại rất có hứng thú với Hạ Môn, cả đêm cậu đều hưng trí bừng bừng nằm sấp trước máy tính làm lập bảng hướng dẫn.
Đường Trung Sơn, chùa Nam Phổ Đà, đảo Cổ Lãng, am Tằng Thố, đường Vòng Xoay, đường hầm Phù Dung Hạ Đại.
Thịnh Tinh Hà đứng dậy rót nước, nhìn lướt qua tài liệu hướng dẫn du lịch của cậu: "Thế này thì nhiều lắm, năm ngày có kịp đi hết không?"
"Không biết, thì làm trước đi, đến lúc đó lại xem xem, kịp thì chơi, không kịp thì để lần sau lại đi nữa."
Hạ Kỳ Niên lướt màn hình hiển thị của notebook, phía trên là một trang web phát hành hướng dẫn du lịch.
"Anh xem có hứng thú với chỗ nào không?"
Trong phòng chỉ có một cái ghế dựa, Thịnh Tinh Hà đẩy đẩy đùi Hạ Kỳ Niên, ý là nhích nhích qua một chút, hai người ngồi chung một cái ghế đỡ, nhưng Hạ Kỳ Niên lại hiểu lầm ý anh, cậu tách hai cái chân dài ra, trực tiếp vòng tay quanh hông Thinh Tinh Hà ôm luôn người vào lòng, hai chân ra sức mà kẹp lại, còn nghiêm túc móc lại với nhau.
Mùa hè, hai người đều mặc quần đùi áo thun hoặc là quần short thể thao chuyên dụng cho nhảy cao, lộ ra cả hai phần ba đùi, có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể đối phương truyền qua.
Sau tai Thịnh Tinh Hà có một luồng hô hấp thổi qua, tai bị người hôn một cái.
Cho dù yêu nhau đã mấy tháng, chuyện mà tình nhân nên làm cũng đã làm hầu hết rồi, nhưng loại tiếp xúc thân mật này vẫn khiến lòng anh run lên.
Cánh tay Hạ Kỳ Niên rất dài, giống như vòng an toàn trên tàu lượn siêu tốc mà vòng qua bụng anh, khóa chặt.
Sự xao động trong thời kỳ yêu đương nóng bỏng căn bản là không kiềm chế được, Thịnh Tinh Hà nghiêng đầu hôn cậu một cái, hai người lại dính vào nhau.
Tay kia của Hạ Kỳ Niên trượt khỏi chỗ di chuột trên bàn, trượt vào trong quần Thịnh Tinh Hà, xoay trở một lát rồi nhẹ nhàng cầm lấy.
Bọn họ giúp nhau giải quyết đã nhiều lần như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên làm ở ngoài giường, không có chăn che đậy, ánh đèn trong phòng lại sáng chói, dục vọng như bắn ra khỏi đồng tử.
Thịnh Tinh Hà nhắm hai mắt lại, ngửa mặt tựa vào trước ngực Hạ Kỳ Niên, hô hấp theo động tác của cậu mà dần trở nên dồn dập.
Rất kích thích.
Mà càng kích thích hơn là cửa phòng bị người ta gõ.
Thịnh Tinh Hà giống như một con mèo xù lông nhảy dựng lên tại chỗ, phóng mình lên giường lăn một vòng, cuốn chăn bọc chặt lấy mình, mặt đỏ như mới uống một cân rượu xong, chột dạ hỏi: "Ai vậy?"
"Thầy đây!" Lâm Kiến Châu ở ngoài cửa nói.
"Có thấy Tiểu Hạ đâu không?"
Hạ Kỳ Niên có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Thịnh Tinh Hà rồi đứng dậy đi mở cửa: "Huấn luyện viên, tìm em có chuyện gì vậy?"
"Sao gửi tin nhắn cho em cả nửa ngày mà không trả lời? Lâm Kiến Châu đi thẳng vào phòng.
"Lại ở bên này xem phim ma nữa hả?"
Hai người ăn ý gật gật đầu.
Lâm Kiến Châu ngồi xuống mép giường, nói rõ ý đồ tới.
Lúc trước có một chương trình tạp kỹ thể thao quy mô lớn liên hệ với đội điền kinh, muốn mời các vận động viên trong đội điền kinh hỗ trợ làm khách mời.
Nếu là lên chương trình thì đương nhiên là phải chọn người có danh tiếng còn đạt huy chương vàng, tổ tiết mục bên kia liệt kê tổng cộng sáu đội viên, nhưng mà giải điền kinh kim cương còn chưa kết thúc, tất cả mọi người đều đã ra nước ngoài thi đấu giành điểm cả, người trong danh sách cũng chỉ còn có ba người.
Sau một hồi liên hệ, lãnh đạo đội mới nói thế thì nhặt thêm hai miếng thịt tươi khí chất tốt ném vào giữ mặt mũi đỡ đi, kế hoạch này ban đầu còn rất phân vân.
Mọi người đều biết, người luyện điền kinh