Rạng sáng 3 giờ, ngoài trời không một âm thanh, màn hình di động đang tắt bỗng sáng lên, biểu hiện có tin nhắn mới được gửi tới.
Giang Âm buông ly nước trên tay, cầm lấy di động.
"A, mấy ngày tới chính là ngày tuyển sinh của học viện Trường Không, chắc mày không có tí khẩn trương đi? Cũng đúng, có khuôn mặt như vậy, liền tính mày hát như cớt, giảm khảo nhất định cũng sẽ chấm đậu.
Lớn lên đẹp như này, trong lòng của mày chắc hẳn luôn sảng khoái nhỉ?"
Mùi ghen tị nồng nàn toát lên từ tin nhắn này, Giang Âm nhăn lại đôi mi thon dài, nhìn về phía tên người nhắn
Là của một bạn học, cậu không thân với người này lắm, nói chuyện chưa được mấy lần, mỗi lần nói chuyện đều mặt đỏ, âm thanh nhỏ nhẹ, tạo cảm giác sắp ngất xỉu, hoàn toàn không nghĩ tới sau lưng lại là người như thế này.
Giang Âm mặt vô biểu cảm nhìn đoạn tin nhắn, ngón tay di động đến vị trí icon, chỗ chặn liên hệ
Nhưng mà còn không kịp hành động, cái tin nhắn ghen tị này liền biến mất không thấy, lưu lại thông báo ngắn ngủi của hệ thống
Tin nhắn đã gỡ
Giang Âm dừng lại tay
Đây là có ý gì nhỉ, trộm nói bậy cậu, xong lại gỡ đi, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra?
Không bao lâu, lại thêm một tin nhắn mới được gửi tới: "Nói thật cho mày biết, căn bản không có người nào nghe mày hát cái gì, lúc mày mở miệng ca hát đánh đàn, mọi người đều chỉ nhìn chằm chằm dung mạo của mày, hát hay, không hay.
Căn bản chẳng ai nghe được"
Tin tức gỡ bỏ
"Mày lớn lên đẹp như vậy, đứng trên sân khấu,chẳng mấy ai có thể đem lực chú ý đặt lên trên giọng hát của mày? Mọi người đều chìm đắm trong nhan sắc của mày rồi, nghĩ cách như thế nào mới trở thành bạn tốt với mày, khen mày hát hay, đó chỉ là lời khách sáo thôi!"
"Tốt thật đó, giám khảo mà nhìn đến mày, khẳng định nghe chẳng được cái gì cũng chóng mặt say mê cho mày đậu.
Mà tao, chỉ có thể dựa vào thực lực của mình, cản bản không nhờ nhan sắc"
"A, nói chắc mày cũng không nhìn thấy mấy tin nhắn này đâu, thấy được chắc cũng chả tin.
Mày đại khái có thể tìm người hỏi thử, xem mấy người đó nghe mày hát xong có cảm nghĩ như nào, mày đang hát bài gì, nếu có người nói được, tao trồng cây chuối ăn cớt cho mày xem! Chính là tao biết không có khả năng có, thừa nhận đi, mày chính là cái thứ bán nhan sắc để kiếm cơm."
Giang Âm:"......"
Nếu nói thấy tin nhắn đầu tiên có chút tức giận, nhìn đến mấy cái cuối tựa hồ có chút hài, Giang Âm đều phải bị nó chọc cười
Cậu biết cậu lớn lên không tồi, có rất nhiều người thích.
Nhưng thiết nghĩ, dù có đẹp cũng không có khả năng làm người nghe xem nhẹ tiếng hát của cậu a, thế khác gì trúng tà? Chẳng lẽ mỗi lần ca hát xong, một mảnh lời khen tiếng ngọt đó đều hướng về sắc đẹp của cậu sao, thực tế là chả ai nghe được cậu hát cái gì?
Sao có thể, cho rằng mọi người trên thế giới này đều là nhan cẩu sao, chỉ xem mặt không xem thực lực.
Nếu thật sự như vầy, thế giới sớm hủy diệt.
Chắc người này bệnh không nhẹ, cậu là người bình thường, không muốn so đo với người ngốc.
Tin nhắn lại lần nữa bị gỡ bỏ, giao diện tin nhắn trống rỗng, chỉ có thông báo gỡ tin từ hệ thống
Giang Âm lập tức gửi cho người này nhãn dán "ĐÃ DUYỆT", lại gửi thêm một cái nhãn dán hình con mèo mập ngốc nhăn nhó, chặn liên hệ, ấn tắt di động.
Trên màn hình di động đen, ánh ngược một khuôn mặt, từng nét ngũ quan đều hoàn mỹ, từng nét đều gãi đúng chỗ ngứa, là khuôn mặt tự nhiên khiến người gặp qua là không quên được.
Đây là mặt của cậu
Nhìn mặt mình, Giang Âm trong lòng vô cớ dâng lên một tia không ổn.
Rõ ràng trên lý tính biết rõ người kia đều là vô căn cứ, thế giới này không có khả năng vớ vẩn, nhưng..........!
Chẳng lẽ....Thật không có người nào nghiêm túc nghe cậu hát sao?
Ngày hôm sau
Ngón tay thon dài ấn mấy phím đàn cuối cùng, cùng với đó tiếng đàn reo rắt, thiển ngâm cũng chậm rãi nhỏ lại, bài hát như vậy mà kết thúc
Giang Âm nghiêng đầu, nhìn phía bên cạnh
"Bạch bạch bạch ——".
truyện tiên hiệp hay
Mọi người như ở trong mộng mới tỉnh, bắt đầu vỗ tay..
"Có dễ nghe hay không?" Giang Âm hỏi
"Tốt tốt tốt," cha mẹ Giang Âm mang vẻ mặt vui mừng cười, "Con ta hát cái gì cũng hay."
Bạn từ nhỏ cũng điên cuồng gật đầu: "Thiên hạ đệ nhất, tuyển sinh lần này cậu nhất định sẽ đậu!"
Giang Âm cười cười: "Thế mới nãy tớ hát bài gì?"trong nháy mắt xuất hiện sự trầm mặc quỷ dị, ấp úng nói, "Chúng ta rốt cuộc không phải người trong nghề, nghe không hiểu chắc cũng thực bình thường đi."
Giang Âm tươi cười đọng lại ở trên mặt: "Ta hát bài hai con hổ."
Mọi người: "......" Thế này liền xấu hổ.
Phảng phất giữa trời quang có tiếng sét bổ vào trên đầu, Giang Âm cả người đều không khỏe.
Chẳng lẽ người kia nói đều là thật, thời điểm mọi người nghe cậu ca hát, đều đang hết sức chăm chú nhìn mặt cậu, căn bản không có chú ý đến nội dung?
Trước kia mọi người nói thật dễ nghe, tất cả đều chỉ đang lừa cậu?
Không, không có khả năng, khẳng định là bởi vì cha mẹ cùng bạn tốt đối với cậu quá mức quen thuộc, lúc nào cũng nghe cậu hát, cho nên mới thất thần.
Cậu đi tìm mấy người xa lạ thử xem, nhất định sẽ không xuất hiện tình huống đồng dạng!
Giang Âm cũng không ngốc đến nỗi đi lên đường phố biểu diễn tự do, vạn nhất xuất hiện sự cố dẫm đạp, chen lấn liền không tốt.
Vì suy nghĩ đến an toàn cùng trật tự, Giang Âm cẩn thận lựa chọn tiến hành phát sóng trực tiếp ở trên mạng
Đăng ký tài khoản, ở tên phòng minh xác viết xuống 【 Tới nghe nhạc, rút được 666 bao lì xì tiền mặt】, mở cameras di động, dựng tốt gậy chống, Giang Âm bắt đầu ôm cây đợi thỏ.
Có tiền mặt dụ hoặc, không một lát liền có người xem đầu tiên
Mắt thấy nhân số tới một trăm, Giang Âm bế lên đàn ghi-ta, bắt đầu đàn tấu
Lần này cậu lựa chọn một ca khúc kinh điển chính là cái mà đại đa số người đều nghe nhiều nên thuộc, sẽ không xuất hiện tình huống một trăm người cũng chưa nghe qua.
Ca khúc ngâm nga đến cuối cùng, Giang Âm dừng chơi đàn, đối mặt với màn hình di động nói: "người đầu tiên đoán được tên bài, phát cái tiền mặt bao lì xì."
Trên màn hình một mảnh yên tĩnh, Giang Âm